(tiếp theo của chương 70)
Khương Dĩ Nhàn vừa lên tiếng đã khiến Khương Cam không nói nên lời.
“Dĩ Nhàn.” Chu Khải Hoài không ngờ vừa mới đến là đã nghe được nội dung gây bất ngờ như thế: “Em thật hiểu anh.”
Động tác của Khương Dĩ Nhàn cứng đờ, một lúc sau cô mới xoay đầu, thấy Chu Khải Hoài cười cười với mình, trông như một con hồ ly.
Nhục mặt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chất giọng từ tính khiến người ta mê mẩn.
Khương Dĩ Nhàn định uống vài ngụm rượu để lấy lại bình tĩnh.
Bàn tay đang cầm ly rượu của cô như đang nóng lên, ngay cả cổ cô cũng nóng dần, một tay đem ly rượu nhét vào tay anh.
“Tôi…… Vừa nãy tôi lấy nhầm.”
Dưới biểu cảm cười như không cười của anh, lỗ tai cô trực tiếp đỏ lên, “Tôi vào xem yến hội đây.”
Khương Dĩ Nhàn xoay người rời đi.
Cô xách váy lên, để lộ ra mắt cá chân thon gọn và giày cao gót màu bạc, chúng như lấp lánh dưới ánh đèn, thật khiến người ta chú ý.
Lâm Sơ Huỳnh và Chu Khải Hoài trò chuyện vài câu sau đó tách ra, tuy cô ấy và Chu Khải Hoài cũng quen biết nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt.
Sau khi Khương Dĩ Nhàn đi rồi, hiện trường lật xe xấu hổ vẫn không biến mất.
Khương Dĩ Nhàn chạy trối chết, có chết cũng không muốn gặp mặt Chu Khải nếu đối diện với anh thì cô sẽ nhớ đến những lời đó của mình.
Cô chỉ nói bừa.
Nhưng không ngờ là Chu Khải Hoài lại thừa nhận.
Ngày kỷ niệm của Khương thị có không ít người tới.
Thế gia đứng đầu Thịnh thành không nhiều lắm, nhưng tầng lớp trung lưu thì lại rất nhiều, ví như những nhà có địa vị giống nhà họ Khương, không thấp cũng không cao.
Khương Dĩ Nhàn vỗ vỗ mặt mình, dựa vào tường, thở ra một hơi.
Lúc cô đang thả lỏng thì có mấy cô gái đi đến gần.
“Dĩ Nhàn, nghe nói ngày kỷ niệm hôm nay là do chị kế của cô làm, có thật không vậy?” Có người thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Khương Dĩ Nhàn trả lời.
“Thảo nào nhìn không phù hợp với thẩm mỹ của cô.” Người nọ lộ ra ánh mắt khinh thường, “Tôi nói chứ, phong cách bày trí này đúng là hết thuốc chữa.”
Khương Dĩ Nhàn hơi hơi mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Người nọ lại bắt đầu tò mò: “Aiz, hôm nay Chu nhị thiếu có đến không? Cô có gửi thư mời cho anh ta không?”
Toàn bộ Thịnh thành đều biết nhị thiếu gia nhà họ Chu đang theo đuổi Khương Dĩ Nhàn, một bên yêu thích và ngưỡng mộ, một bên lại ghen ghét, dù gì đó chính là nhà họ Chu.
“……” Khương Dĩ Nhàn: “Đến rồi.”
Cô không đưa thư mời cho Chu Khải Hoài, bởi vì thân phận của hai nhà hoàn toàn khập khiễng, cô cũng không biết ông Khương đã làm thế nào để sắp xếp cho bọn họ xem mắt nhau.
Mấy cô gái ở xung quanh đang dựng lỗ tai lên nghe, đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế.
Bộ lễ phục màu tím nhạt mà cô mặc hôm nay nhìn đẹp một cách lạ thường, nếu là người có nhan sắc bình thường mặc vào trông sẽ không đẹp, nhưng khi cô mặc nó thì nó lại tôn lên vẻ đẹp của cô.
“Xem ra Chu thiếu gia đúng là thật sự thích cô.” Các cô gái cười đùa, “Nếu không thì cô đồng ý đi.”
Khương Dĩ Nhàn nói: “Chuyện như thế này có thể tùy tiện đồng ý sao?”
Các cô gái nói: “Có thể yêu đương mà.”
Khương Dĩ Nhàn bị lời nói của bọn họ chặn họng.
Thật ra cô không nghĩ đến chuyện này, bởi vì trong mắt cô, đi xem mắt chính là lấy việc kết hôn làm tiền đề, mà ngay từ đầu Chu Khải Hoài cũng không phải đối tượng kết hôn lý tưởng của cô.
Khương Dĩ Nhàn đang ngây ngốc thì Lâm Sơ Huỳnh vỗ lưng cô từ phía sau.
“Nghĩ cái gì đó.”
Khương Dĩ Nhàn câu lấy tay Lâm Sơ Huỳnh: “Thật ra tớ không hy vọng cậu đến.”
“Nếu cậu không ở nhà họ Khương thì tớ chắc chắn sẽ không đến.” Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh giương lên, “Tớ cũng phải chống lưng cho cậu chứ.”
Trong lòng Khương Dĩ Nhàn ấm áp.
Điều may mắn nhất cuộc đời cô chính là gặp được Lâm Sơ Huỳnh, nếu không thì có lẽ cho đến bây giờ cô vẫn bị nhà họ Khương coi thường.
Khương Dĩ Nhàn chỉ chỗ sân khấu cách đó không xa: “Lát nữa ba tớ sẽ tiến hành tổng kết, cậu đừng nhìn ông ấy, nếu không thì ông ấy sẽ nhắc đến cậu đấy.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Ông ta không dám nói gì tớ đâu.”
Chứ không thì ông ta cũng không cần phải tốn hết công sức để mời Lâm Sơ Huỳnh lại đây, ông Khương biết cô ấy không thích nhà họ Khương nên cũng sẽ không dám nói linh tinh về cô ấy đâu.
Tuy Khương Dĩ Nhàn với vài người khác trong nhà họ Khương ngoài mặt không hợp nhau, nhưng nói thế nào đi nữa thì cô vẫn là con gái ruột của nhà họ Khương, thế nên cô vẫn phải đi chào hỏi một vài người chú và dì, Khương Cam dù thế nào đi nữa cũng chỉ là con kế.
“Vẫn là Dĩ Nhàn nhìn tao nhã hơn.”
“Chính quy và giả mạo khác nhau rõ ràng.”
“Chứ nếu không thì làm sao lọt vào mắt xanh của Chu thiếu gia được.”
Xung quanh có không ít người nhỏ giọng bàn tán, lúc Khương Cam nghe thấy thì tức đến đỏ cả mặt, nhìn Khương Dĩ Nhàn đang đi tới đi lui bên trong.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn.
“Khương Cam, sao lúc trước ba cô không sắp xếp cho cô đi xem mắt với Chu thiếu gia?” Có người nhịn không được hỏi: “Nếu là như thế thì làm sao Khương Dĩ Nhàn có cửa.”
“Nếu ba tôi sắp xếp như thế thì đã tốt rồi.” Khương Cam nổi giận đùng đùng.
Nếu thật sự là ông Khương sắp xếp thì người được chọn là cô chứ sao có thể là Khương Dĩ Nhàn, đã thế Khương Dĩ Nhàn lại còn từ chối.
Vẻ mặt cô gái đó rất kinh ngạc: “A? Là sao?”
Khương Cam tức giận nói: “Là do Chu Khải Hoài muốn xem mắt.”
Khương Dĩ Nhàn còn chưa đến gần thì đã nghe được những lời này.
Cô dừng bước, bất giác nhìn về phía Chu Khải Hoài đang đứng trong sảnh yến tiệc, đại khái là cảm giác được ánh mắt của cô nên anh nhìn sang.
Hai người nhìn nhau từ xa.
“Cũng không biết Chu Khải Hoài coi trọng cô ta ở điểm nào, còn phải làm cái diễn.” Khương Cam vừa nói là lại nói không ngừng: “Thế mà cô ta còn diễn trò.”
Khương Dĩ Nhàn vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó rời khỏi cô này.
Tim cô đập thình thịch, từ trước đến giờ cô không nghĩ người sắp xếp xem mắt lại là Chu Khải Hoài.
Cũng đúng, nếu không đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Chu – một người có nhiều lựa chọn như thế, làm sao lại đi xem mắt với cô, thảo nào lúc trước sau khi xem mắt xong anh lại không làm theo ý cô. (là nói hai người không hợp với ba Khương)
Khách khứa trong yến tiệc đã đi hết, Khương Dĩ Nhàn đứng ở hành lang, che mặt lại khóc hai tiếng, cô cảm thấy thật mất mặt.
Tiếng bước chân từ xa tới gần.
Khương Dĩ Nhàn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Chu Khải Hoài đứng trước mặt: “Sao thế, không phải là khóc rồi đấy chứ?”
Giọng anh như đang cười.
Khương Dĩ Nhàn nói: “Không khóc.”
Khóe môi Chu Khải Hoài cong lên, anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô: “Vậy là tốt rồi, anh không thích người hay khóc nhè.”
“……”
Khương Dĩ Nhàn lại muốn tìm lỗ chui xuống.
Tiếng chuông điện thoại vang lên vừa lúc giải cứu cô.
Khương Dĩ Nhàn vội nhấn nghe, quên cả xem tên trên màn hình: “A lô?”
“Ba kêu tối nay về, ba có chuyện muốn nói với mày.” Giọng Khương Cam từ bên kia truyền đến, sau đó cô ta cúp máy.
Thậm chí Khương Dĩ Nhàn còn chưa kịp từ chối.
Chu Khải Hoài nghe được nội dung, nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Khương Dĩ Nhàn nói: “Tôi tự về.”
Chu Khải Hoài nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Khương Dĩ Nhàn bị anh nhìn đến da đầu tê dại, cuối cùng gật gật đầu.
Tuy không biết vì chuyện gì, những cô cũng đoán được phần nào. Quả nhiên giống như trong phỏng đoán của cô, ba người ngồi trong phòng khách rất hoà thuận vui vẻ.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cô hỏi.
“Có ai nói chuyện với người lớn như con sao?” Sắc mặt ông Khương lạnh xuống: “Hôm nay là ngày kỷ niệm, chuyện giữa con với Chu thiếu gia là sao?”
“Sao là sao.” Khương Dĩ Nhàn nói: “Đây là chuyện của tôi, tôi nói rồi, ông đừng áp đặt suy nghĩ của ông lên người tôi.”
Khương Dĩ Nhàn nhìn Khương Cam.
Tuy rằng trước kia quan hệ giữa cô và ông Khương đã chẳng ra gì, nhưng sau khi ông tái hôn thì quan hệ giữa hai người càng kém hơn.
Đang yên đang lành, cô lại biến thành nhị tiểu thư nhà họ Khương.
Mắt Khương Cam dừng trên áo khoác của Khương Dĩ Nhàn, một tia ghen ghét lóe qua, sau đó cô ta lại cười cười: “Dĩ Nhàn, sao em lại nói chuyện với ba như thế. Không phải là ba đang quan tâm đ ến cuộc sống của em thôi sao, em
không thích Chu thiếu gia thì đổi sang Lý thiếu gia.”
Khương Dĩ Nhàn cười lạnh trong lòng: “Đây là chuyện riêng của tôi, Lý thiếu gia Vương thiếu gia cái gì chứ, nếu chị thích thì tự mà đi xem mắt, đừng có lấy tôi ra làm cớ.”
Cô cầm túi đi lên lầu.
“Khương Dĩ Nhàn, mày còn nhớ rõ mày mang họ Khương không?” Ông Khương lạnh lùng nói: “Một chút chuyện như vậy mà mày cũng không làm được?”
Khương Dĩ Nhàn cũng không trả lời.
Cô vốn không định về, nhưng nghĩ đến vẫn còn một vài món đồ ở đây, đúng lúc về mang những món đó đi, sau này cơ bản không quay lại nữa.
Bây giờ cô có hội sở tạo hình riêng, hoàn toàn có thể dựa vào nó để trang trải cuộc sống.
Khương Dĩ Nhàn lên lầu mở cửa phòng thì nhìn thấy bên trong chất một đống đồ, trên giường còn có quần áo chưa tháo tem.
Xanh đỏ tím vàng lòe loẹt, vừa nhìn là đã biết đó là quần áo của Khương Cam.
Đúng là quăng bừa bãi.
Khương Dĩ Nhàn tìm những món đồ trang sức của mình, bỏ cả những thứ linh tinh mà cô chưa mang đi vào trong túi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Khương Dĩ Nhàn quay đầu lại nhìn: “Đây là quần áo của chị à?”
“Phòng của chị không đủ chỗ nên chị mượn tạm phòng em.” Khương Cam nói như lẽ đương nhiên: “Dù sao em cũng không ở đây.”
“Đây là phòng tôi.” Khương Dĩ Nhàn vừa nhìn là đã thấy đau đầu, có chút cạn lời: “Nếu chị không đủ chỗ để thì đừng có mua.”
“Chị gái dùng phòng của em gái thì có sao đâu?”
Khương Cam không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào cả, “Còn nữa, tốt nhất là em nên mời Lâm Sơ Huỳnh đến đi, nếu bên ba em không báo cáo kết quả công việc được đâu, ngày giỗ của mẹ em cũng sắp đến rồi đấy.”
Khương Dĩ Nhàn lập tức xoay người.
Khương Cam bị cô nhìn đến lùi về sau một bước, nhưng cô ta vẫn cố gắng ngước đầu lên nói: “Chị nói thật mà, không phải quên rồi đấy chứ.”
Khương Dĩ Nhàn làm sao mà quên được.
Mẹ cô qua đời chưa được bao lâu thì hai người kia liền dọn vào nhà mình.
Khương Dĩ Nhàn nhìn đống quần áo hỗn độn trên giường, tức cái lồ ng ngực, cô đi mở cửa sổ phòng.
Sau đó ném hết toàn bộ quần áo của Khương Cam xuống trong ánh mắt đang trừng to của cô ta.
“Mày làm gì đấy?! Mày điên rồi sao?!”
Khương Cam không thể tin được.
Khương Dĩ Nhàn thở ra một hơi, cảm giác hả giận thật sự: “Không nhìn thấy à, tôi không thích nhìn thấy đồ của người khác xuất hiện trong phòng tôi.”
Cô cầm túi đi ngang qua Khương Cam sau đó trực tiếp khóa cửa phòng lại.
Lúc đến phòng khách, cô còn nghe tiếng gào chói tai của Khương Cam vọng đến. Rời khỏi phòng khách rồi nhưng Khương Dĩ Nhàn vẫn có thể nghe thấy tiếng oán giận của cô ta.
“Ba, ba xem có phải là nó không được bình thường rồi không, nó ném hết tất cả quần áo của con! Cũng không xin lỗi gì hết! Không phải là con chỉ mượn phòng của nó một chút thôi sao……”
Thanh âm càng lúc càng mơ hồ.
Bên ngoài đêm lạnh như nước, không khí mang một chút lạnh lẽo.
Khương Dĩ Nhàn quấn chặt áo khoác, lúc trước Chu Khải Hoài nhất quyết bắt cô mặc, cô vốn định từ chối, kết quả hiện thực lại khiến cô phải thỏa hiệp.
Bên ngoài quá lạnh.
Khương Dĩ Nhàn vừa ra khỏi cửa là đã nhìn thấy Chu Khải Hoài đang dựa vào tường, công bằng mà nói, anh là người rất có mị lực, dưới góc độ này anh như một quý công tử hắc ám.
Thảo nào có vô số cô gái đều trầm mê trong đó.
Khương Dĩ Nhàn chun chun mũi, đi sang: “Xong rồi.”
Chu Khải Hoài mở cửa xe: “Vừa rồi âm thanh khá lớn đấy.”
Vành tai Khương Dĩ Nhàn lại đỏ: “Anh nghe thấy à?”
“Không chỉ nghe mà còn thấy được.” Chu Khải Hoài khom lưng, cánh tay đặt trên cửa xe, nhìn người đẹp đang ngồi bên trong.
“Tôi cũng không làm gì.” Khương Dĩ Nhàn tiện biện hộ cho mình, cô định đóng cửa xe lại để ngăn cản tầm mắt anh, “Đóng cửa.”
“Tức không ít ha.” Chu Khải Hoài trêu chọc.
Anh đứng dậy, chiếc đồng hồ tinh xảo chợt lóe lên trong đêm, anh chầm chậm đóng cửa xe lại.
Nhưng sau đó lại lập tức mở ra.
Khương Dĩ Nhàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại bắt đầu hồi hộp.
Chu Khải Hoài từ trên cao nhìn xuống, ghé đến gần mặt cô, dùng tay chạm vào cằm cô: “Thật ra có một chuyện em nói sai rồi.”
Lông mi Khương Dĩ Nhàn rung rung: “Cái gì?”
Chu Khải Hoài lộ ra nụ cười cao thâm khó dò: “Thật ra anh rất thích mấy người khóc nhè, nên em đừng để anh nhìn thấy em khóc.”
Khương Dĩ Nhàn trợn to mắt: “Lúc trước rõ là anh nói anh không thích mà.”
Đôi mắt đào hoa của Chu Khải Hoài cong lên: “Ai mà không có thời điểm nói dối một chứ.”
Nói dối mà còn coi là lẽ đương nhiên như vậy?
Đây là lần đầu tiên Khương Dĩ Nhàn gặp được kiểu người này, cũng không biết nên nói gì cho phải nên chỉ có thể trả lời: “Tôi không thích khóc.”
Cô ngửa đầu hỏi: “Là anh muốn xem mắt sao?”
Sắc mặt Chu Khải Hoài không thay đổi: “Em đã biết?”
Khương Dĩ Nhàn ngơ ngác gật gật đầu.
“Biết thì vừa khéo.” Chu Khải Hoài không nhịn được mà vui vẻ một chút, nói anh nhất kiến chung tình cũng được, gặp sắc nảy lòng tham cũng được.
Cô đưa tay đẩy ngón tay đang đặt trên cằm cô của Chu Khải Hoài ra.
Ngón tay Chu Khải Hoài đang cọ cọ cằm cô bỗng dưng bị đẩy ra, anh cúi đầu tới gần cô. Khương Dĩ Nhàn không kịp phòng bị, cô còn tưởng mình sắp bị cưỡng hôn.
Trán bị chạm nhẹ một chút.
Khương Dĩ Nhàn mở mắt ra, nhìn biểu cảm cười như không cười của Chu Khải Hoài: “Căng thẳng như vậy làm gì, sợ anh hôn em sao?”
Chu Khải Hoài nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, trông cực kỳ đáng yêu, anh câu môi nói: “Lần này không hôn em nhưng lần sau có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.”
Khương Dĩ Nhàn định phản bác, hôn trán không phải là hôn hay sao?
Nhưng cô cảm giác nếu mình nói thì không chừng sẽ rơi vào lưới của Chu Khải Hoài nên cô quyết định im lặng luôn.
Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô đều sống một mình, ba ruột không giống ba ruột, người thân cũng không giống người thân, người duy nhất đối xử tốt với cô chỉ có mỗi Lâm Sơ Huỳnh.
Miễn cưỡng tính thêm Lục Nghiêu.
Không thể phủ nhận, những hành động tinh tế của Chu Khải Hoài khiến cô rung động, mãi cho đến hôm nay, anh mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô.
Thậm chí hiện tại cô còn có chút quen thuộc với nó.
Có lẽ sẽ có một ngày, sẽ từ thói quen biến thành một phần không thể thiếu.