"Chủ nhân, thật sự là do tôi quá ghen ghét, ngài đối tốt với cô ta như vậy, tôi sợ cô ta sẽ thay thế vị trí của tôi."
"Vị trí của ngươi?" Ôn Đình Sơn khẽ vuốt cằm cô ta, đối với gương mặt đáng thương kia không có một chút dịu dàng.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô ta, cảm nhận rõ nỗi sợ hãi run rẩy của cô ta: "Vị trí của ngươi là cái gì?"
Mễ Lạc dừng một chút, run rẩy nói: "Tôi...!Tôi là con chó của chủ nhân."
Ôn Đình Sơn cười: "Coi như vẫn còn tự hiểu lấy, ngươi bất quá chỉ là con chó săn ta nuôi, tìm kiếm đồ ăn vì ta mà thôi.
Nếu một ngày nào đó ngươi trở nên vô dụng hoặc không nghe lời, ta có thể sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào đấy."
Tay hắn dần đi xuống, dễ dàng ôm lấy chiếc cổ nhỏ bé của cô ta.
Ngay cả khi hắn còn chưa dùng sức, Mễ Lạc cũng cảm thấy hít thở không thông.
Cô ta thống khổ cầu xin: "Chủ nhân....!Tôi sai rồi, xin đừng giết tôi."
"Ngươi động đến đồ ăn của ta." Ôn Đình Sơn rất không vui, không ai có thể phản kháng hắn.
Con chó hắn nuôi không nghe lời, lại có lá gan động đến đồ ăn của hắn, thậm chí không tiếc dụ dỗ Tư Viện đi ra ngoài, thiếu chút nữa bị kẻ khác ăn luôn.
Ha, đúng là quá ngu xuẩn.
Mễ Lạc thoáng hiện lên một chút vui mừng, quên cả sợ hãi: "Chỉ....!Cô ta chỉ là đồ ăn thôi sao?"
Ôn Đình Sơn buông cô ta ra, Mễ Lạc vội vàng thở dốc, rồi lại tràn đầy chờ mong: "Chủ nhân, cô ta cũng chỉ là đồ ăn thôi đúng không?"
Ôn Đình Sơn hừ cười: "Cô ta là cái gì không quan trọng, nhưng Mễ Lạc, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của bản thân, làm tốt việc mà một con chó nên làm.
Thấy ngươi đã theo ta lâu như vậy, ta tha thứ cho ngươi một lần, nhưng phải nhớ kỹ, không có lần sau."
Hắn không giết cô ta, Mễ Lạc vui vẻ, quả thực cô ta không giống người thường mà.
Ôn Đình Sơn nghe thấy suy nghĩ của cô ta, mặt không chút thay đổi đứng dậy.
Nhìn thấy hắn rời đi, Mễ Lạc nhịn không được truy hỏi: "Ngày đó vì sao chủ nhân không trực tiếp ăn cô ta ạ?"
Nếu là đồ ăn, vậy vì sao phải chờ? Sự kiên nhẫn của hắn với đồ ăn cũng chưa từng vượt qua ba ngày.
Bước chân Ôn Đình Sơn dừng lại, cười như không cười nhìn cô ta: "Mễ Lạc, thu hồi suy nghĩ của ngươi đi."
Mễ Lạc nhìn hắn rời đi, ngồi dưới đất không dám nhúc nhích.
Sao cô ta lại quên người này có khả năng đọc được suy nghĩ cơ chứ, tâm tư của cô ta căn bản không qua nổi mắt hắn.
Có vẻ như Tư Viện vẫn chưa chết.
Cô ta siết chặt nắm