Trên chiếc giường nhỏ bé ở dược phòng hai nam nhân cao lớn nằm chen chúc nhau lại không ai cảm thấy khó chịu.
Đây có lẽ là giấc ngủ sâu nhất và an ổn nhất của Mộ Dung Hoa sau hơn 9 tháng qua nhưng Tiểu Thất đêm nay lại rất khó ngủ.
Vừa chợp mắt một chút y đã giật mình mở mắt ra vì nghe được âm thanh quen thuộc của Bạch Ngọc Phi Loan.
Người khác có lẽ không biết nhưng Tiểu Thất lại rất quen thuộc với âm thanh ấy, y đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh thấy hắn còn đang nhắm mắt hơi thở đều đều mới yên tâm.
Vậy mà y cứ nghĩ Tiểu Bạch đã rời khỏi đây rồi, từ cái ngày rời đi lần trước Tiểu Thất không còn gặp lại Bạch Thái Thiên, cũng không nghe được tin tức gì của chàng nữa.
Vết thương của Tiểu Bạch chắc là đã khỏi rồi chứ ? Mình đã nói rất rõ ràng với huynh ấy rồi chắc Tiểu Bạch sẽ quên mình thôi.
Tiểu Thất mông lung suy nghĩ bất giác lại vùi mình trong vòng tay của Mộ Dung Hoa, trái tim y chỉ có mình tướng công không thể chứa thêm người nào khác nữa.
Mộ Dung Hoa thấy mèo nhỏ trong lòng cựa quậy không yên lại muốn trêu chọc, giọng hắn uể oải trầm thấp vang lên bên tai Tiểu Thất :
"Còn chưa chịu ngủ, có phải ngươi ngày mai không muốn xuống giường."
Tiểu Thất cứng đơ người sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoa, hắn vẫn nhắm mắt tay còn vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thất.
"Nếu huynh muốn vậy thì làm đi."
Giờ đến Mộ Dung Hoa sững người, hắn chỉ muốn doạ Tiểu Thất để y nằm yên ngủ thôi không nghĩ y lại thật sự đồng ý lại còn chủ động như vậy nữa.
Nếu là lúc trước khẳng định Tiểu Thất sẽ ngại ngùng đẩy hắn ra còn lầm bầm chửi hắn không đứng đắn rồi vô liêm sỉ này nọ nữa.
Tiểu Thất hôm nay thật là lạ, y rất hay thất thần không biết suy nghĩ cái gì cũng rất ít cười.
Mộ Dung Hoa linh cảm có chuyện gì đó, Tiểu Thất của hắn thay đổi rồi cả người y chứa đầy tâm sự không còn vô âu vô lo như trước.
Tiểu Thất siết chặt hơn vòng tay đang ôm Mộ Dung Hoa khẽ lên tiếng :
"Mộ Dung đây không phải là mơ đúng không? Ngày mai tỉnh giấc ta vẫn có thể nhìn thấy huynh chứ ?"
Mộ Dung Hoa khẽ cười chống tay chồm người dậy đè Tiểu Thất ở dưới thân, hắn cúi người hôn một cái lên môi Tiểu Thất.
"Cảm giác thế nào?"
"Ừm...!rất mềm, rất thích."
"Ngươi từng nằm mơ có người hôn ngươi thế này chưa?"
"Chưa từng."
Mộ Dung Hoa không chịu nổi cái biểu cảm nghiêm túc trả lời hắn của Tiểu Thất, hắn gục đầu xuống vai y mà cười lên khanh khách.
Tiểu Thất biết hắn là cố ý trêu chọc mình liền tức giận đánh lên vai hắn.
"Huynh còn dám trêu ta, không được cười nữa, còn cười là ta giận thật đấy."
Mộ Dung Hoa ngừng cười lại tiếp tục hôn lên môi Tiểu Thất, lần này hắn hôn rất sâu rất mãnh liệt tựa như muốn khảm cả người y vào trong lòng.
"Tiểu Thất ta yêu ngươi."
Lời yêu quá đỗi chân thành của hắn khiến bao nhiêu nhớ nhung và uất ức thời gian qua của Tiểu Thất hoàn toàn tan biến chỉ còn lại ấm áp và hạnh phúc, đến cả khi tiếng sáo ngọc dừng lại khi nào Tiểu Thất cũng không biết.
Bạch Thái Thiên lẳng lặng đứng trong rừng trúc ánh mắt luôn hướng về phía Mộ Dung gia lưu luyến đầy tâm sự.
Văn Phong thật sự không chịu nổi một thái tử si tình trước mặt, gã chưa bao giờ thấy thái tử như vậy.
Trước đây người vẫn hay nói là quân vương thì không được để trái tim lấn áp lí trí thế nhưng bây giờ thái tử hoàn toàn để cho trái tim dẫn dắt mình làm mấy chuyện vô bổ.
Văn Phong bất lực trầm giọng lên tiếng :
"Điện hạ, Mộ Dung Hoa trở về công tử sẽ không có chuyện gì đâu, người còn ở đây lo lắng cái gì nữa."
Bạch Thái Thiên suy tính rồi lại nói chuyện không hề liên quan tới :
"Gọi nó tới kinh đô Nam Triều đi."
Văn Phong ngớ người, biểu tình thập phần không tình nguyện mím chặt môi không lên tiếng.
Bạch Thái Thiên liếc mắt nhìn người phía sau :
"Thế nào, ngươi không muốn ?"
Văn Phong quả thật không muốn nhưng nào dám nói ra, điện hạ đã ra lệnh thì người làm thuộc hạ như bọn hắn chỉ có thể gật đầu.
"Thuộc hạ không dám, nhưng điện hạ người nhất định phải làm tới mức đó sao."
Làm tới mức đó ? Cho dù là làm hơn như vậy thì cũng không khiến chàng thấy yên tâm.
Nếu có thể Bạch Thái Thiên chỉ mong Tiểu Thất luôn ở ngay bên cạnh chàng mà thôi.
Trời còn chưa sáng hẳn Tiểu Thất đã theo thói quen tỉnh giấc, y đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh lại phát hiện không có người.
Nơi Mộ Dung nằm đã không còn chút hơi ấm nào, Tiểu Thất bỗng chốc thanh tỉnh đầu óc nhảy xuống giường.
Cũng không quản mình còn chưa canh y