Kiều Quả nói rất nhanh, Lâm Sơ Huỳnh trong khoảng thời gian ngắn thiếu chút nữa là không nghe rõ, sau khi phản ứng lại mới hỏi: “Weibo của tôi bị lộ?”
“Đúng vậy!”
Kiều Quả vội vàng tiến lên đưa điện thoại qua, “Chuyện vừa mới xảy ra thôi ạ, hiện tại đã lên hot search, tốc độ bay lên rất mau, chắc bây giờ đã sắp hơn No.10!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nói, cửa phòng làm việc vang lên tiếng xôn xao.
Lâm Sơ Huỳnh không kịp xem máy tính bảng, cho người tiến vào mới phát hiện đó là giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội, cũng là vẻ mặt khẩn cấp vội vã.
“Chuyện gì thế?”
Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, weibo của ngài lên hot search rồi, bây giờ ngài muốn chúng tôi chứng thực tài khoản hay là gỡ hot search?”
Lâm Sơ Huỳnh rũ mắt: “Để tôi xem đã.”
Cô chưa từng để chuyện weibo của mình trong lòng, nhưng là số lần lên hot search đoạn thời gian trước hơi nhiều mà cũng không nghĩ sẽ bị người phát hiện.
Nhưng mà, cho dù có bị phát hiện thì thực ra cũng chẳng có gì to tát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào hot search, rất nhanh đã đọc xong.
Bài viết đầu tiên chỉ sợ đã bị người làm rối tinh rối mù, cũng không trực tiếp chỉ ra weibo của cô nhưng lại đăng 9 bức ảnh được cắt ghép, mỗi ảnh đều là bài viết mà cô từng đăng.
Ví dụ như cuối tuần trước cô tiện tay chụp một bức ảnh, không có caption đã bị cắt ra.
Lại ví dụ như không lâu trước đây, cô với Lục Yến Lâm đi ra ngoài ăn cơm chiều, ảnh chụp đồ ăn cũng bị cắt ra.
Cộng đồng mạng thật là lợi hại.
Bình luận tuy không quá nhiều nhưng cũng đã vượt mười nghìn.
[Nhìn này, weibo mới nhất chụp ảnh móng tay, để lộ một cái túi xách màu bạch kim.]
[Bài viết quá ít, chả nhìn ra gì.]
[Bài này ngoài ánh chiều rực rỡ thì chẳng còn gì, tôi soi nửa ngày cũng không thấy Lâm Sơ Huỳnh, các người làm thế nào để phát hiện ra thế?]
[Các người xem định vị đi, trước kia là ở nước ngoài, năm nay mới trở về. Hơn nữa từ ảnh chụp trước kia có thể thấy rõ ràng là bạch phú mỹ nha.]
[Xem ra 100% là bạch phú mỹ rồi.]
Lâm Sơ Huỳnh kéo xuống dưới, đều đang đoán thân phận của mình, những mặt khác thì không có, làm cô nhẹ nhàng thở phào.
Tìm ra weibo cũng không sao.
Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội thấy vẻ mặt của cô không thay đổi thì chủ động hỏi: “Bà chủ, chúng ta cần làm gì bây giờ?”
Lâm Sơ Huỳnh đặt điện thoại xuống: “Không có việc gì, không cần phải xen vào.”
“Không cần chứng thực sao?”
“Tạm thời không cần, dạo này có nhiều chuyện nên chờ khi nào mọi việc đi vào quỹ đạo thì lại chứng thực.” Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu, gần đây nhất là chuyện cô với Thẩm Minh Tước cùng lên hot search.
Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội: “Vâng.”
Hiện tại Kiều Quả cũng bình tĩnh lại: “Bà chủ, hot search kia ngài tính làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ cứ để đó, mặc kệ sao?”
Lâm Sơ Huỳnh cười thần bí: “Đương nhiên phải xen vào rồi.”
Nếu đã bị người phát hiện, vậy cứ khoe ra bên ngoài đi.
Cô cảm thấy nhóm cư dân mạng này cũng thật buồn cười, dù sao thì weibo của mình cũng bị phát hiện rồi, chối bỏ thì càng không thú vị.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn một lát rồi thoát ra.
Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới.
Trên màn hình hiện lên tên của trợ lý đặc biệt Trần: “Phu nhân, tiên sinh bảo tôi hỏi ngài một chút rằng ngài có muốn chứng thực weibo không?”
Lâm Sơ Huỳnh ngơ ngác: “Các anh định chứng thực gì cho tôi?”
Trợ lý đặc biệt Trần cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là phu nhân tổng tài tập đoàn Hoa Thịnh hoặc là Lục phu nhân.”
Đúng lúc đoạn thời gian trước cái danh “Lục phu nhân” đứng đầu cuộc bỏ phiếu.
Lâm Sơ Huỳnh bật cười, lại nghĩ tới chuyện gì: “Sao tiên sinh của anh không tự mình gọi điện cho tôi?”
Trợ lý đặc biệt Trần nói: “Tiên sinh nói ngài không thể quấy rầy phu nhân làm việc.”
“........?”
Vậy anh gọi điện thoại đến chẳng phải cũng quấy rầy tôi sao?
Lâm Sơ Huỳnh thầm chửi bậy một câu, đột nhiên nhớ tới hình như những lời này là cái cớ mình lấy để chặn họng Lục Yến Lâm rồi cúp máy.
Người đàn ông này thật lòng dạ hẹp hòi!
“Quên đi, không cần các anh chứng thực.” Lâm Sơ Huỳnh cong môi, lại cố ý nói: “Bảo tiên sinh của anh làm việc cho tốt, đừng có làm biếng.”
“Được.”
Nghe tiếng tút tút, trợ lý đặc biệt Trần mới nhìn phía sau bàn làm việc.
Cuộc trò chuyện vừa nãy đều mở loa ngoài.
Sắc mặt Lục Yến Lâm không đổi, một chút cũng không bị chế nhạo, hơi hơi gật đầu: “Không có việc gì, cậu đi ra ngoài đi.”
Trợ lý đặc biệt Trần nghĩ thầm, mình làm chuyện này đều là vì ai chứ.
Sao tổng giám đốc nhà mình với phu nhân đã kết hôn mà còn nhiều tình thú như vậy?
*****
Tuy rằng nói tiếp thì cũng chẳng dễ nghe nhưng đại đa số mọi người đều có tính hóng hớt chuyện tư của người khác, nhất là người mới lộ mặt cả buổi sáng nên cũng muốn xem weibo của cô.
Blogger không biểu đạt gì nhưng trong phần bình luận lại có người đang ngầm chỉ đường.
Trên thực tế, phần lớn bài đăng trên weibo của Lâm Sơ Huỳnh đều là ảnh chụp, thoạt nhìn thì không nhìn ra điểm gì đặc biệt, nhưng có vài người đã muốn thì nhất định phải đào ra chút thông tin nào đó.
Trong diễn đàn đang nghị luận việc này.
[Có người tìm ra weibo của Lâm Sơ Huỳnh, các người nhìn thấy chưa? Hiện tại trên weibo ai cũng đều cho rằng cô ta là bạch phú mỹ.]
[Hiện tại ai cũng có thể được gọi là bạch phú mỹ hả?]
[Dù sao thủy quân sắp tới rồi, bài post này sẽ bị xóa thôi.]
[Không phải trên weibo có mấy bức ảnh du lịch nước ngoài một thời gian sao, mà mấy bức ảnh đó đâu phải không mua nổi, mới có vậy mà đã chắc chắn là bạch phú mỹ?]
[Hơn nữa hiện tại còn có thể bỏ tiền ra mua định vị.]
[Bạch phú mỹ mà tôi quen cũng không khoe khoang như cô ta. Tôi vừa mới hỏi, cô ấy nói các cô ấy sẽ không như thế.]
[Xem ra sau lưng có lão già là không thể chối cãi.]
[Những bức ảnh chụp đó tôi cũng có thể chụp được, chỉ cần có filter, photoshop cao tay thì ok ngay.]
[Buổi sáng mới bị truyền là bám víu Thẩm Minh Tước cùng công ty, buổi chiều bắt đầu thiết lập hình tượng bạch phú mỹ để ra mắt?]
[So với mấy chuyện này đó thì tôi càng tò mò về người đàn ông sau lưng cô ta là ai hơn hì hì hì.]
[Fans trên weibo mới có mấy người, bạch phú mỹ thật sự có như vậy không?]
[Thiết lập hình tượng quá mức..... sẽ bị phản phệ. Không phải ai cũng có thể là bạch phú mỹ, có vốn liếng đó sao?]
Gần như chỉ trong vài phút, trang chủ liền hiện ra vô số bài viết.
Có người hỏi Lâm Sơ Huỳnh là ai, có người thì đào bới nội dung ở weibo, còn có người qua đường ăn dưa dẫn đến chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên weibo náo nhiệt sôi nổi hẳn.
Trong đó có bài viết khác biệt.
–––– Tìm weibo từ ảnh mất bao nhiêu tiền?
Trong diễn đàn phần lớn đều là những cô gái theo đuổi ngôi sao, thường xuyên soi một vài chi tiết nhỏ, vậy nên đối với việc tìm từ ảnh căn bản không phải chuyện gì khó, bài post lại nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
–––– Vốn dĩ các cô định nói đồ ăn trong tấm ảnh thật có vẻ rất tuyệt nên tôi đi tìm thử, các người đoán sao...... đó là Ngọc Thực Quán nha, là nhà hàng tư nhân, giá cả đắt đỏ không nói, còn phải đặt trước mới được.
Chủ lầu còn hào phóng giới thiệu Ngọc Thực Quán.
Không nói phần giới thiệu rực rỡ ở trên, ngay cả thực đơn cũng truyền ra bên ngoài, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra giá cả của nó xa xỉ nhường nào.
–––– Ảnh chụp từ tháng 10 năm ngoái, tuy rất nhỏ nhưng tôi vẫn phát hiện ra đó là nóc tòa nhà cao cấp, kim chủ sống ở nơi ghê gớm thật.
–––– Weibo không có nhiều bài viết, lật từ đầu tới cuối tính ra cũng phải mười mấy túi xách, đấy là còn chưa đề cập tới đồ trang điểm của vị phu nhân này.
–––– Cái vòng tay đăng hồi đầu năm cũng phải tương đương với mấy căn nhà..... Các người tin nổi sao?
–––– Có phải bạch phú mỹ hay không thì cũng tùy tâm các người nghĩ thôi.
[Má ơi, lần trước tôi đến Ngọc Thực Quán không thành công!]
[Tôi đã đi ăn một lần..... thật sự rất mắc, cũng may lần đó chúng tôi AA (chia đôi tiền), nếu không thì ví của tôi liền sạch trơn rồi.]
[Nhưng chắc không có khả năng đến Ngọc Thực Quán một mình đâu nhỉ, tôi càng có khuynh hướng suy đoán cô ta đi cùng lão già, ngay cả khu nhà cao cấp cũng là đồ được tặng.]
[Có thể tra xem người nào đi ra tiểu khu đó thì sẽ biết thôi.]
[Những chai lọ trên bàn tôi nhìn mà thấy hâm mộ quá đi, bao giờ tôi mới có thể được dùng
đây!]
Những bài mà Lâm Sơ Huỳnh từng đăng trên weibo rất phong phú, đa số là cuộc sống hằng ngày của mình, tất nhiên cũng sẽ không chú ý có cái gì bị lộ hay không.
Hot search vừa lên, người chú ý không ít.
Weibo của Lâm Sơ Huỳnh chỉ trong ngắn ngủi nửa giờ đã tăng 2-3 chục nghìn fans, mà weibo mới nhất cũng trực tiếp có mấy chục nghìn bình luận.
Có fan sắc đẹp khen giá trị nhan sắc của cô, cũng có người hùa theo, đương nhiên không thiếu anh hùng bàn phím và anti-fans.
Lâm Sơ Huỳnh coi như được thể nghiệm cảm giác lúc trước của Thẩm Minh Tước.
Nếu trước đó cô đăng ảnh chụp với Lục Yến Lâm lên thì chỉ sợ hiện tại sẽ không chỉ dừng ở No.10 hot search mà thẳng tiến hạng nhất luôn.
Đến cùng cũng không biết ai cọ nhiệt ai.
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Lâm Sơ Huỳnh, cô gọi Kiều Quả tới: “Thừa dịp hôm nay người trên mạng nhiều như vậy thì mở rút thưởng đi.”
Kiều Quả cực kỳ kích động: “Vâng!”
Làm trợ lý, đương nhiên cô ấy cũng chia sẻ để ủng hộ bà chủ của mình, biết đâu mình cũng trúng thì sao, mọi người ai cũng có ước mơ mà.
Tin tức Giải trí Thiên Nghệ sẽ mở quay thưởng vào 3 giờ chiều trên trang weibo chính thức nhanh chóng bay lên hot search.
Cư dân mạng đang lo ăn dưa của Lâm Sơ Huỳnh đều chạy tới vây xem.
Nhưng số người chia sẻ chiếm phần lớn nên quay thưởng cũng lâu, đợi nửa ngày cuối cùng cũng có danh sách @Những người may mắn trúng thưởng.
Lục Nghiêu đang ở lều chụp xa xa nhận được tin, còn đăng lên vòng bạn bè: [Tôi chia sẻ mấy chục lần mà cũng chưa trúng??]
Cậu lại lên án với Lâm Sơ Huỳnh: “Tôi chia sẻ nhiều lần như vậy, tốt xấu gì cũng phải cho chút cơ hội chứ, có nhiều người như vậy mà cũng không có tôi?”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn thoáng qua ảnh chụp của cậu ta, lập tức hiểu: “Cậu không theo dõi Weibo Giải trí Thiên Nghệ official.”
Lục Nghiêu: “Má nó!”
Lúc này cậu mới nhớ ra, giới hạn rút thăm trúng thưởng lần trước là fans.
Bản thân lại mất công chia sẻ mấy chục lần.
*****
Sau khi rút thưởng của Giải trí Thiên Nghệ kết thúc, tập đoàn Hoa Thịnh cũng theo sau mà mở rút thưởng.
Có cư dân mạng nhịn không được nói: “Này đúng là quan hệ tốt nha, Giải trí Thiên Nghệ chân trước mới làm, Hoa Thịnh liền đuổi kịp sau lưng.....”
Trong khoảng thời gian ngắn, hot search ngoại trừ rút thưởng thì là tên Giải trí Thiên Nghệ và tập đoàn Hoa Thịnh, hoặc chính là tên của những người may mắn.
Rất nhiều cư dân mạng tag người trúng thưởng dưới phần bình luận weibo: “Trúng thưởng rồi!! Chị em! Nhanh đi lĩnh thưởng thôi!”
Có rất nhiều người trúng thưởng không online, trong khoảng thời gian ngắn thực náo nhiệt.
Kiều Quả nói: “Bà chủ, đã có hai người liên hệ với chúng ta, ba người còn lại chắc cần thêm chút thời gian.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không vội.”
Đến lúc đó nếu có người không lĩnh giải thì sẽ rút lần nữa, nhiều người chia sẻ như thế cơ mà, kiểu gì cũng có người hy vọng rút thưởng ngẫu nhiên một lần nữa.
Lâm Sơ Huỳnh khép văn kiện: “Đi xem Thẩm Minh Tước.”
Lần này địa điểm quay chụp của Thẩm Minh Tước là ở một studio chụp hình nổi tiếng, nơi đó rất rộng lớn, không chỉ có một ekip chụp ảnh ở đó.
Thẩm Minh Tước đang bị chuyên viên trang điểm túm lại để hóa trang, Lục Nghiêu nhìn một lát đã cảm thấy nhàm chán, sau đó liền nhận được tin tức Lâm Sơ Huỳnh muốn tới nơi này.
Cậu nhanh chóng chạy ra cửa tiếp đón, còn không quên đặt câu hỏi: “Cậu là bà chủ mà cũng có thể rời công ty à?”
“Bởi vì là bà chủ đó.”
“.......”
Có đạo lý, Lục Nghiêu không còn lời nào để nói.
Ai bảo hiện tại cậu là người làm công chứ.
Khi ba người đi lên lầu, chỗ chụp hình phía trước có mấy người nào đó vây quanh, không biết đang nói cái gì.
“Hình như Thẩm tiểu thư ở bên trong.” Kiều Quả nói.
“Lúc tôi đi ra không có nhiều người như vầy.” Lục Nghiêu gãi đầu, giọng điệu nghi ngờ.
Đối với mấy chuyện này đó cậu cũng không hiểu hết, còn tưởng là nhân viên công tác quay chụp.
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày, chợt nghe bên trong vang lên giọng nữ làm bộ làm tịch: “........ Đây không phải là Thẩm tiểu thư sao, vừa mới thấy cô đi vào cùng một tên đàn ông làm tôi còn nghĩ mình nhận lầm.... Đang chụp poster cho làng du lịch à?”
Một người bên cạnh nói: “Chị Thần, chắc là đúng ạ.”
Người được gọi là chị Thần chỉ tay vào nhân viên công tác bưng chậu nước, tỏ vẻ thấu hiểu lòng người: “Không phải tôi nói chứ, các người chụp ảnh thế này không ổn, nếu nước đã bưng tới rồi thì vẩy vẩy một chút sẽ tương đối tốt, cái này không thể chụp bừa được đâu....”
Địa vị của cô ta không thấp, những người chung quanh giận mà không dám nói gì.
Trong vòng luẩn quẩn này, Triệu Thần có tiếng là tính tình kém, ai mà đụng phải cô ta thì cơ bản đều phải chịu thiệt nên người bình thường sẽ không muốn đắc tội.
Hôm nay đúng dịp cô ta chụp ảnh cách nơi này không xa, vốn cũng không có cơ hội gặp nhưng chính cô ta tự mình đến.
Triều Thần đưa tay vào chậu nước, năm ngón tay hất một cái làm toàn bộ bọt nước đều bắn trên quần áo của Thẩm Minh Tước, còn có một ít vương trên mặt, chảy xuống theo đường nét khuôn mặt.
Thẩm Minh Tước rũ mắt nhìn quần áo, “Tôi chụp thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô cũng đâu phải người phát ngôn của làng du lịch.”
Dù tính tình cô ấy có mềm mỏng thì cũng sẽ tức giận.
Càng đừng nói cô ấy với Triệu Thần căn bản chẳng có liên hệ gì với nhau, hôm nay đột nhiên chạy tới sỉ nhục mình, lại còn nhắc đến chuyện làng du lịch.
Thật không ngờ, vị trí người phát ngôn cho Làng du lịch lại khiến nhiều người đỏ mắt đến thế.
Triệu Thần bật cười, trong lời nói lại chứa đầy vẻ trào phúng: “Tôi làm tiền bối, từng quay rất nhiều MV, chỉ muốn nói cô cần chân thật hơn mà thôi ––––“
Vừa dứt lời, đằng sau truyền tới giọng nói đánh gãy lời cô ta: “Phải không?”
Triệu Thần quay đầu.....
Cô ta chỉ thấy một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp đứng phía sau, khóe môi cong cong: “Nếu đã theo đuổi sự chân thật, không thỏa mãn cô thì không ổn rồi.”
Những lời này vừa nói xong, chậu nước trong tay nhân viên công tác bị hất một cách nhẹ nhàng, cả chậu nước đều dội lên người Triệu Thần.
Phạm vi không lớn, nhưng sức cũng không nhẹ.
Triệu Thần bị dội cả chậu nước, mắt cũng không mở ra nổi, há miệng kêu lên thì miệng lại đầy nước, chật vật không chịu nổi.
Trợ lý của cô ta đều ngơ ngác.
Thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả bản thân Triệu Thần cũng đều không nghĩ tới, không biết chính mình đang làm gì.
Lục Nghiêu cũng kinh ngạc, miệng mở to nửa ngày không thốt nên lời.
Tuy biết Lâm đại tiểu thư có thù tất báo, che chở người mình nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh này thì cậu vẫn cực giật mình.
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn đối phương, lạnh giọng mở miệng: “Ngây ra làm gì, lại đây quay MV cho cô ta, hễ có chỗ nào không thật thì quay lại từ đầu.”