Trời tối Sở Tu Nhiên quả nhiên về đến đúng như hẹn.
Liên Thành cầm một chiếc áo choàng chờ sẵn ở ngoài cửa Phần Hương Viện, khi thấy y bước lại liền đưa ra áo choàng nói: “Vương gia mau khoác vào, trời bên ngoài rất lạnh.”
Sở Tu Nhiên kinh ngạc khựng lại vài giây mới cầm lấy, vừa khoác vừa hỏi: “Có phải sợ bản vương lại nghĩ ra cách mới hành hạ ngươi cho nên mới ngoan ngoãn lấy lòng bản vương?”
Liên Thành lắc đầu.
Hắn đúng thật rất sợ Sở Tu Nhiên, nhưng hiện tại điều mà hắn quan tâm lại không phải thứ này.
“Hoàng thượng có làm khó gì vương gia không?”
“Y chưa có cái bản lĩnh đó.
Bản vương đã gây một trận lớn ở Kinh Triệu Châu.
Y chẳng qua là muốn mời bản vương ăn vài bữa tiệc, dò xét xem thái độ của bản vương đã nguôi ngoai hơn chưa.
Lần này xem như giết gà dọa khỉ.
Trong thời gian tới y chắc sẽ không dám gây thêm trò gì nữa.”
Sở Tu Nhiên cùng Liên Thành đi vào tẩm thất, lúc này y mới moi ra một cuộn thánh chỉ giấu trong tay áo.
“Cho ngươi!”
Liên Thành ngạc nhiên mở thánh chỉ ra xem, bên trong ghi rõ bắt đầu từ ngày mai sẽ bổ nhiệm hắn thành Hàn Lâm học sĩ, chịu trách nhiệm quản lý kho văn thư của triều đình.
Liên Thành đọc xong há hốc tại chỗ một lúc rồi ngước nhìn Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên nói: “Lúc trước bảo rằng bản vương hại ngươi vô duyên với con đường làm quan, giờ cho ngươi làm quan thì vui đến mức không nói được nữa sao?”
“Không, cái này…chỉ là…ta…” Liên Thành một tay cầm thánh chỉ đã cuộn lại, tay kia che miệng ngăn không cho sự xúc động trào ra.
Sở Tu Nhiên nhếch môi chế giễu: “Thực là vui đến vậy? Bản vương không hiểu, cho ngươi nhàn nhã ngươi lại không muốn, đâm đầu vào chốn quan trường hiểm ác thì có gì hay ho?”
Liên Thành hít sâu, nghe ra lời này có vẻ quan tâm nhiều hơn là khiển trách.
“Vương gia yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho bản thân thật tốt.”
“Đương nhiên phải vậy.
Tuy rằng người bên ngoài không biết quan hệ giữa ta và ngươi, nhưng ngươi từ Kính vương phủ này đi ra, cũng có thể xem như hiền sĩ được Kính vương này nuôi.
Ngươi có giỏi thì thử làm mất mặt bản vương đi, xem bản vương có lóc thịt lột da ngươi không?”
Liên Thành mân mê cuộn thánh chỉ cười: “Vương gia, lời này không phải là thật lòng.
Nhưng mà vương gia…” Hắn chợt nảy sinh lo lắng, hỏi thừa thêm một câu: “Cái này không phải là do ngươi ép buộc hoàng thượng viết đấy chứ?”
Sở Tu Nhiên đưa tay ra giựt lọn tóc của hắn một cái thật đau: “Vớ vẩn! Ngươi đèn sách mười năm mới thi đỗ trạng nguyên.
Đây là do triều đình ban cho ngươi, không phải chức vị trong nhà bản vương mà bản vương muốn liền lấy được.
Chỉ bất quá, gần đây lão học sĩ muốn cáo quan vui vầy với con cháu, chức quan này bị khuyết.
Bản vương nghĩ để người ngoài được lợi chi bằng giao cho người mà bản vương nắm rõ trong tay.
Do đó, ngươi là lựa chọn tốt nhất.”
Liên Thành nhăn nhó mặt mày, lại hỏi: “Lão học sĩ thực sự muốn từ quan, hay là bị vương gia…” Lời đến ngoài miệng liền ngưng lại.
Hắn có chút đắn đo không dám hỏi tiếp.
Sở Tu Nhiên hơi cáu lên: “Sao ngươi có lắm câu hỏi thế?”
Liên Thành bất đắc dĩ im lặng.
Được rồi.
Hắn quả thật học hành rất vất vả, dùng chính thực lực của mình giành lấy ngôi trạng nguyên, thế nên chức quan này cũng không phải hắn đi đường tắt xấu xa gì mà có được.
Những gì Sở Tu Nhiên làm chỉ là dụng tâm thêm một chút để giúp đỡ hắn mà thôi.
“Vương gia…” Liên Thành siết cuộn thánh chỉ vào sát ngực áo.
Có vài lời hắn sợ nếu không nhân lúc này hỏi thì mãi mãi cũng không còn cơ hội nào để hỏi.
Chần chừ đã rất lâu, đáp án mấy lần hiện ra trong đầu vẫn không dám tin, cho nên vẫn cần một lời xác nhận từ chính Sở Tu Nhiên.
“Lại sao nữa?”
“Trước đây ngươi từng nói với ta về người mà ngươi thích, một người đơn thuần lương thiện, còn từng cứu ngươi.
Ta muốn biết…ừm…người đó…liệu có phải là ta?”
Sở Tu Nhiên cụp mắt xuống không đáp, một lúc sau lại sờ trán cười khẽ.
Liên Thành không hiểu nụ cười này có nghĩa là gì, cố chấp hỏi tiếp: “Vương gia, xin hãy trả lời ta.
Có phải là ta không?”
“Là ngươi.” Sở Tu Nhiên nhìn lên, đáy mắt lạnh lẽo và sâu hun hút.
“Nhưng thế thì sao?”
Liên Thành chưng hửng trước câu hỏi này.
Sở Tu Nhiên lại cười xua tay: “Bỏ đi.
Bản vương đã quen bị thiên hạ phụ bạc rồi.
Thêm ngươi không nhiều, bớt ngươi không ít.”
Liên Thành tiến đến trước hai bước, bỗng nhào lên về phía trái của Sở Tu Nhiên, ôm chầm nửa thân người y lại bằng một tay: “Ca ca, ta sợ huynh, rất sợ, nhưng mà…ta cũng thích huynh, rất thích.
Ta phải làm sao?”
Liên Thành thoáng cảm nhận được cơ thể Sở Tu Nhiên hơi run lên: “Ngươi vừa nói gì?”
Hắn kiên định lặp lại: “Ta thích huynh.”
Sở Tu Nhiên đẩy hắn ra, bóp chặt vào cổ tay hắn đến đau buộc hắn phải buông thánh chỉ rơi xuống.
Hắn hoảng hốt gọi: “Ca ca!”
Thế nhưng một tiếng này lại bị Sở Tu Nhiên chặn lại bởi nụ hôn thô bạo.
Sở Tu Nhiên hôn vô cùng gấp gáp và nóng rát, chạm đến thật sâu trong vòm họng hắn, như muốn lôi kéo toàn bộ không khí mà hắn có thể hít vào.
Khi lưng hắn bị đập mạnh vào khung giường, Sở Tu Nhiên bất chợt dừng lại, cúi đầu thở mạnh lên vai hắn: “Cho đệ một phút suy nghĩ.
Nghĩ xong lặp lại lời chân thật nhất trong đáy lòng đệ với ta.”
Liên Thành không muốn suy nghĩ nữa.
Hắn bị Sở Tu Nhiên chế trụ một cánh tay, nhưng vẫn còn một cánh tay khác đủ sức ôm y lần nữa: “Ca ca, ta thích huynh, là lời thật lòng nhất, không cần phải nghĩ thêm.”
Sở Tu Nhiên nâng bổng cả người hắn lên đặt xuống giường, vẫn là bộ dạng gấp gáp, tách môi hắn ra đưa lưỡi vào khống chế.
Liên Thành bấu