Tư Viện bước vào trong, tìm chai rượu nho lớn nhất.
Nhưng khi đi sâu vào, cô bỗng ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Cô không phải người thích uống rượu, nhưng mùi hương này lại khiến cô mê say.
Thơm quá.
Tư Viện cứ đi mãi tìm kiếm mùi hương ấy, cho đến khi nhìn thấy một chai rượu được đặt ở chính giữa, đậy kín bằng nắp thủy tinh.
Cô không nhịn được mà đi tới, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng cứ như đang đi trên mây vậy, nửa tỉnh nửa mơ.
Cô không tự giác cười rộ lên, như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng xinh đẹp.
Theo bản năng, cô lấy đi chai rượu, phát hiện nút chai không biết đã được bật ra từ lúc nào, mà bên cạnh là một cặp ly rượu thủy tinh.
Không cần suy nghĩ, cô rót rượu đầy ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Cơ thể dần trở nên mềm mại, thoải mái lạ thường.
Cô bỏ ly rượu xuống, dường như nghe thấy tiếng nhạc kì diệu nào đó, nhịn không được cởi giày bắt đầu nhảy theo giai điệu.
Xoay được vài vòng, cô nhìn thấy Ôn Đình Sơn.
Anh cứ đứng đó, hai tay đút túi quần, cười như không cười nhìn cô.
Tư Viện nhoẻn miệng cười, mị nhãn như tơ, mang theo nét phong tình mà chính cô cũng không biết.
Cô đi tới, kiễng chân lên, hai tay quấn quanh cổ Ôn Đình Sơn, bờ môi đỏ mọng chỉ cách anh một cái nắm tay: “Anh thật là đẹp trai.”
Trong mắt cô giờ đây chỉ có người đàn ông đẹp trai này, người khiến tim cô đập nhanh hơn.
Lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ muốn có được anh.
Cho dù là mơ cũng không sao cả, cô thừa nhận mình đê tiện thấp hèn, nhưng đây là mơ, trong mơ thì làm gì mà chẳng được, không phải tội lỗi.
Ôn Đình Sơn ôm eo cô, bàn tay trượt xuống nắn bóp cặp mông căng tròn đầy đặn của cô: “Bé con dâm đãng, muốn sao?”
Tư Viện mơ màng giương mắt lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng: “Muốn cái gì?”
Ôn Đình Sơn ghé sát vào lỗ tai cô, hết sức dâm mĩ: “Muốn tôi làm cô.”
Hoặc là?
Cơ thể Tư Viện phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, cô chủ động hôn môi người đàn ông, cùng với nhịp tim của cô trên sàn nhảy khi nãy, mạnh mẽ quấn quýt si mê.
Người hắn thật thơm, toàn thân đều là hormone nam tính khiến cô mất kiểm soát.
Ham muốn mãnh liệt tràn ngập trong hầm rượu, chỉ muốn được thỏa mãn hơn nữa.
Ôn Đình Sơn cười, hơi cúi người, ôm lấy cô mà hôn.
Hai người va vào quầy đựng rượu.
Hai tay Ôn Đình Sơn hướng xuống dưới vuốt ve phần lưng, xoa bóp bờ mông non mềm của cô.
Tư Viện càng cảm thấy đói khát hơn, nhưng người cô nhỏ nhắn, bị đè ép nãy giờ đã thấm mệt, muốn đẩy người phía trên ra.
Ôn Đình Sơn nào sẽ buông tha cô, hắn nhấc bổng người cô lên ngồi trên tủ rượu, làn váy đuôi cá màu hồng nhạt bị vén lên một nửa, lại bởi vì thiết kế mà mắc kẹt ở đùi.
( 41 – lacrimosa)
Ôn Đình Sơn hơi dùng lực, làn váy lập tức bị xé rách.
Tư Viện hơi khựng lại, cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng rất nhanh lại bị Ôn Đình Sơn chen vào giữa hai chân, vây hãm trên tủ mà hôn môi.
Đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, vừa bá đạo lại vừa hung tàn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, hung hăng chiếm hữu.
Tư Viện cảm thấy đầu lưỡi của hắn thật dài, gần như chạm tới cổ họng của cô.
Cô đẩy hắn ra, cố gắng lấy một chút không khí.
Ôn Đình Sơn siết chặt tay cô, khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể tùy ý để hắn chiếm hữu.
Cuối cùng, khi đã hôn mệt rồi, Ôn Đình Sơn kéo khóa quần xuống, nơi đó đã sớm cứng rắn.
Nhiệt độ nóng bỏng phả lên đùi Tư Viện, sinh động như một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô.
Ôn Đình Sơn kéo người cô xuống, buộc cô quỳ gối trước mặt anh.
“Liếm.”
Tư Viện như một nữ nô lệ si mê cầm lấy côn th*t thô dài, giương mắt nhìn hắn, há to cái miệng nhỏ nhắn rồi tự mình nhét vào.
Bộ dáng của cô lúc này khiến Ôn Đình Sơn vô cùng thỏa mãn, hắn cố định đầu của cô, buộc cô phun ra nuốt vào.
Hết lần này đến lần khác, sợi tơ dâm mĩ làm ướt gậy th*t.
Ôn Đình Sơn thấy đã gần được liền nhấc cả người cô lên, ép cô đưa lưng về phía mình, nhếch cái mông lên để lộ ra tiểu huyệt đã sớm ướt át.
Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm vào cánh hoa, nhìn d*m thủy từ khe hở chảy ra ngoài, nhìn Tư Viện không kiên nhẫn vặn vẹo cặp mông trắng, dâm đãng dùng nó cọ xát côn th*t của hắn.
Tư Viện kiều mị kêu: “Cho tôi… Cho tôi.”
Cô không biết khi mất đi lý trí mình dâm đãng đến mức nào, nhưng camera giám sát trong hầm rượu đã ghi lại rõ ràng một màn này, thậm chí phóng đại lên xem còn có thể thấy tiểu huyệt dâm mĩ của cô.
Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn camera giám sát, cố ý không cắm vào mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, gợi lên một sợi chỉ bạc.
“Bé con, biết tôi là ai không?”
“Anh là….
Anh là Ôn tiên sinh.” Tư Viện ngoái đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trong sáng lại chứa đầy dục vọng, mị nhãn như tơ, cực kỳ mất hồn.
Ôn Đình Sơn không hài