Mộ Dung Hoa không muốn đón Trần Tố Tố tới sớm một phần vì chuyện của Cao Bình còn chưa xong không muốn mẫu thân cùng thê tử bị dính vào, một phần cũng thật sự là do sức khỏe mẫu thân không tốt.
Nhưng mà điều khiến hắn để ý nhất chính là Tiểu Thất, hắn đang rất sợ hãi, sợ đối diện với Tiểu Thất thì hắn sẽ không thể dứt khoát quyết định được.
Vậy nên cứ để hắn làm một tên khốn đi.
Hôn sự của đại tướng quân cùng với công chúa sớm đã được dân chúng truyền tai nhau rầm rộ, bất kể là trên phố hay trong nhà một hộ dân nào đó cũng đều bàn tán về chuyện này.
Người người đều ngưỡng mộ và chúc phúc cho hai người, nhưng đâu ai biết cả hai đương sự trong câu chuyện này đều không thật sự hạnh phúc như vậy.
Mọi thủ tục cũng như những thứ cần chuẩn bị sớm đã làm xong, chỉ chờ ngày đại hỉ đến gần.
Mục Vĩnh Kì không muốn dự cái hôn lễ khiến người khác đỏ mắt này nên trước ngày hôn lễ diễn ra đã xin hoàng thượng trở về quê thăm phụ thân, hoàng thượng thấy Vĩnh Kì dứt khoát như vậy cũng không cố giữ đồng ý để Vĩnh Kì trở về.
Ngày đại hôn Thuần Hi xinh đẹp trong bộ hỉ phục hoàng gia, nàng nhìn chính mình trong gương đồng thật lâu sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ.
Nàng đợi ngày này đã lâu rồi, giờ rốt cuộc cũng đến nhưng trong lòng lại trống rỗng đến kì lạ, không giống như trong tưởng tượng của nàng chút nào.
Hoàng hậu đứng bên cạnh cài trâm phượng lên đầu Thuần Hi, giọng nói pha chút u buồn:
"Muội đã suy nghĩ kĩ chưa, bước ra khỏi hoàng cung này muội sẽ bắt đầu một cuộc sống khác.
Cuộc sống bị trói buộc bên cạnh trượng phu không thể tùy hứng muốn làm gì thì làm nữa.
Cho dù người ta có không yêu không thương cũng không thể rời đi được nữa."
Thuần Hi nhìn hoàng tẩu đáng thương trước mặt mình mỉm cười:
"Muội đã quyết sẽ không hối hận, muội không tin mình lại thua một nam nhân quê mùa không giúp được gì cho sự nghiệp của tướng công."
Nàng có lẽ đang cố khuyên nhủ chính mình, tự cho mình một lý do để không hối hận vì quyết định này.
Nàng muốn ở bên Mộ Dung Hoa, chỉ vậy thôi.
Hoàng hậu bất lực thở dài.
"Uhm, ta chúc muội và phò mã bách niên giai lão."
"Đa tạ hoàng tẩu."
Kiệu hoa 16 người khiêng đã đứng đợi ở ngoài An Lạc cung đưa Thuần Hi tới phủ tướng quân.
Đoàn người đã đi xa nhưng ánh mắt của Thượng Quan Dư vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi kiệu hoa, trong đó có một cô nương hắn không bao giờ chạm tới được.
Thượng Quan Dư cong khoé môi, nụ cười chua xót đau đớn như có người bóp chặt trái tim.
"Thuần Hi....đồ ngốc."
Theo bước chân của đoàn rước dâu tiếng pháo, tiếng kèn rộn ràng huyên náo hoàn toàn khác biệt với khung cảnh tĩnh lặng bình yên của trấn Thanh Thủy lúc này.
Tiểu Thất vẫn còn đang bận rộn phơi dược liệu ngoài sân thì một nô bộc tất tả chạy vội vào vừa thở hổn hển vừa nói:
"Thiếu phu nhân, Lý đại nhân mời ngài tới phủ một chuyến, xe ngựa đang đợi ở bên ngoài."
"Ngươi từ từ thôi, huyện phủ có chuyện gì sao? Là tiểu thiếu gia đổ bệnh à?"
Tiểu thiếu gia trong lời nói của Tiểu Thất chính là nghĩa tử mà Lý Hoan nhận nuôi, đứa trẻ này hơn ba tuổi không biết vì lý do gì lại ngất xỉu trong rừng được Lý Hoan tìm thấy.
Tiểu Thất đã tới xem bệnh và chữa trị cho đứa trẻ này vài lần, sau khi nó tỉnh lại thì Lý Hoan đã nhận nó làm nghĩa tử gọi là Ân Tử.
Nô bộc kia sau khi nghe Tiểu Thất hỏi thì ngại ngùng gãi đầu:
"Dạ không phải thiếu gia, là...là...phu nhân không khỏe."
Không khỏe thì không khỏe người này cư nhiên ngại ngùng cái gì, Tiểu Thất không hiểu bảo gã đợi một lát