Lâm Sơ Huỳnh đến chỗ Khương Dĩ Nhàn trước.
Vốn tổ tiết mục muốn phụ trách hóa trang và tạo hình cho cô nhưng Lâm Sơ Huỳnh không định ngồi trang điểm cùng chỗ với các khách quý còn lại nên cô sẽ tự làm trước rồi sẽ trực tiếp đến đó.
Khương Dĩ Nhàn nói: “Hôm nay đừng quá lộng lẫy, chúng ta phải làm kiểu trong đẹp lại có chút lười biếng, trong lúc lơ đãng lại khiến tất cả mọi người chấn động: Sơ Huỳnh của chúng ta sao lại đẹp đến nhường này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ kích động của cô ấy trông cứ như muốn tự mình tham gia vậy.
Lâm Sơ Huỳnh nghịch nghịch tóc: “Chính cậu nói với tớ chỉ có 10 phút, nếu không bắt đầu làm thì đêm nay tớ liền đến muộn đấy.”
“.......”
Khương Dĩ Nhàn đỏ mặt: “Quá kích động, ngại ghê ha ha ha.”
Tuy rằng cười trông có vẻ ngố nhưng khi đụng đến lĩnh vực mình am hiểu thì tính chuyên môn của cô cực kỳ cao, rất nhiều nhóm đại tiểu thư hay phu nhân ở thành phố này đều hẹn trước ở hội sở của cô, về phần cô có làm hay không thì phải xem tâm tình.
Lâm Sơ Huỳnh là bạn tốt, đương nhiên nhận được đãi ngộ của VVVIP.
Trang phục quá mức lộng lẫy khoa trương sẽ khiến người mặc mang một cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng, Khương Dĩ Nhàn uốn uốn tóc của cô một chút, mái tóc xoăn dài cũng rất đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả khi đã tạo hình cho Lâm Sơ Huỳnh rất nhiều lần thì cô vẫn bị kinh diễm.
Lúc trước, khi lần đầu tiên gặp cô ấy, Khương Dĩ Nhàn chỉ biết người này là Lâm gia đại tiểu thư, nhà mình so ra kém nhà cô ấy.
Ba Khương thực sự rất hy vọng cô có thể tiến vào giới danh viện chân chính, mà đi theo Lâm Sơ Huỳnh thì chẳng khác nào đã đi vào trung tâm của vòng luẩn quẩn này.
Lần đầu tiên nói chuyện với nhau, là ở hậu trường của một show thời trang.
Khi đó Khương Dĩ Nhàn muốn gặp nhà thiết kế một chút, vừa khéo lúc ra ngoài bắt gặp Lâm Sơ Huỳnh đang đứng trước mặt một vị phu nhân người da trắng.
Trang phục của đối phương rất đẹp, lời nói lại không hề khách khí.
Mà Lâm Sơ Huỳnh thì cười khanh khách, không hề tức giận chút nào, nói dăm ba câu đã khiến đối phương mặt đỏ tai hồng, sau đó giẫm lên giày cao gót rời đi.
Lúc ấy Khương Dĩ Nhàn chứng kiến toàn bộ quá trình, suýt chút nữa hóa thân thành một fans nhỏ.
Sau nữa, lễ phục mà cô mượn xảy ra sự cố, Lâm Sơ Huỳnh thậm chí còn tặng cô một chiếc vòng cổ quý giá để cô chống đỡ mặt mũi.
Khương Dĩ Nhàn bùi ngùi, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Mãi đến khi cô để ý đến đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân trước mặt, cùng so sánh, hình như son môi trên đó nhạt bớt thì phải, bình thường đâu có như này.
“Son của cậu bị trôi?” Cô hỏi.
“Không phải cậu đã biết rồi sao mà còn cố hỏi?” Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, thậm chí ngữ điệu còn có chút lẳng lơ: “Ông xã tớ cổ vũ cho tớ đấy.”
“.........”
Xem như Khương Dĩ Nhàn tớ đã biết sự lợi hại của cậu rồi.
Chẳng trách trước kia có mấy đại tiểu thư trong nhóm bị chọc tức không nói nên lời.
Hôm nay cô rất dụng tâm tạo hình dành riêng cho Lâm Sơ Huỳnh, là phong cách mà giới giải trí thường xuyên dùng, nhưng tay nghề của bọn họ vẫn kém hơn cô một chút.
Nhìn thấy sợi dây chuyền Lâm Sơ Huỳnh đeo, thiết kế rất thanh lịch, chỉ tô điểm cho phần xương quai xanh, so với những kiểu dáng cô thường dùng thì nó đơn giản, điệu thấp hơn chút xíu.
Bả vai mượt mà xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm làm cho người khác vô thức đưa mắt dõi theo từ cần cổ thiên nga lên trên.
“Thành thật mà nói, người khác không nuôi nổi cậu.” Khương Dĩ Nhàn cảm khái.
Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng đáp một câu, liếc cô ấy qua gương một cái: “Nói như cậu thì cậu cảm thấy ông xã tớ không nuôi nổi tớ?”
“Người kia thì vẫn dư dả.” Khương Dĩ Nhàn nghĩ nghĩ, “Giám đốc Lục gia tài bạc triệu, có thể nuôi nổi 100 cậu ý chứ.”
Lâm Sơ Huỳnh ghé sát vào nhìn nhìn.
Sau đó cô xoay người, khóe môi cong lên: “Không, một tớ là đủ rồi.”
“........”
Khương Dĩ Nhàn lại ‘đánh hơi’ được dấu vết show ân ái.
Vị đại tiểu thư trước mặt cô từ nhỏ được tiền tài nuôi lớn, không có thứ gì lọt vào mắt, chỉ sợ có mỗi Giám đốc Lục trấn giữ được thôi.
“Tớ phải học tập cậu mới được.” Khương Dĩ Nhàn nói, ánh mắt bao la rộng lớn: “Học được một phần mười của cậu là tớ đã vui vẻ rồi.”
“Cậu vẫn nên thu phục Chu Khải Hoài đi.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, lên tiếng đả kích: “Cố lên.”
“.........”
Có thể nói chuyện vui vẻ được không?
*****
Đến trường quay chương trình đã là 7 giờ tối.
Lúc này, cách thời gian chương trình bắt đầu phát sóng còn một tiếng, mọi người ở hiện trường chương trình đang rất bận rộn, nhân viên công tác đi tới đi lui.
Giọng nói của đạo diễn cũng sắp khàn: “Ánh sáng! Không thấy bên kia phản quang sao.....lại thêm một màn ảnh nữa, điều chỉnh chạy thử xem nào......nếu có lỗi thì nhanh chóng thay cái khác!”
“Khách quý đều tới rồi.” Phó đạo diễn từ xa chạy tới, nói: “Giám đốc Lâm còn chưa đến, cái này phải làm sao?”
“Không cần lo, Giám đốc Lâm nhất định sẽ tới.”
Đạo diễn vừa nói xong, ở cửa truyền đến một trận xôn xao.
Khi Lâm Sơ Huỳnh bước vào, tất cả những người đang bận rộn đều vây chung quanh cô, một đám nhân viên công tác đến chào hỏi: “Buổi tối tốt lành, Giám đốc Lâm.”
Tóc xoăn của cô được tỉ mỉ tạo hình, độ cong hoàn mỹ tao nhã, xõa trên vai, đầu vai trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, nhan sắc vô cùng nổi bật, trang điểm tinh xảo khiến ngũ quan càng rõ nét, đôi mắt thỉnh thoảng nhướng lên chọc người ngứa ngáy.
Chỉ cần cô đứng ở đó, sẽ khiến mọi người đui mù.
Đạo diễn lách trong đám người để đi đến, trong mắt hiện lên kinh diễm, hỏi: “Giám đốc Lâm, cô có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Xong hết rồi, hiện tại chúng tôi đang check lại.” Đạo diễn gật đầu, lại thấp giọng nói: “Giám đốc Lâm, có muốn tôi cho cô câu hỏi trước không?”
Trước đó ông có từng hỏi nhưng bị từ chối, ông nghĩ bây giờ nên hỏi lại một lần nữa cho chắc.
Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn ông một cái: “Tôi không hy vọng trong chương trình này có bất kỳ một vị khách mời nào biết trước câu hỏi, tôi sẽ không, người khác cũng sẽ không, ông hiểu chứ?”
Đạo diễn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Giờ phút này, mấy khách quý còn lại ở trong hậu trường đang căng thẳng hồi hộp.
Trực tiếp bọn họ từng lên rồi, nhưng trực tiếp đáp đề thì là lần đầu tiên, mà đây cũng không có đường lui, một khi trả lời sai thì có lẽ liền xong rồi.
Nhưng nếu khi đi lên mà biểu hiện tốt thì có lẽ sẽ có cơ hội xuất đầu lộ diện với công chúng.
Vốn bọn họ nghĩ chương trình này có thể bị ‘chìm’, kết quả mấy ngày hôm trước lại có thanh thế lớn, làm cho bọn họ đều kích động theo.
Dẫn tới fans cũng tăng mấy trăm nghìn.
“Các người nói xem, quán quân của kỳ đầu tiên sẽ là ai?” Trương Thanh nhịn không được nói, “Còn có một khách mời nữa chưa tới nhỉ.”
“Dù sao khẳng định không phải tôi.” Lâm Húc nuốt nuốt nước miếng, “Các người không nhìn thấy poster tuyên truyền trên official weibo của chương trình này sao?”
Quả thực là treo bọn họ lên đánh.*
“Chỉ sợ hôm nay chúng ta đều là làm nền.” Nữ ca sĩ Tiền Minh Nguyệt lên tiếng: “Dù sao chỉ cần không chơi xấu, có thể trả lời bộ câu hỏi giống nhau.”
Từ khi bọn họ đồng ý tham gia chương trình, trong khoảng thời gian này luôn thức đêm học bổ túc thật lâu.
Đang nói, cửa hậu trường bị đẩy ra.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, phát hiện là phó đạo diễn thì đều lộ vẻ thất vọng, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát mà thôi: “Đạo diễn.”
“Chuẩn bị chuẩn bị, sắp bắt đầu rồi.” Phó đạo diễn nói.
“Còn một khách quý chưa đến trang điểm mà?” Tiền Minh Nguyệt hỏi.
“Cô ấy đã ở trường quay rồi.” Phó đạo diễn ôn hòa đưa ra đáp án, cũng không nói thêm cái gì nữa, “Đợi tí nữa nhớ nghe tai nghe.”
Cửa lại đóng lại.
Mấy khách quý liếc nhau, đều hiểu ý tứ trong đáy mắt của đối phương.
*****
7 giờ 45 phút tối, phòng trực tiếp đã hơn mấy trăm vạn người xem.
May mắn trước đó Giải trí Thiên Nghệ đã chuẩn bị tốt rồi, hậu trường hoàn toàn có thể chứa tối đa mười triệu người, nếu không thì kiểu gì cũng đơ.
Tuy rằng màn hình vẫn đang là màu đen nhưng khán giả nói chuyện phiếm rất sôi nổi.
[Còn 10 phút nữa sẽ bắt đầu rồi!]
[Hiện tại tôi rất kích động!]
[Trời ạ! Hy vọng mấy câu hỏi sẽ đừng quá đơn giản, lừa bịp chúng ta!]
[Những thánh soi chú ý nhé, không biết hôm nay Lâm Sơ Huỳnh lên truyền hình thì gương mặt sẽ như nào nhỉ, chỉnh hay không chỉnh đều nhìn ra được.]
[Tôi chỉ hy vọng cô ấy đừng phụ sự kỳ vọng của tôi.]
[lcy cố lên a!!!]
[Còn 10 phút!]
Còn có 10 phút, mọi thứ ở trường quay đã được sắp xếp có trình tự.
Lâm Sơ Huỳnh từ phía sau đi tới trường quay, nhìn thấy người xem được mời tới đang ngồi vào bàn, đèn ở trường quay cũng không được bật sáng.
Sau đó, cô liền thấy một bảng đèn LED rất chói mắt.
––––– [Sơ Huỳnh dũng cảm tiến lên!]
Lâm Sơ Huỳnh nheo mắt nhìn kỹ, cảm thấy cô gái ngồi ở hàng đầu tiên giơ bàng đèn LED này rất quen mắt, đang nói chuyện với nam sinh bên cạnh.
Từ từ.......nam sinh bên cạnh cũng nhìn quen mắt nốt.
Cố cúi đầu mở wechat ra: [Thẩm Minh Tước em ở đâu?]
Quả nhiên, cô gái cầm bảng đèn LED bỏ một tay xuống để mở điện thoại ra: [Bà chủ, em đang xem chương trình của chị nè.]
Lục Nghiêu ở một bên mở miệng: “Cho tôi cầm một chút mà cô cũng không chịu.”
Thẩm Minh Tước nói: “Không được, cái này là tôi tự tìm người làm đấy, anh lấy lightstick của tôi còn chưa đủ sao?”
Hai người cô một câu tôi một câu.
Đúng lúc này, một đôi giày cao gót màu bạc dừng trước mặt bọn họ, âm thanh dọa người vang lên trên đỉnh đầu: “Sao hai đứa lại tới đây?”
“........”
Yên lặng nửa ngày, Lục Nghiêu nói: “Bọn tôi tới ủng hộ cậu.”
Thẩm Minh Tước gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, quơ quơ bảng đèn LED trong tay: “Đúng đúng đúng, chúng em tới để cổ vũ cho bà chủ, bà chủ hôm nay thật xinh đẹp.”
Nhìn hai người ngốc nghếch này, Lâm Sơ Huỳnh cũng lười quản.
Không bao lâu sau, chương trình đúng giờ phát sóng trực tiếp.
Nhìn màn hình nháy mắt sáng lên, tất cả khán giả đều kích động, làn đạn** dâng cao như sóng, phải che lại mới có thể nhìn thấy nội dung của chương trình.
(**) Chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh,...như những viên đạn trong thời gian thực.
MC là người có tài ăn nói nổi tiếng trong giới.
Hắn nói dăm ba câu đã chào hỏi xong, sau đó giới thiệu quy tắc của chương trình một chút: “.......Mời vị khách quý đầu tiên lên sân khấu!”
Người đầu tiên là Lâm Húc, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Phòng phát sóng trực tiếp tuy đại đa số mọi người không có hứng thú với hắn nhưng vẫn có người đang xem, mãi cho đến khi hắn thuận lợi trả lời năm câu hỏi thì sóng bình luận mới vụt bay lên.
[Vị này là song bằng cấp kìa!]
[Câu vừa nãy là câu hỏi về địa chất, tôi đã phải vắt óc suy nghĩ thật lâu, vậy mà hắn đã trả lời được, quá lợi hại rồi.]
[Tôi là fans hâm mộ của anh trai nhỏ học bá!]
Tuy rằng như thế nhưng Lâm Húc vẫn dừng lại trước một đề vật lý.
Khách quý thứ hai và thứ ba chỉ kém hơn hắn chút xíu, trong đó có một người mới đến câu thứ ba đã dùng quyền trợ giúp, kết quả đối phương còn trả lời sai.
[Nhìn độ khó này, tôi cảm thấy Lâm Sơ Huỳnh cũng lành ít dữ nhiều.]
[Tôi vốn cảm thấy cô ấy rất
lợi hại, hiện tại nhìn câu hỏi, phỏng chừng rất nhiều người trong chúng ta không biết, nhiều người học lệch mà.]
[Nếu chỉ trả lời được mấy câu.....]
[Vậy thì xong rồi, chán ngắt.]
Trong khung bình luận mọi người đang ríu rít thảo luận, nên độ chú ý của Tiền Minh Nguyệt ít hơn rất nhiều.
Kết quả, đợi mọi người thảo luận xong thì mới phát hiện, Tiền Minh Nguyệt vậy mà lại trả lời được hai mươi câu, trước mắt cô là người nhiều nhất.
Cuối cùng, cô tiếc nuối dừng lại với một câu hỏi kiến thức thông thường nhất về ngày lễ.
Khi mọi người còn đang tiếc nuối, MC đã mời khách quý tiếp theo, màn hình trực tiếp vốn đang bình thường đột nhiên thay đổi.
Lâm Sơ Huỳnh mặc chiếc váy ngắn màu đen trắng, là mẫu thiết kế kinh điển, đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra bên ngoài, giày cao gót màu bạc bị ánh đèn chiếu vào lấp la lấp lánh.
Từ đầu đến chân, đều toát lên hơi thở tinh xảo.
Đạo diễn nhìn chằm chằm ống kính: “Đặc tả! Đặc tả!”
Theo ống kính di chuyển, vô số người xem trong phòng trực tiếp đều nhìn thấy.
Lâm Sơ Huỳnh đã đi tới trên đài, ngồi ở lên ghế, một đôi chân thon dài vắt chéo, đôi mắt lưu chuyển, minh diễm động lòng người, kích thước lưng áo tinh xảo đến nỗi khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Hình ảnh trên màn hình còn đánh sâu vào tâm trí mọi người hơn là ảnh chụp.
[Giá trị nhan sắc này thật tuyệt!!!]
[Ai nói thần sắc đơ cứng, lại bị vả mặt đi]
[Tôi là fans nè! Thảo fans có được không?!]
[Tiên nữ sống nè! Mẹ của tôi ơi thần tiền!]
Lập tức có người chụp màn hình rồi đăng lên weibo, đề tài thảo luận cũng tăng vô số.
Đồng thời, làn đạn cũng nổ mạnh, người chủ trì đã lên tiếng: “Nói thật, vừa nãy tôi mới lấy lại tinh thần thôi, mỹ mạo và tài hoa cùng tồn tại, thật sự rất hiếm thấy, nào, cô giới thiệu một chút về mình đi.”
“Chào mọi người, tôi là Lâm Sơ Huỳnh.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn về phía ống kính cười cười, chỉ giới thiệu tên, những thứ khác thì không nói.
MC nhanh chóng tiếp lời: “Năm khách quý phía trước có người trả lời nhiều nhất là ba mươi câu. Thế nào, cô cảm thấy mình sẽ trả lời được bao nhiêu?”
“Phải xem tình huống rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh nói rất khiêm tốn, cười cười.
Giọng nói thanh thúy, mềm mại dễ nghe khiến khán giả nào mà đeo tai nghe thì sẽ tưởng mình đang nghe một “bữa tiệc” nghe nhìn***.
(***) lễ hội của những hệ thống âm thanh và nghe nhìn độc đáo, đắt giá.
Ống kính máy quay chiếu thẳng vào mặt Lâm Sơ Huỳnh, trong ánh mắt cô phảng phất như chứa đầy cả dòng suối, bộ dáng lười biếng càng toát lên vẻ kinh diễm, cả người tràn ngập tự tin.
Giống như quyết tâm giành được kết quả cuối cùng.
Không hề nhiều lời, câu hỏi bắt đầu.
Mấy câu hỏi khởi động đều rất đơn giản, chỉ là một vài câu hỏi về thường thức, ví dụ như hiểu biết về bách gia trăm họ, còn có một ít kiến thức liên quan đến hóa học.
Từ câu hỏi thứ mười thì câu hỏi trở nên đa dạng và phức tạp hơn, ngay cả trò chơi cũng có nhắc đến chứ càng miễn bàn đôi chút chi tiết nhỏ trong lịch sử.
[Đề này tôi cũng trả lời được.]
[Rất đơn giản.]
[Vậy hiện tại mấy người trả lời được《 binh pháp Tôn Tử 》không?]
[Tổ tiết mục cố ý sao?]
[Vừa xoát trong bình luận còn có câu trả lời sai kìa, mọi người không thấy sao, người da cũng phải có chỉ số thông minh chứ?]
[Tất cả mọi người cùng “bắn” bình luận kìa]
[ĐM! Ai dám nói bằng cấp là giả?]
[Nhìn Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp, hiện tại tôi cảm thấy mấy minh tinh thiết lập hình tượng học bá kia đều phải sụp hết.....]
Câu hai mươi lặng lẽ đến.
[Bảng chữ cái tiếng anh còn có 27 chữ cái??]
[Là tôi không biết, không chỉ không biết mà còn đoán sai.]
[Đến cái này cũng biết, phục rồi.]
Vốn đa số người trong phòng trực tiếp chỉ đến góp vui, kết quả nhìn thấy MC liên tục hô “đáp án là”, “chính xác”.
Cho tới bây giờ, đã gần 50 câu rồi.
Anti-fans: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sao cái gì cũng biết vậy?
Khán giả: ĐM! ĐM!
Trong màn ảnh, Lâm Sơ Huỳnh vừa trả lời xong một câu xong, mím môi cười khẽ, đuôi tóc chuyển động theo động tác của cô mà dừng ở trên xương quai xanh, làn da bị ánh đèn chiếu vào trắng đến lóa mắt, khi cô chớp mắt, lông mi dường như phát sáng.
Nháy mắt, bình luận bao trùm toàn bộ màn hình.
[Ai cũng không được tranh với tôi!]
[Toàn bộ quá trình đều chỉ biết ĐM! ĐM! Câu này mà cũng có thể đáp đúng! Câu này vậy mà lại biết!]
[Lâm Sơ Huỳnh: Còn có ai? Còn có ai?]
[Tôi cảm thấy tri thức đang tỏa sáng rực rỡ phía sau lưng cô ấy☺]
[Sắp đui mất rồi, hu hu hu Lâm Sơ Huỳnh thật đẹp quá đi!]
[Vô địch là cô đơn cỡ nào chứ.]
Đúng lúc này, trường quay im lặng lại.
MC đọc ra một câu hỏi: “.......Trong lịch sử nước Mỹ, người phạm tội lừa đảo bị phạt bao nhiêu năm tù giam, xin trả lời!”
Lâm Sơ Huỳnh a lên, không trả lời.
Phòng trực tiếp cũng bùng nổ.
[Con mẹ nó sao biết được?]
[Ai mà đi quan tâm tội lừa đảo người thì bị phạt bao nhiêu năm tù chứ?]
[Rất ít người để ý, phỏng chừng lcy không trả lời được.]
[Tốt lắm, tôi đã lường trước tình huống này rồi.]
Chắc là phát hiện Lâm Sơ Huỳnh lưỡng lự, Thẩm Minh Tước đang ngồi trong trường quay phát ra tiếng hét chói tai trong đám khán giả: “Cố lên a a a a a!!”
[Cô em nào mà lại kích động như vậy?]
[Vậy mà lại có người dám đoạt bảo bối của tôi!]
[Ống kính chuyển qua.....từ từ, người này không phải Thẩm Minh Tước sao?]
[Tước Tước của chúng ta là truy tinh đến tận trường quay ha ha ha ha.]
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, “Dùng quyền trợ giúp đi.”
Tổ tiết mục sẽ kết nối thông tin của điện thoại, nhưng dù sao cô cũng là bà chủ của công ty, tài liệu bí mật quá nhiều nên trước đó cô đã xử lý rồi.
Đầu móng tay được sơn màu xanh nhạt trượt trên màn hình điện thoại, cuối cùng ngừng lên người liên lạc được ghi chú “ông xã.”
MC hỏi: “Cô muốn xin ông xã giúp sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt: “Đúng vậy.”
Loại vấn đề này không hỏi Lục Yến Lâm thì hỏi ai? Cô tin nhất định anh sẽ cho cô một đáp án chính xác, nếu không cho được thì quên đi.
Bình luận lại bay đầy trời.
[Thời điểm chứng kiến kỳ tích tới rồi.]
[Rốt cuộc là đàn ông trung niên bụng bia hay là Giám đốc Lục, hay lại là đại lão nào?]
[Nghe giọng biết liền!]
[Tôi đoán! Giọng nói khẳng định thực bình thường!]
[Đó là điều đương nhiên, cũng đâu phải diễn viên lồng tiếng.]
Cuộc gọi được kết nối, Lâm Sơ Huỳnh cũng hơi khẩn trương.
Mà trong Hoa Đình Thủy Ngạn, Lục Yến lâm đang chuẩn bị bữa tối, trên tivi đang chiếu truyền hình trực tiếp chương trình, bình luận đã được đóng.
MC nói: “Không biết tiên sinh nhà Sơ Huỳnh có trả lời vấn đề này được không nhỉ, chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ nhé.”
Vừa dứt lời, cuộc gọi được kết nối.
Toàn trường quay im lặng dị thường, Lục Yến Lâm vừa lên lầu thay quần áo xong, máy tính bảng còn đang bật trực tiếp ở dưới lầu, điện thoại di động thì không mở trực tiếp.
Bên tai là giọng nói mềm mại của Lâm Sơ Huỳnh: “Ông xã.”
Khó có dịp được nghe xưng hô này, Lục Yến Lâm còn tưởng chương trình đã kết thúc, bởi vì lúc dưới lầu anh nhìn thấy cô trả lời được mấy chục câu rồi.
Anh ừ một tiếng, một tay cầm điện thoại, một tay mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra chiếc áo sơmi bị vo thành một nắm.
Nội y màu đen gợi cảm cũng rơi xuống theo.
Chẳng trách Lâm Sơ Huỳnh tìm không ra, là bởi vì bị lẫn vào trong áo sơmi.
Toàn bộ khán giả đang xem trực tiếp ngừng thở, sau đó chợt nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông trầm thấp ––––
“Quần áo buổi sáng em không tìm thấy vì bị lẫn vào trong áo sơmi của anh.”
Thanh âm khàn khàn xuyên qua internet, quanh quẩn ở trường quay của chương trình.
Bên tai Lâm Sơ Huỳnh bị bao quanh bởi giọng nói của Lục Yến Lâm, 360 độ, tê tê dại dại, cảm giác hình như giọng nói của anh hôm nay.....
Cực kỳ dễ nghe.
Phòng trực tiếp im lặng vài giây, lúc sau mọi người nhanh chóng phản ứng lại: người vừa nói chuyện là ai, gần như chắn bình luận cũng không ngăn được tốc độ của nó.
[???]
[!!! Giọng nói của ông xã cô ấy tôi con mẹ nó ghen tị!]
[Đây là giọng mà các người nói không dễ nghe sao? Không tốt con mẹ mày.]
[a a a a a giọng nói trầm thấp như này ai có thể chống đỡ được!]
[A tôi đã chết rồi]
[Không được, hô hấp của tôi có vấn đề rồi, thanh âm này dễ nghe dễ nghe quá đi]
[Lâm Sơ Huỳnh quá hạnh phúc rồi!]
[Thực ra khả năng lớn giọng này là của người mập....]
[Schrodinger mập mạp]
[Tôi không tin! Lâm Sơ Huỳnh xinh đẹp như vậy mà lại gả cho một tên béo???]
[Tôi nghi ngờ bọn họ lái xe!]
Phòng trực tiếp bị làn đạn bình luận bao phủ, những bình luận “a a a a” được sinh ra với tốc độ cực mau che kín màn hình, trực tiếp vùi đi một vài bình luận cảm thấy nghi ngờ.
––––[ Chỉ có mình tôi cảm thấy giọng nói này rất quen sao? ]