Liên Thành tức tốc đỡ Sở Tu Nhiên rời khỏi.
Cả hai đi được một đoạn ngắn thì gặp cái hang rêu nhỏ ăn sâu vào núi.
Liên Thành định vào trong nhưng Sở Tu Nhiên cản lại: “Hang này lộ thiên như thế.
Ngươi nhìn thấy thì đám người kia cũng sẽ nhìn thấy, không thể ở.”
Liên Thành nghe lời lại cùng Sở Tu Nhiên đi tiếp, độ nửa buổi đến được một bãi lau sậy gần sông thì kiệt sức.
Liên Thành thở hổn hển nói: “Vương gia, ta đi không nổi nữa, thật sự là đi không nổi nữa.”
Sở Tu Nhiên đánh giá tình hình chung quanh rồi nói: “Sau bãi lau sậy có mấy khối đá nhấp nhô, qua đêm tạm ở đó đi.”
Liên Thành đỡ Sở Tu Nhiên qua đó, vừa ngồi xuống thở chưa đủ ba ngụm không khí đã nhìn sang vết thương của y hỏi: “Vương gia, đau lắm không?”
Sở Tu Nhiên lạnh lùng nói: “Bản vương chém cho ngươi một nhát thử xem ngươi có đau không.”
Liên Thành tiu nghỉu im lặng.
Sở Tu Nhiên xé tay áo rộng, nhúng vào nước sông đưa cho Liên Thành: “Lau vết thương hộ bản vương!”
Liên Thành nhận lấy, nhích lại sau lưng Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên nới lỏng thắt lưng, nắm những lớp áo cởi phăng một lượt xuống ngang lưng.
Liên Thành thương xót vết thương của y bị sưng tấy lên, máu thịt lẫn lộn, cõi lòng quặn thắt.
Hắn lau rất nhẹ, tránh cho vết thương thêm nặng, nào ngờ nghe Sở Tu Nhiên mỉa mai nói: “Liên nhi, giờ không phải là lúc cần ngươi dịu dàng đâu.
Ngươi phải ấn vào sâu vết thương, lau cho sạch Tiết Thù Du.
Ngươi muốn vết thương của bản vương lở loét đến chết sao?”
Liên Thành bất mãn: “Ngươi không nói sớm với ta, làm sao ta biết?”
Sở Tu Nhiên cười lạnh: “Ngươi còn có cái gan bắt bẻ bản vương cơ đấy.”
Liên Thành ngầm tức giận ấn tay mạnh vào miệng vết thương của Sở Tu Nhiên.
Trong lòng hắn thầm nguyền rủa ấn cho ngươi chết, nhưng khi thấy Sở Tu Nhiên gồng người lên chịu đựng, hắn thu bớt ba phần lực, chỉ nhằm những chỗ máu thịt lộ ra mới lau cho thật kỹ.
Lau xong, Sở Tu Nhiên lập tức mặc áo lại.
Liên Thành lo lắng nói: “Vẫn chưa băng bó mà, lỡ như máu lại chảy ra…”
“Không sao.
Tiết Thù Du rửa sạch thì lát nữa sẽ tự ngừng máu thôi.”
Liên Thành nhìn không quen những cảnh đổ máu thế này.
Hắn chợt thấy xót xa khi nghe Sở Tu Nhiên dùng ngữ điệu xem nhẹ nói về nó.
“Vương gia, trước giờ ngươi xử lý vết thương đều sơ sài vậy sao?”
Sở Tu Nhiên hờ hững nói: “Chiến trường là nơi đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt.
Khi ngươi còn đang lo làm sao băng lại vết thương cho đẹp thì có lẽ kẻ địch đã đến lấy mạng ngươi rồi.
Có lần bản vương bị mười mấy nhát đao trên người còn chẳng chết được, một mũi tên thôi há lấy nổi mạng bản vương?”
Liên Thành nghe đến đau nhói, bỗng nghiêng đầu về trước, tựa nhẹ lên lưng Sở Tu Nhiên.
Hắn không nói gì, Sở Tu Nhiên cũng không hỏi, cứ thế mà im lặng dựa vào nhau đến lúc sao mọc đầy trời.
Sở Tu Nhiên thấy nhồn nhột, cất tiếng hỏi: “Liên nhi, ngươi ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa.
Ta chỉ đang nghĩ vương gia cho dù có bị thương vẫn thật bình tĩnh, còn ta, ta đã rất sợ hãi.
Không đúng, cho đến giờ ta vẫn luôn sợ hãi.
Nếu không trải qua chuyện này, ta còn không biết bản thân thì ra vẫn sợ chết đến vậy.”
“Đó là bản tính thường tình của con người.”
Liên Thành cười ra tiếng: “Vậy sao? Chắc vậy rồi.
Vương gia, trước khi ngươi làm quen với những cảnh gió tanh mưa máu thế này, có phải ngươi cũng từng sợ như ta?”
Sở Tu Nhiên kinh ngạc một lúc trước câu hỏi của Liên Thành rồi lạnh nhạt nói: “Bản vương từ khi sinh ra đã không được lựa chọn rồi, sợ hãi thì có ích gì? Vẫn phải tiến về phía trước, cùng lắm là một mạng mà thôi.
Liên nhi, nếu như có thể lựa chọn, bản vương tuyệt đối sẽ không chọn sinh ra trong hoàng tộc.”
Liên Thành ngỡ ngàng, còn tưởng Sở Tu Nhiên rất thích làm vương gia cao cao tại thượng của y, cho nên y mới mặc sức hoang phí lộng quyền.
Lời này thoáng nghe rất bi đát, không giống như lời mà một Sở Tu Nhiên của ngày thường sẽ nói.
“Vương gia…”
“Được rồi, không nói nữa.
Nói tiếp thì ngươi sẽ moi ra điểm yếu của bản vương mất.”
Sở Tu Nhiên chặn đứng ý nghĩ sẽ hỏi tiếp của Liên Thành.
Liên Thành nhăn mặt.
Hắn mà có cái bản lĩnh moi được điểm yếu của y sao?
Liên Thành nghĩ sang chuyện khác: “Vương gia, lúc sáng ta tình cờ thấy ngươi thổi lá, thổi rất hay.”
“Cũng thường thôi.”
Sở Tu Nhiên không mặn không nhạt trả lời như thế, Liên Thành cũng hết đường nói tiếp.
Hắn định chợp mắt thì nghe Sở Tu Nhiên lên tiếng: “Nếu ngươi thích, sau này bản vương dạy ngươi.”
Liên Thành gãi cổ ngượng ngùng: “Ta chắc là không học nổi đâu.
Trước đây có một vị ca ca cũng từng dạy ta, dạy mất mấy ngày mà ta vẫn không học được.
Lúc nghe vương gia thổi, không hiểu sao ta có cảm giác rất quen thuộc, giống như nhìn thấy vị ca ca năm nào.
Có điều ta không nhớ được mặt huynh ấy nữa.
Chuyện đã qua rất lâu rồi.
Cũng không biết bây giờ huynh ấy sống thế nào?”
Liên Thành nói ra một tràng theo cảm tính, lại quên rằng Sở Tu Nhiên không phải loại người sẽ nghe mấy lời vô vị này của hắn.
Y thậm chí có thể vì hắn dám nói đến một nam nhân khác trước mặt mình mà nổi điên cũng không chừng.
Lúc ý thức khôi phục, hắn chợt giật mình gỡ gạc: “Vương gia đừng để tâm, ta nói nhăng cuội thôi.”
Sở Tu Nhiên im lặng.
Liên Thành bối rối tự hỏi là y đang nổi giận hay chỉ đơn thuần là không hứng thú trả lời.
“Vương gia…” Liên Thành gọi thử dò xét tâm trạng của Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên không thèm đá động gì tới hắn, một mực nhắm mắt trầm mặc.
Liên Thành cũng thiu thiu ngủ quên trên lưng y.
Tới lúc trời sáng, Sở Tu Nhiên đánh thức Liên Thành bằng cách kéo mạnh lọn tóc của hắn không kiêng dè gì.
Liên Thành mở mắt, cứ tưởng đại địch lâm đầu rồi, ai dè lại là Thanh Vĩ tới.
Đi theo sau y là đoàn binh lính đông chừng ba bốn chục người.
Liên Thành thấy Thanh Vĩ thì mừng thầm trong bụng, nhưng ba bốn chục người này mà đấu với hơn trăm người kia thì có chút nan giải.
Liên Thành định đỡ Sở Tu Nhiên cùng đứng lên nhưng