Ôn Đình Sơn không trả lời, hai chân thon dài sải bước đến trước mặt cô, ngồi xuống.
Anh sáp lại gần tới mức dồn Tư Viện phải ngả người về phía sau, thẳng đến đầu giường mới dừng lại.
"Sợ tôi à?" Ôn Đình Sơn lạnh giọng hỏi, anh cứ ngồi trước mặt như vậy khiến Tư Viện khó xử vô cùng, mặt đỏ tim đập, rất sợ bị nhìn ra có gì khác thường.
Tư Viện không thể không thừa nhận, lòng yêu thích cái đẹp là bản năng mà ai cũng có.
Một túi da đẹp đẽ như thế gần gũi với mình, sao có thể kiềm chế được tim đập gia tốc cơ chứ, tâm ý viên mãn dù cho biết như vậy là không đúng.
Cô nuốt nước miếng, cố gắng dịch sang bên cạnh, định xuống giường từ đầu bên kia.
"Mễ Lạc đâu, sao cô ấy không ở nhà?"
Vừa dứt lời, đã bị Ôn Đình Sơn giữ lấy cằm.
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một nắm đấm, Tư Viện cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
"Ôn....!Ôn tiên sinh..."
Ngón tay thon dài của Ôn Đình Sơn hơi vuốt ve cằm cô, ngón tay cái thậm chí còn chạm vào môi cô, chậm rãi di chuyển từng chút từng chút một, khiến Tư Viện quên cả hô hấp, không thể suy nghĩ thêm điều gì nữa.
Ôn Đình Sơn lại sáp vào gần hơn, hai tròng mắt thâm trầm chăm chú nhìn Tư Viện.
Tư Viện thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của anh phả trên mặt cô.
Anh chậm rãi tới gần, gần như muốn hôn môi cô.
Trong nháy mắt Tư Viện nhớ tới khuôn mặt Mễ Lạc, lập tức đẩy mạnh anh ra, nhảy xuống giường từ bên kia.
Cô nhanh chóng đứng vào góc tường, dựa vào tấm rèm cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn: "Ôn....!Ôn tiên sinh...Anh....!Anh không thể như vậy."
Ôn Đình Sơn nguy hiểm híp mắt lại, khóe môi nở nụ cười đầy thâm ý: "Không thể cái gì?"
Anh đứng ở mép giường, dù chưa tới gần nhưng vẫn khiến Tư Viện cảm thấy bị áp bức to lớn, như thể cô là kẻ không biết điều khi từ chối vậy.
Cô hoảng loạn lắc đầu, biết như vậy là không đúng: "Ôn tiên sinh, Mễ Lạc là người bạn tốt nhất của tôi, hành động này của anh đối với hai người chúng ta đều không tốt."
"Hành động gì? Hôn cô sao?" Giọng điệu Ôn Đình Sơn hơi mang ý trào phúng, Tư Viện cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
Dù chưa từng trải qua chuyện tương tự nhưng trực giác mách bảo cô từ chối là đúng, nếu không sẽ có nguy hiểm.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Mấy ngày nay cảm ơn hai người đã chăm sóc, qua hai ngày nữa tìm được phòng ở thì tôi sẽ chuyển đi ngay."
Vừa dứt lời, cô lập tức cảm thấy bầu không khí trong phòng trầm xuống.
Người đàn ông đối diện dường như rất không vui, mặt vô cảm, nhìn cô hồi lâu không nói chuyện.
Tư Viện không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không biết vì sao anh không vui.
Mấy năm trời chỉ có duy nhất một trải nghiệm yêu đương với bạn trai cũ tra nam, nên cô nào có thấu hiểu được lòng dạ đàn ông.
Thật lâu sau, Ôn Đình Sơn cười nhạt: "Tùy cô."
Anh nói xong là đi, không có một chút do dự, bầu không khí đang căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tư Viện chán nản ngồi xuống, nội tâm thấp thỏm lo âu giờ mới được giải phóng.
Nàng không có sức suy nghĩ đến tâm tư của Ôn Đình Sơn, cũng không muốn biết tiếp theo sẽ như thế nào.
Nhưng cô biết, bản thân có lẽ không chỉ phải chuyển nhà, mà còn phải chuyển chỗ làm.
Trong phòng sách rộng lớn theo phong cách châu Âu, Ôn Đình Sơn ngồi