Trúc Lĩnh gõ cửa thư phòng, thưa: "Bẩm lão gia, Nguyễn thượng thư đến."
Nguyễn Tông vừa đứng chờ chưa được bao lâu thì được mời vào thư phòng.
Trúc Lĩnh đóng kỹ cửa lại, ra lệnh cho thị vệ canh gác cẩn mật, rồi tự minh đứng trước cửa trông.
Nguyễn Tông vừa nhìn thấy Vi Bắc Lâu đã lập tức báo cáo: "Đại nhân, gia gia hạ quan vừa gửi mật tin, đã tìm thấy chứng cứ Kinh Di Hàm cấu kết với ngoại địch.
Gia gia lập tức cho quân bao vây phủ Thái thú, Kinh Di Hàm đã bị bắt giữ, hiện tại đang trên đường áp giải về triều đình."
Vi Bắc Lâu gật đầu: "Chung Yến là người áp giải?"
Nguyễn Tông đáp: "Thưa phải.
Chung đại nhân nói chỉ có tự tay làm mới đáng tin cậy, hiện tại chắc đã đi đến Thanh Châu rồi, thêm năm bảy ngày nữa sẽ về đến Kinh Châu.
Hạ quan cho là ngày mai tin cấp báo sẽ đến trước ngự tiền."
Vi Thái phó nói: "Kinh Di Hàm có khả năng cấu kết với bộ lạc Chẩm để tiêu thụ sản vật; thì càng có khả năng cấu kết với Lã quốc.
Chúng ta chỉ là không tóm được đuôi của hắn thôi...!Nhưng cũng đủ, nếu không thanh trừng sớm, sợ rằng bộ lạc Chẩm năm nay sẽ tiến hành xâm lược toàn diện Mục Châu, Thái thú của chúng ta một bên nối giáo cho giặc, lúc đó Mục Châu vong là chuyện sớm muộn."
Nguyễn Tông nghĩ nghĩ có chút lo lắng: "Kinh Di Hàm phản quốc, triều đình diệt được mình gã, thế nhưng thế lực gã để lại thì không phải dễ nhổ, đồ đệ cho rằng, triều đình nên cấp tốc bổ nhiệm Thái thú mới."
Nói đến đây, liền phải nhắc tới sầu lo của Vi Thái phó, triều đình vẫn luôn thiếu hụt nhân tài.
Tính ra thì Chung Yến cũng là kẻ rất có bản lĩnh, thế nhưng nhiều năm qua hắn luôn làm việc trong tối cho Vi Thái phó, bên ngoài chỉ là mưu sĩ nho nhỏ trong Vi trạch, không đủ trọng lượng để kham trọng trách.
Vệ Thi là người có thể đề bạt thế nhưng lại quá trẻ tuổi, tính ra, thì chỉ còn mỗi Nguyễn Tông là có thể đảm đương, thế nhưng Mục Châu kia lại là địa bàn của Nguyễn gia, cả văn lẫn võ không thể là người chung họ, nếu không sẽ là hiềm lớn họ Nguyễn muốn tự lập quốc tự trị, là tối kỵ.
Nếu không phải Nguyễn Tông là con cháu Nguyễn gia, Vi Bắc Lâu đã để hắn đến Mục Châu từ lâu rồi.
Vi Bắc Lâu nghĩ nghĩ, đưa ra một biện pháp: "Đề bạt một phó quan dưới quyền Kinh Di Hàm lên, điều người của chúng ta đến Mục Châu, hắn chịu trách nhiệm điều hành trong tối." Không cần biến bản thân thành bia ngắm, như vậy cũng tạm thời giải quyết vấn đề.
Nguyễn Tông nghĩ nghĩ liền thưa: "Thưa đại nhân, vài ngày trước đồ đệ có gặp Thừa tướng, ngài ấy có đề cử với thần hai người tư chất không tệ, đều đã làm đến quan tứ phẩm, lập được vài công trạng.
Không thì...!cứ điều một người đến làm Thái thú, dùng người bên ta cũng dễ dàng hơn là phó quan của họ Kinh kia?"
Vi Bắc Lâu vuốt cằm: "Đó cũng là biện pháp không tệ."
Trúc Lĩnh bưng một bình trà, gõ cửa thư phòng rồi vào châm nước.
Nguyễn Tông khoát tay cười: "Không nhọc đến Trúc tiểu ca, hạ quan phải về rồi." Vi Bắc Lâu uống một ngụm trà, lại căn dặn vài câu rồi để Nguyễn Tông ra về.
Trúc Lĩnh giúp Vi Thái phó thu thập một chút giấy vụn, bỗng cả gan mà hỏi: "Thưa lão gia, thứ cho nô tài lắm miệng, Chung đại nhân...!không biết đến khi nào thì quay về?"
Vi Bắc Lâu có chút sửng sốt, cười khẽ: "Chính hắn không gửi tin cho ngươi hay sao?"
Trúc Lĩnh thành thật lắc đầu: "Thưa, đã hai tháng rồi nô tài không nhận được tin gì.
Nô tài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng có chút sốt ruột..."
Vi Thái phó không phải người không thấu tình đạt lý, khẽ lắc đầu: "Chung Yến mọi khi vẫn rất sáng suốt, không ngờ lại có lúc hồ đồ, để người khác lo lắng.
Ngươi yên tâm, vài ngày nữa hắn sẽ về đến kinh đô rồi." Nói đoạn lại cười: "Ngươi năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi nhỉ, ta thật sơ sót, vẫn luôn không tính đến việc chung thân đại sự cho ngươi."
Trúc Lĩnh dọn dẹp xong đồ vật này nọ, cười đáp: "Lão gia có ơn với nô tài, nô tài biết ơn không kịp, cũng là do tình thế...!lão gia đã đối xử rất tốt với nô tài rồi."
Vi Bắc Lâu cười cười không đáp.
Chuyện của Chung Yến và Trúc Lĩnh hắn cũng biết chút da lông, không nghĩ tới Chung tiểu tử ra ngoài lang bạt bảy năm, mới quay về ít lâu đã câu được tiểu tư của hắn.
Thay vì để Chung Yến đến Mục Châu, chia cắt đôi uyên ương của người ta, chi bằng một tay tác thành cho bọn họ: "Đợi khi Chung Yến quay về, các ngươi chọn ngày tổ chức rượu mừng đi, người của Vi phủ, không thể làm mất mặt, bảo với khố phòng cho người chuẩn bị.
Ngươi và Chung Yến đều theo ta đã lâu, ta đương nhiên không thể bạc đãi các ngươi."
Trúc Lĩnh trong lòng âm thầm vui sướng, quỳ xuống tạ ơn.
Vi Bắc Lâu cho người lui, nếu có thể tác thành một mối nhân duyên là chuyện tốt.
Nhìn Trúc Lĩnh vui sướng cáo lui, Vi Bắc Lâu thở dài, bây giờ chỉ còn mỗi chung thân đại sự của Vi Thục Chi là làm hắn sầu não, đã qua gần một năm rồi, người cũng đã mười sáu.
Con gái tuổi lớn chưa định hôn, hắn tìm đã lâu cũng không có ai quá ưng bụng, hơn nữa bản thân Vi Thục Chi không chịu, hắn cũng không thể ép nàng.
Nếu không thì vẫn cứ nuôi như vậy, Vi Bắc Lâu trầm ngâm, kì thật không gả chồng cũng không sao cả, nhà mình cũng không thiếu một miệng ăn này.
Chỉ là sợ nhiều người nhàn thoại, làm xấu thanh danh Vi Thục Chi.
Một là lớn lên quái dị xấu xí không dám gả, hai là tính cách cao ngạo chướng mắt tất cả công tử ở kinh thành.
Cái nào cũng không phải lời hay, truyền vào tai Vi Thục Chi sợ là làm người đau lòng.
Vi Bắc Lâu thở dài, bảo Mặc Ngọc mang vài món tinh xảo đến Tây viện cho Vi Thục Chi, sẵn tiện thăm dò ý tứ nàng một chút.
Năm ngoái hắn đến tận nơi trò chuyện với nàng, sau cũng cảm thấy không ổn lắm.
Lẽ ra chuyện chung thân đại sự của nữ nhi trong nhà đều là chủ mẫu giải quyết, nhưng Vi Bắc Lâu không muốn để Phó thị đảm đương việc này; đành lùi một bước, để Mặc Ngọc ra mặt.
Mặc Ngọc nghe lời phân phó của lão gia, trước liền đi khố phòng chọn một ít vải vóc, trang sức, sau lại xuất môn ra ngoài đi mua điểm tâm.
Món bánh táo ở Tiêu Phượng lâu đã nổi danh mấy chục năm rồi, nữ hài tử đều thích ăn, Vi Thục Chi cũng không ngoại lệ.
Mặc Ngọc xếp hàng nửa canh giờ đem đồ mua được rồi liền đến Tây viện tìm Vi Thục Chi.
Mặc Ngọc là đại nha hoàn bên cạnh Thái phó, cũng có chút mặt mũi, bà vú của Vi Thục Chi nhìn thấy nàng liền sung sướng ra đón: "Mặc Ngọc cô nương mới đến, là giúp lão gia đến nhìn tiểu thư sao?"
Mặc Ngọc gật đầu đáp: "Đúng vậy, Đại tiểu thư đang làm gì?"
Vú Vương mở cửa phòng mời Mặc Ngọc tiến vào: "Ây ui, tiểu thư đang thêu hoa, mấy hôm nay học được cách làm túi thơm, vẫn luôn chăm chú làm." Mặc Ngọc vẫn luôn hữu lễ, trước khi vào lên tiếng trước: "Đại tiểu thư, nô tỳ đến thăm nàng."
Lập tức bên trong truyền đến tiếng bước chân, Vi Thục Chi mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc nửa xõa, không có điểm trang sức gì, dung mạo vừa nhu mì vừa trong sáng, cười tươi: "Mặc tỷ đến sao, mau vào trong, trù phòng mới đưa đến bánh cam, đường vẫn còn nóng chảy!"
Mặc Ngọc nhìn nàng, như đột nhiên phát hiện nữ hài tử mình vẫn luôn nhìn đã trưởng thành, dung mạo thanh lệ.
Mặc Ngọc cúi đầu nhìn, đại tiểu thư đã cao đến tai mình, một đôi mắt phượng giống hệt Thái phó, nhưng thêm nhiều phần ngây ngô chăm chú nhìn mình.
Mặc Ngọc không nhìn lại nàng, đưa đồ vật cho bà vú.
Vú Vương ước lượng lễ vật nàng mang đến, âm thầm hài lòng, tiểu thư vẫn luôn rất được xem trọng.
Dù lão gia công việc bề bộn cũng chưa hề quên mất tiểu thư.
Bà vú dọn lên bàn bánh táo Mặc Ngọc mua, Vi Thục Chi nhìn thấy, nhất thời cười tươi: "Là tỷ mua cho ta sao?"
Mặc Ngọc gật gật đầu, Vi Thục Chi cẩn thận cầm dao chia bánh làm hai phần, đặt vào đĩa đẩy đến trước mặt Mặc Ngọc: "Tỷ cũng ăn đi, một mình ta ăn sẽ rất buồn."
Mặc Ngọc vốn định từ chối, nô tỳ ăn cùng với chủ tử thì thật thất lễ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt chờ mong của tiểu thư, lại không đành lòng làm nàng thất vọng, thở dài cầm muỗng.
Vi Thục Chi rất vui sướng, nàng là đại tiểu thư Vi gia, hiểu chuyện sớm, trong nhà chỉ thân thiết với cữu cữu, nhưng cữu cữu là nam, không thể bồi nàng.
Bình thường Vi Thục Chi vẫn hiếm khi xuất môn, vì ra ngoài không có nữ quyến che chở.
Mặc Ngọc là người được trọng dụng bên cạnh cữu cữu, bình thường quan tâm nàng nhất, vẫn hay thường mang đồ ăn vặt, đồ chơi đến cho nàng.
Vi Thục Chi nhìn gương mặt anh khí của Mặc Ngọc, trong lòng có chút chua ngọt, lại có chút buồn buồn, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Mặc Ngọc ăn hai miếng rồi đặt muỗng xuống, nhìn đại tiểu thư vẫn xuất thần, im lặng một lúc mới nói: "Tiểu thư, kì thật hôm nay nô tỳ đến còn thay mặt lão gia hỏi ý tiểu thư..."
Vi Thục Chi tỉnh thần, bỗng nhiên có chút hốt hoảng, quên mất cả e lệ mà hỏi thẳng: "Là, là chuyện chung thân đại sự của ta sao?"
Mặc Ngọc gật đầu, vú Vương bên cạnh sốt ruột hỏi: "Cô nương, Lão gia tìm được mối lương duyên tốt cho tiểu thư rồi ư, là thiếu gia nhà nào..." Nói rồi Vú vương lấy khăn tay chấm nước mắt: "Tiểu thư đã lớn, người bên ngoài nhàn ngôn rất khó nghe, già lo lắng cho tiểu thư, ây dô, tiểu thư đi đâu vậy...chắc là do ngại ngùng...!Mặc Ngọc cô nương không biết, già này tuy lớn tuổi nhưng không phải mắt mù tai điếc.
Bên ngoài có rất nhiều người nói xấu tiểu thư! Thật không thể chấp nhận được, tiểu thư luôn tốt đẹp nhất, người khác cầu không được liền đi nói xấu nàng,