Tư Viện đang ngồi trên xe thì nhận được cuộc gọi của chủ nhà, nói phòng đã được cho thuê rồi nên cô không cần phải đi nữa.
Tư Viện cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thế sự vô thường, cô cũng không thể cãi nhau một trận với họ được.
Cô thở dài một tiếng, đành phải xuống xe ở ven đường, bật điện thoại tiếp tục tìm kiếm phòng ở thích hợp.
Nhưng cô cứ gọi từng cuộc từng cuộc, đầu bên kia nếu không phải không có thời gian cho xem thì cũng là đã cho thuê phòng.
Lại tìm tiếp, chỗ thì ở quá xa công ti chỗ thì giá thuê quá đắt.
Cô cảm thấy đúng là ông trời đang cản trở mình mà.
Bóng đêm bắt đầu dày đặc, Tư Viện nhìn ngọn đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời đang sáng lên từng chiếc dọc hai bên đường, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cô không dám trở về, sợ phải đối mặt với Ôn Đình Sơn.
Nhưng không còn nơi nào để đi, trên đường chật kín người khiến cô càng cảm thấy lạc lõng.
Nỗi sợ hãi về việc không có nhà để về càng khiến cô phiền lòng.
Cô ngồi ở ven đường thật lâu mới bình tĩnh lại, một lần nữa đứng lên, cố gắng tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ngày mai vẫn phải đi làm.
Đi một bước tính một bước, làm việc một thời gian đã, rồi sau đó tìm việc khác.
Bụng réo lên ục ục, Tư Viện đói tới hoa mắt chóng mặt mới nhớ cả ngày hôm nay mình chưa bỏ bụng cái gì.
Cô ngó bên ven đường, nhận ra bản thân đã vô tình xuống xe ở đường Xương Bình.
Chỗ này gần căn phòng cô thuê trước kia, dọc đường phố đều là nhà hàng và các quán ăn vặt.
Vào ban đêm, còn có quán ven đường, quán nướng, nhiều đồ ăn ngon vô cùng.
Ngày trước khi còn ở bên gã đàn ông kia, thi thoảng anh ta sẽ đưa cô đi ăn ở những quán ven đường.
Cô bất giác nhớ tới khi đó anh ta còn cười nói với cô, cảm ơn cô đã chịu khổ đi theo mình, chờ đến khi anh ta phát đạt nhất định sẽ chăm lo cho cô thật tốt.
Cô tin vào lời nói dối của anh ta, nhưng không thấy được rằng người đàn ông này tuy có chí lớn, lại không có bản lĩnh làm được việc.
Chí lớn nhưng tài mọn, chính xác là loại người này.
Tư Viện tìm một quán ăn ven đường, ngồi xuống gọi một suất mì xào.
Trước kia mỗi khi không vui, ngẫu nhiên cô sẽ đến đây giải tỏa một phen.
Ông chủ nói được, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm mì.
Lửa lớn đốt dưới đáy nồi, trên kệ bếp tất cả đều là vết bẩn của khói dầu.
Ông chủ để ngực trần, cánh tay ngấn mỡ không ngừng run rẩy vì xào rau.
Tốp năm tốp ba người bắt đầu đi vào đường Xương Bình, tùy ý tìm một quán ven đường rồi ngồi xuống ăn khuya.
Tư Viện kỳ thật rất thích không khí như thế này,