Tiểu Thất vừa bước chân vào trong phòng đã sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn quanh căn phòng một lượt trong lòng y liền dâng lên cỗ ấm áp không thể diễn tả.
Trong căn phòng xa lạ lại quen thuộc này vẫn còn phảng phất hơi thở của Mộ Dung Hoa.
Tiểu Thất đi ngang qua bức bình phong quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa được khép hờ, mở cửa ra đập vào mắt y là một gian phòng tắm rửa rộng rãi, thùng tắm cũng to hơn phòng cũ, bên cạnh còn có một kệ gỗ chắc được dùng để đựng dược liệu tắm rửa gội đầu.
Lục Thần thấy y cứ như mất hồn bèn lên tiếng trêu chọc:
"Xem đệ kìa, người ta mới làm có chút việc mà đệ đã cảm động tới mức như vậy rồi.
Nếu như có người vì đệ mà không tiếc mạng sống có phải đệ sẽ lấy thân báo đáp người ta không."
Không tiếc mạng sống.
Trong đầu Tiểu Thất lại hiện lên hình ảnh ở vách núi Bạch Thái Thiên đã dùng cạn sức lực kéo y ra khỏi bàn tay tử thần, còn lần ở trong rừng bị ám sát nữa.
Tiểu Thất lắc đầu cố xua đi cái áy náy đang tràn lan trong lòng hờ hững nói:
"Huynh không hiểu đâu."
Y đi ra ngoài lấy thuốc ra từ trong dương hành lý bôi lên vết thương trên mặt cho Lục Thần lúc này mới có thời gian nói về chuyện lúc trước của cậu.
Nếu muốn kể thì phải bắt đầu từ khi Lục Thần tỉnh lại sau khi bị bọn thổ phỉ đánh ngất trên núi Trường An.
Xung quanh cậu còn có mấy xác chết mà đa phần là mấy vị sư huynh của mình, Lục Thần tìm kiếm quanh núi lại không thấy sư phụ cùng Tiểu Thất đâu liền đoán hai người đã chạy thoát.
Vì bị thương nên Lục Thần lại một lần nữa ngất đi, lần này khi tỉnh lại thì cậu đã được người ta cứu đưa xuống núi.
Tĩnh dưỡng một thời gian khi hoàn toàn bình phục Lục Thần lại tiếp tục đi tìm sư phụ và sư đệ.
Cậu trên đường đi tình cờ gặp được một đạo sĩ, ông ta nói cũng muốn tới kinh đô nên liền đi cùng nhau.
Cậu không rõ mấy cái bùa trú tên đạo sĩ kia mang trên người làm gì cũng không lên tiếng hỏi.
Đến khi bị bá tánh chặn đường đòi tiền mới phát hiện chính mình bị người ta tính kế đổ vỏ mà không biết.
Nói đến đây khuôn mặt Lục Thần vặn vẹo cực kỳ tức giận, bàn tay đang cầm lọ thuốc mỡ cũng dùng sức siết chặt lại.
Tiểu Thất cố gắng lấy lọ thuốc khỏi tay cậu cười khổ:
"Tức giận thì tức giận nhưng đừng có trút lên thuốc của đệ.
Nó sắp bị huynh bóp nát luôn rồi."
Tiểu Thất cất hết thuốc vào hộp lại vô tình hỏi:
"Ai cứu huynh thế? Còn cho ở lại tĩnh dưỡng thời gian dài như vậy."
Lục Thần cứng đơ người sau đó liền lấy lại bình tĩnh trả lời cho có:
"Là một người tốt bụng."
Tiểu Thất gật đầu không hỏi thêm nhưng lại bị Lục Thần ép kể chuyện của mình với Mộ Dung Hoa.
Tiểu Thất hơi trầm mặc cuối cùng vẫn là từ từ kể lại.
Trong một căn phòng ở khu phía Đông, Chu Mẫn thích thú nhìn ngắm mọi ngóc ngách ở đây.
Từ khi bước chân vào trong phủ cô luôn kích động như vậy, tưởng tượng mình có một ngày được làm nữ chủ nhân ở đây liền vô cùng vui vẻ.
Phòng ở của nô tài trong phủ được sắp xếp ở khu phía Tây, khu phía Đông là phòng ốc của khách nhân, nô tài thân cận được xếp phòng ở gần với chủ tử của họ.
Tướng quân an bài cô ở đây còn không phải vì thân phận cô khác với những người khác sao.
Chu Mẫn tâm tình vui vẻ nằm trên chiếc giường lớn, chăn mền thơm lừng mềm mại lại càng nôn nóng muốn được leo lên vị trí cao hơn.
Chu Mẫn đang mơ màng muốn ngủ lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên ngoài, cô trong lòng thầm chửi rủa nhưng lại mang khuôn mặt tươi cười ra mở cửa.
Phát hiện người bên ngoài là Liên Nhi liền không kiên nhẫn hỏi:
"Có chuyện gì không?"
Liên Nhi đánh giá Chu Mẫn từ trên xuống dưới cuối cùng kết luận:
"Không phải bây giờ cô định đi ngủ đấy chứ."
"Tôi quả thật có chút mệt, mấy ngày này đi đường nghỉ ngơi không được tốt."
Liên Nhi đột nhiên bật cười, cười càng lúc càng lớn sau cùng là nụ cười khẩy đầy khinh miệt.
"Cô cho rằng bản thân mình là ai? Là đại tiểu thư hay là phu nhân.
Phò mã cùng công chúa bây giờ còn đang phải vào kinh yết kiến bệ hạ còn một nô tài như cô lại bảo mình mệt mỏi cần nghỉ ngơi.
Ha...hay ta bảo quản gia cho người tới hầu hạ Chu cô nương ăn uống nghỉ ngơi được không."
Chu Mẫn tức đến cả người run rẩy, ánh mắt cô ta như con rắn độc muốn