Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Vĩnh Kì rồi nhìn qua Thuần Hi vội vàng quỳ gối cúi đầu:
"Thảo dân tham kiến công chúa....tham kiến....."
Lời nói tiếp theo như bị nghẹn lại trong cổ họng không thể phát ra thành tiếng, Tiểu Thất mặt càng ngày càng cúi thấp.
Y bị vứt bỏ rồi, Mộ Dung là cuộc sống là tất cả những gì mà y có nhưng giờ người này đã có một thê tử mới là công chúa.
Người ta thân phận cao quý, xinh đẹp lại tài giỏi, quan trọng hơn người ta có thể vì Mộ Dung gia mà sinh con, mình bị vứt bỏ cũng là điều đương nhiên thôi.
Suy nghĩ trong lòng khiến Tiểu Thất cực kỳ khó chịu, trái tim đau đớn, cả thân thể vì kìm chế nước mắt mà run lên.
Trong tầm mắt y xuất hiện một đôi giày vải đen, chủ nhân của nó quỳ gối đỡ lấy cả người Tiểu Thất kéo y đứng lên.
Hắn nhăn mày lên tiếng:
"Quỳ cái gì, ngươi là phu nhân là chính thất ta cưới vào cửa, thân phận ngươi không thua nàng ấy.
Sau này không được tùy tiện quỳ gối làm mất tôn nghiêm như vậy nữa.
Nghe chưa?"
Lời nói của Mộ Dung Hoa đã rất ôn nhu và nhẹ nhàng thế nhưng vẫn mang theo ý tứ ra lệnh bức bách khiến Tiểu Thất thấy sợ.
"Tôn nghiêm của phò mã thật là đáng quý a." Người còn chưa thấy mặt đã nghe được lời giễu cợt của Tiết Hải.
Tiết Hải cùng Lý Hoan sánh vai nhau bước vào, trên tay Lý Hoan còn bế một hài tử hơn 3 tuổi trắng trẻo tuấn tú.
Ân Tử vừa thấy Tiểu Thất liền tươi cười tuột xuống khỏi người nghĩa phụ chạy tới ôm lấy chân y.
Tiết Hải khoa trương lấy tay bụm miệng trợn tròn mắt tỏ vẻ sợ hãi nhìn Lý Hoan:
"Đại nhân, ta lỡ lời xúc phạm tới phò mã rồi, người ta giờ đã là hoàng thân quốc thích rồi sẽ không vì mấy lời nói vu vơ của ta mà xử phạt chứ."
Lý Hoan vừa sủng nịnh vừa bất đắc dĩ kéo tay Tiết Hải xuống.
"Được rồi nàng đừng nháo nữa."
Lại hướng về Thuần Hi và Mộ Dung Hoa kính cẩn cúi đầu:
"Tướng quân, công chúa hai người vừa về tới sao?"
"Phải."
"Vậy khi nào mọi người lên kinh đô."
Lần này là Thuần Hi trả lời:
"Chúng ta chỉ trở về bái phỏng mẫu thân và thu xếp đồ đạc, chắc chỉ ở lại 3, 4 ngày thôi."
Tiết Hải tặc lưỡi tỏ vẻ đáng tiếc nhìn Thuần Hi.
"Thật là đáng tiếc a, nữ nhân trong thiên hạ có mấy người có thể so sánh với công chúa sao người lúc nào cũng phải chọn nam nhân đã có hôn phối chứ.
Lúc trước thảo dân đã nói công chúa sẽ chung trượng phu với người khác mà người không tin."
Thuần Hi siết chặt hai tay, ngực đập phập phồng vì tức giận:
"Lý phu nhân, ngươi đừng có quá phận, ngươi là ai mà dám quản chuyện của ta và tướng quân."
"Ai rảnh quản chuyện của các người, nếu không phải vì bất bình thay Tiểu Thất thì các người có năm thê bảy thiếp cũng chẳng ai thèm mở miệng.
Có không giữ sau này mất đi...."
Tiết Hải còn định nói tiếp nhưng bị Lý Hoan giữ tay cản lại.
Mộ Dung Hoa không quan tâm bên này ồn ào ánh mắt hắn chỉ tập trung tới khung cảnh ba người đang cười nói.
Tiểu Thất ngồi xổm xoa đầu Ân Tử lại theo thói quen bắt mạch cho hài tử.
"Ân Tử có trốn uống thuốc không đấy."
Ân Tử lắc đầu:
"Không có, đệ rất ngoan lúc nào cũng uống hết thuốc.
Tiểu Thất ca ca, đệ còn biết đọc tam tự kinh nữa đó.
Cha cho đệ kẹo nhưng đệ chỉ ăn một cây còn để dành cho huynh một cây này, cho Mục thúc thúc một cây."
Tiểu Thất dường như quên đi bi thương vừa nãy trong đáy mắt ngập tràn ý cười.
Vĩnh Kì nhận lấy kẹo còn tiện tay gõ nhẹ lên trán Ân Tử:
"Tiểu tử thối sao gọi Tiểu Thất là ca ca mà lại gọi ta là thúc thúc chứ hả, ta có già lắm đâu."
Ân Tử khó xử gãi đầu rồi xoa xoa cái cằm nhỏ:
"Ca ca đẹp nên gọi là ca ca, còn Mục thúc thúc là cha bảo con gọi như vậy mà."
Tiểu Thất mỉm cười nắn nắn cái má phúng phính của Ân Tử còn Vĩnh Kì nhìn Tiểu Thất khoé môi cũng nhếch lên.
Khung cảnh quá đỗi ấm áp này hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi những người bên cạnh thật khiến người ta liên tưởng bọn họ mới thật sự là một gia đình.
Mộ Dung Hoa không thể nhìn thêm được nữa, phải chăng khi hắn không có nhà thê tử cùng sư đệ của hắn cũng bám lấy nhau cười nói vui vẻ như vậy.
Mộ Dung Hoa hoàn toàn bị chọc giận rồi, hắn đột nhiên lớn tiếng khiến ai cũng giật mình im bặt.
"Đủ rồi, ta còn chưa có chết đâu ở đây ồn ào cái gì.
Muốn nói muốn cười thì đi chỗ khác đừng có lởn vởn trước mặt ta."
Nói xong liền tức giận đi ra ngoài, Lý Hoan nhìn Tiểu Thất trấn an.
"Đừng sợ để ta đi xem đệ ấy."
Tiểu Thất tay vẫn còn đang ôm Ân Tử vì tiếng hét của Mộ Dung Hoa mà sợ