Nếu không phải xung quanh quá yên tĩnh, Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm.Cái người chưa bao giờ nói lời âu yếm Lục Yến Lâm kia, vậy mà đang đứng trước mặt cô, nói ra một câu ôn nhu như thế.Tim Lâm Sơ Huỳnh đập lỡ một nhịp, trong lòng không nhịn được mà spam.Dù sao cũng là vị hôn thê, đưa về là chuyện rất bình thường, nhưng một lúc sau khi bổ sung thêm câu này, nghe như là đang dụ hoặc cô!Trong đầu Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ đủ thứ, đến gần vài bước.
Ngửi được mùi hương trên người Lục Yến Lâm, hương bạc hà mỏng manh mang theo mùi rượu nhàn nhạt.Trợ lý Trần đứng chờ ở một bên khác.“Cô về trước đi.” Lâm Sơ Huỳnh quay đầu nói với Kiều Quả.“Được.” Kiều Quả không hỏi gì nhiều, đôi mắt sáng lấp lánh của cô trợ lý nhỏ bị đè xuống, cô ấy hiểu rõ mình không nên ở lại làm bóng đèn thêm nữa.Sau khi đám người rời đi, Lâm Sơ Huỳnh mới lên xe.Trợ lý Trần chào hỏi “Buổi tối tốt lành, Lâm tiểu thư.”Lâm Sơ Huỳnh cười một chút “Không lâu nữa anh phải đổi xưng hô đấy.”Trợ lý Trần bất động thanh sắc nhìn mắt ông chủ nhà mình bên cạnh cô, mỉm cười trả lời “Vâng, bà chủ.”“Tuy có hơi khó nghe, nhưng cũng được.” Lâm Sơ Huỳnh cực kì bắt bẻ, ngăn khóe môi muốn nhếch lên.“...” trợ lý Trần cảm thấy bản thân quá khổ.Từ đầu tới cuối Lục Yến Lâm không hề ngăn trở gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô trêu trợ lý Trần, đuôi lông mày cô đều giương lên.Xe chạy nhanh một đường về nhà, bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ.Lâm Sơ Huỳnh cởi áo khoác mình ra, lại tháo khẩu trang xuống, rốt cuộc cũng được thoải mái “Chú hai, sao chú biết tôi ở Hối Cẩm viên?”“Đoán.” Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, ngồi ngay ngắn trên ghế, tây trang đặt một bên, hầu kết nhô lên.”“...”Lâm Sơ Huỳnh nhìn vào mắt Lục Yến Lâm.Cô ho nhẹ một tiếng “Thật ra cũng không cần tới đón đâu, tôi có xe bên này, nhưng chú hai có thể đích thân tới đón tôi, tôi vẫn khá vui vẻ.”Vừa nãy Kiều Quả mới bị cô đuổi về.Lâm Sơ Huỳnh giương khóe môi.Tuy lúc trước bản thân khó gần, tự lập, nhưng đôi khi cô cũng muốn thể hiện mình hiểu lòng người.Đuôi lông mày Lục Yến Lâm vừa động “Đón em tương đối quan trọng.”Còn tưởng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì chứ.Lão đàn ông này đêm nay nói lời âu yếm như vậy làm gì???Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới mỗi ngày nói chuyện phiếm trên mạng với anh, hai ngày trước bởi vì thời gian có chênh lệch, nên thông thường sau vài câu liền chúc ngủ ngon rồi đi ngủ sớm.Lúc Lục Yến Lâm nói chuyện phiếm trên Wechat lời ít mà ý nhiều, giống như tính cách của anh, không biết còn tưởng là đang nói chuyện với một ông thầy giám thị nghiêm túc ấy chứ.Có đôi khi cô sẽ cảm thấy.Yêu tinh nào mà câu nổi lão đàn ông bất động này chứ.Lâm Sơ Huỳnh quay đầu hỏi “Chú xem áo cưới rồi sao?”“Ừm.”“Chú hai, chú xem rồi thật hả? Đừng gạt tôi nha.”Lục Yến Lâm quay đầu đi, dừng một chút nói “Nếu biết em muốn nhập một ít hàng thêu Tô Châu, còn muốn sửa đổi trên cổ áo, đối với hình dạng của kim cương lớn nhỏ đều phải chọn lọc kĩ rồi mới đính vào, yêu cầu vừa đẹp lại vừa có chút gợi cảm, trong sự gợi cảm phải mang theo chút thanh thuần…..
Có tính là lừa em không?”Anh yên lặng đối diện với cô.Lâm Sơ Huỳnh hồi phục lại tinh thần “Chú hai, có phải chú xem camera theo dõi không?”Cô cảm thấy có thể nghe được những chi tiết nhỏ nhặt mình và nhà thiết kế sửa đi sửa lại từ miệng anh, nhất là hai cái cuối…..
hình như hơi xấu hổ.Nhưng ngay sau đó nghĩ tới mình chính là cô dâu mà, sao không thể không có yêu cầu gì với áo cưới của mình được chứ, lại ngồi thẳng sống lưng lên.Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe Lục Yến Lâm nói nhiều như thế.“Không có.” Lục Yến Lâm trả lời “Hỏi.”Nghe thấy một chữ sau, lỗ tai Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên, nếu anh chú ý mấy chuyện này chứng tỏ anh cũng để tâm đến chuyện kết hôn.Bộ dạng người đàn ông yên lặng rất thanh lãnh.Lâm Sơ Huỳnh hừ hừ, lông mi khẽ rung “Dù sao thì đến lúc đó chú cũng phải mặc bộ còn lại, đi hỏi cũng hợp lý, lần sau chú hai muốn đi nữa thì có thể đi cùng tôi.”“Rất hân hạnh.” Lục Yến Lâm mở miệng. “.” “.” “.” “.” “.” “.” “.”Hôm sau, Thẩm Minh Tước đến Giải Trí Thiên Nghệ.
Bởi vì lão bản đã chỉ định, nên bên dưới trực tiếp đưa cô ấy lên phòng nghỉ ở tầng cao nhất.Bản thân Thẩm Minh Tước vẫn cảm thấy hơi khó tin.Gần đây mấy công ty giải trí tránh cô ấy như tránh tà, tuy Trình Minh Thành không nói rõ ra, nhưng bọn họ đều sợ, cho nên cô ấy liền thành thứ xui xẻo.Cô ấy tới sớm, đợi ở phòng nghỉ một lát cửa mới bị đẩy ra, thứ đầu tiên đập vào mi mắt cô ấy chính là cẳng chân lộ bên ngoài, trắng nõn thon dài.Làm nghề người mẫu, Thẩm Minh Tước vô cùng hiểu rõ phương diện này.Cô ấy nhìn đến ánh mắt của Lâm Sơ Huỳnh liền có chút ngạc nhiên, đây là người mẫu do lão bản của Giải Trí Thiên Nghệ phái tới sao?Nhưng cô ấy chưa từng gặp qua người mẫu này lần nào cả.Kiều Quả theo sau tiến vào “Lão bản, Thẩm tiểu thư tới rồi.”Lâm Sơ Huỳnh thấy Thẩm Minh Tước liền biết mắt nhìn người của mình thật chuẩn, người thật không kém trong video chút nào.Thẩm Minh Tước sợ ngây người “Lão bản?”Kiều Quả hơi mỉm cười “Vị này chính là Lâm tổng của chúng tôi.”Thẩm Minh Tước vội vàng đứng lên “Xin chào Lâm tổng.”“Chào cô.” Lâm Sơ Huỳnh ngồi đối diện cô ấy, hỏi “Có người đưa cô đi tham quan công ty chưa?”“Có.” Thẩm Minh Tước gật đầu, “Tôi cảm thấy Giải Trí Thiên Nghệ rất tốt, phù hợp với yêu cầu của tôi, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.”Chi tiết hợp đồng đã thảo luận qua từ trước.Thẩm Minh Tước do dự hỏi “Tôi có một vấn đề, Lâm tổng, sao cô lại muốn đào tôi, gần đây không có công ty nào muốn tôi hết, chuyện này hẳn là cô đã nghe nói rồi.”Khi nhắc tới chuyện này, trong lòng cô ấy có chút tức giận.Lâm Sơ Huỳnh nhoẻn miệng cười “Người khác không dám, Giải Trí Thiên Nghệ của tôi dám, đây chính là nguyên nhân bọn họ mãi mãi thua kém.”Có cô ở đây, Giải Trí Thiên Nghệ chuyện gì cũng dám.Thẩm Minh Tước nhìn cô, đột nhiên trong đầu xẹt qua gì đó, hơi trợn to mắt “Cô là…… là đại tiểu thư Lâm gia?”“Trình Minh Thành còn nói chuyện này với cô à.” Lâm Sơ Huỳnh có chút kinh ngạc.“.……… Là trong một yến hội, tôi đã thấy cô một lần, nhưng lúc ấy cách khá xa, nhìn không rõ lắm.” Thẩm Minh Tước nói.“Chính là tôi.” Lâm Sơ Huỳnh xoay bút “Từ hôm nay trở đi, cô chính là nghệ sĩ của Giải Trí Thiên Nghệ.”Thẩm Minh Tước cũng cười rộ lên, sau đó liền thấy ánh mắt Lâm tổng nhìn mình từ trên xuống dưới, tựa hồ đang đánh giá bộ váy cô ấy mặc hôm nay.Hình như…….
Có chút ghét bỏ.Thẩm Minh Tước có cảm giác sắp không chịu được ánh mắt sắc bén kia, sau đó lại nghe được giọng nói dễ nghe của đối phương “Được rồi, đi thôi.”Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng đại tiểu thư muốn nói cô ấy ăn mặc không được chứ.Thời điểm Thẩm Minh Tước rời đi chỉ mang theo một cái vali, quần áo và túi xách lúc trước Trình Minh Thành tặng một cái cũng không lấy, cho nên thoạt nhìn đặc biệt nghèo.Có đại ngôn hết hạn vừa đúng lúc cô ấy cùng Trình Minh Thành chia tay, nhãn hiệu đó liền không tiếp tục hợp tác với cô ấy.Lâm Sơ Huỳnh đứng lên.Kiều Quả nói “Thẩm tiểu thư, nếu cô không muốn sống ở ngoài sau này cô có thể ở kí túc xá của công ty, gần đây có một đại ngôn chưa tìm được người phát ngôn……”Thẩm Minh Tước đi cùng Kiều Quả, nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước, thấp giọng hỏi “Lâm tổng có bạn trai không?”Không biết dạng đàn ông nào mới xứng đôi với cô.Kiều Quả liếc nhìn cô ấy một cái “Lão bản đã đính hôn rồi.”Thẩm Minh Tước à một tiếng, giải thích nói “Khí thế của Lâm tổng quá