Tiểu Thất yên vị trên lưng ngựa không bao lâu đã gục xuống ngủ luôn, y hẳn là rất mệt mỏi.
Cầm cự tới tận lúc này quả thực đã quá sức chịu đựng, giờ có lẽ là lúc Tiểu Thất thấy yên tâm và thả lỏng nhất trong ngày.
Hắc Long tựa như không muốn phiền đến giấc ngủ của người trên lưng nên chỉ chậm rãi bước đi chứ không chạy.
Nó quen đường quen ngõ đưa Tiểu Thất an toàn về tới Mộ Dung gia đã là đêm khuya.
Nó đứng ngay trước cửa lặng im không nhúc nhích để người trên lưng yên tâm nằm ngủ.
Lúc Tiểu Thất giật mình mở mắt ra đã là rạng sáng, vậy mà mình còn đang nằm trên lưng Hắc Long ngủ đến là ngon lành ngay trước cửa nhà.
Y cố cựa người ngồi dậy lại phát hiện toàn thân vô lực, lúc xuống khỏi yên ngựa cũng không đứng vững mà loạng choạng xém ngã.
Tiểu Thất đôi mắt đầy tia máu vuốt lên cổ Hắc Long chậm rãi lên tiếng:
"Trở về với chủ nhân thật sự của mày đi.
Chúng ta....!hữu duyên vô phận, vốn dĩ không chung đường vậy nên hãy cố sống tốt cuộc đời của chính mình đi.
Tạm biệt."
Tiểu Thất mỉm cười đẩy Hắc Long, nó ngoái đầu nhìn y một cái mới chạy đi.
Nhìn bóng dáng Hắc Long khuất dần Tiểu Thất thở ra một hơi như trút được gánh nặng, y quay người gõ lên cánh cổng gỗ quen thuộc.
Người ra mở cửa là Chu Mẫn, nhìn thấy Tiểu Thất cô ta mở tròn mắt vừa sợ hãi vừa hốt hoảng, miệng mấp máy lại không phát ra được lời nào.
Tiểu Thất nhìn biểu hiện kì lạ đến khoa trương của Chu Mẫn thì khó hiểu:
"Chu tỷ tỷ, sao thấy ta tỷ lại như thấy quỷ thế."
Chu Mẫn cố chấn tĩnh lại mỉm cười gượng gạo:
"À thiếu phu nhân, người nói lên huyện phủ sao lại về vào giờ này, hơn nữa người lại đầy vết thương thế kia."
"Tỷ để ta vào nhà trước đã.
Tỷ đừng nói với nương chuyện ta bị thương, sẽ khiến người lo lắng."
Tiếng Trần Tố Tố vang lên bên trong khiến cả hai người đều giật mình.
"Không nói với ta cái gì, Tiểu Thất....con sao thế? Không phải tới huyện phủ sao? Bị thương như vậy là thế nào?"
Tiểu Thất nhìn Trần Tố Tố lo lắng đến như vậy lại thấy thật ấm áp, y bất giác thấy khoé mắt cay cay tựa như đứa nhỏ bị bạn bè bắt nạt muốn tìm mẫu thân để cáo trạng.
Y nước mắt lưng tròng kể lại cho Trần Tố Tố nghe chuyện của mình, vừa kể Tiểu Thất vừa cảm nhận được bàn tay đang bao lấy tay mình run rẩy.
Trần Tố Tố ngực đập phập phồng, mặt mày xám xịt không giấu được nỗi căm phẫn.
"Lý nào lại thế, chúng có còn xem vương pháp ra gì nữa không? Con còn nhớ mặt kẻ đó không chúng ta tới quan phủ báo án.
Dám động tới người của Mộ Dung gia đúng là muốn đi tìm chết."
Chu Mẫn bên cạnh nghe nói báo án với quan phủ sợ đến mặt mày xanh mét định bụng lên tiếng can ngăn lại nghe được lời của Tiểu Thất sau đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Hắn ta đã chết rồi, bị vị đại hiệp kia giết chết."
Chết rồi thì không còn người đối chứng nữa, việc xấu của Chu Mẫn cũng vì vậy bị chôn chặt trong quá khứ.
"Vị đại hiệp kia có sao không? Sao con không mời về nhà đàng hoàng cảm tạ người ta."
Tiểu Thất nhớ tới vết thương trên tay Bạch Thái Thiên, nhớ tới người kia vì cứu mình mà không quản nguy hiểm.
Còn mình lại vô tình rời đi trong lòng lại thấy áy náy và có lỗi không diễn tả nổi.
Tiểu Thất cúi đầu khó khăn giải thích:
"Người ta chỉ vô tình đi ngang nhìn thấy rồi ra tay giúp đỡ, không cần chúng ta báo đáp cũng không lưu lại đây lâu chắc đã sớm rời đi rồi."
Trần Tố Tố gật đầu như đã hiểu, bà nhìn sắc mặt Tiểu Thất mệt mỏi nên giục y đi nghỉ ngơi.
Tiểu Thất ngủ nguyên một ngày tới chạng vạng ngày hôm sau mới uể oải tỉnh giấc.
Y ngồi trong phòng ăn hết chén cháo mẫu thân mang tới mới ra ngoài đi dạo.
Đi chưa được bao xa Tiểu Thất đã cảm giác không khí trong trấn hôm nay có vẻ ồn ào náo nhiệt hơn ngày thường.
Vài đại thẩm đại thúc đang xúm lại bàn tán chuyện gì đó, y loáng thoáng nghe được cái gì chiến thắng trở về rồi cái gì tướng quân gì gì đó.
Tiểu Thất tò mò tiến lại hỏi thăm, trong lời nói có thêm vài phần gấp gáp:
"Đại thúc,