Tư Viện cảm giác có thứ gì đó đang ra vào trong tiểu huyệt, cô đột nhiên bừng tỉnh, thấy Ôn Đình Sơn đang nằm trên người mình.
Hai chân cô thì mở rộng, nghênh đón người đàn ông ra vào, muốn dâm đãng bao nhiêu có dâm đãng bấy nhiêu.
Cô hoảng sợ, chống tay đẩy Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn lại nhẹ nhàng khống chế cô, ấn hai tay sang hai bên, liếm môi cô cười khẽ: “Tỉnh rồi à?”
Khoái cảm tê dại lan tràn, trong đầu cô hiện lên khung cảnh điên cuồng đêm qua.
Cô vốn tưởng rằng đó chỉ là mơ, bản thân trong mơ quyến rũ biết bao, tựa như yêu tinh ôm lấy đàn ông điên cuồng làm tình.
Ai mà ngờ được khi tỉnh dậy lại là sự thực.
Chiếc giường lớn màu đỏ trong mơ, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy và ái muội, thậm chí trong không khí còn tràn ngập mùi hương đặc biệt chỉ xuất hiện sau khi nam nữ làm tình.
Tư Viện vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhấc chân muốn đá hắn, thế nhưng người đàn ông đang hung hăng chiếm lấy cô, vậy nên thay vì đá được hắn thì càng giống như cô chủ động kẹp chặt hai chân, nghênh đón hắn ra vào.
“Ôn Đình Sơn, anh điên rồi!”
Ôn Đình Sơn dùng sức tàn nhẫn ch*ch: “Mới vừa tỉnh đã có sức lực lớn như vậy, xem ra tôi vẫn còn làm quá nhẹ.” Cùng đó là những cú nhấp thật mạnh, âm thanh túi trứng đập trên âm hộ ngày càng lớn, nóng rực chí mạng.
“Anh không thể như vậy… A… Không thể đối xử với tôi như vậy.” Điều đầu tiên cô nghĩ đến là Mễ Lạc, nếu như Mễ Lạc biết cô và Ôn Đình Sơn tằng tịu với nhau, cô nào còn mặt mũi nhìn người nữa?
Ôn Đình Sơn nghe vậy lại không vui, trói tay cô lại bằng sợi dây mềm ở đầu giường, siết chặt eo cô, hung hăng va chạm từng chút một: “Không thể như thế? Chẳng lẽ cô đã quên tối hôm qua câu dẫn tôi thế nào sao.”
Tư Viện một mực phủ nhận: “Tôi không có, anh nói bậy.”
Ôn Đình Sơn cầm lấy chiếc điều khiển từ xa bên mép giường, hướng vào gương click mở, ai mà ngờ được mặt gương to lớn kia lại là màn hình.
Trên màn hình, Tư Viện thấy cô uống rượu xong thì chủ động câu dẫn Ôn Đình Sơn, chủ động hôn môi anh, lại chủ động mở chân ra, quỳ gối dưới tủ rượu, dâm đãng đung đưa mông cầu xin hắn ch*ch mình.
Hiệu ứng âm thanh trong mật thất cực kì tuyệt vời, tái hiệu lại tiếng kêu dâm đãng của cô rất rõ ràng: “Cho tôi, cầu xin anh cho tôi.”
Ôn Đình Sơn ác ý dùng quy đầu nghiền tiểu huyệt của cô: “Bé dâm đãng, mới chỉ qua một đêm mà đã quên chuyện xấu mình làm rồi.”
“Không….
Tôi… Tôi không có.” Tư Viện hoảng loạn nhìn hắn, cảm thấy xấu hổ vô cùng, khóe mắt thậm chí bắt đầu rơi lệ: “Tắt đi, cầu xin anh tắt đi.”
Ôn Đình Sơn sẽ đồng ý sao?
Không, hắn rất thích xem video như vậy, điên cuồng ch*ch cô.
Ôn Đình Sơn đặt cô ở tư thế quỳ xuống, ép cô nhìn về phía màn hình: “Cô bé, nhìn bộ dáng dâm đãng của cô kìa, rõ ràng rất hưởng thụ việc bị tôi làm, vì sao lại không thừa nhận.”
“Tôi….
Đó là do tôi uống say.” Tư Viện vội tìm lấy cái cớ cho mình, nhưng khoái cảm từ tiểu huyệt khiến cô biết mình vô sỉ đến mức nào.
Cô phẫn nộ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ôn Đình Sơn: “Cho dù là tôi dụ dỗ anh, nhưng….
Nhưng anh lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Biết rõ cô say mà còn cùng cô quấn lấy nhau, hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Ôn Đình Sơn lại thoải mái hào phóng thừa nhận: “Đúng là tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nếu cô đã chủ động, sao tôi lại phải từ chối.”
Hắn vỗ mạnh một cái vào mông cô, nhìn tiểu huyệt phấn nộn cố gắng phun ra nuốt vào côn th*t của mình, cười lạnh nói: “Sao nào, định đẩy hết sai lầm lên đầu tôi, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục làm bạn bè với Mễ Lạc?”
Tâm tư bị chọc thủng khiến Tư Viện xấu hổ không dám nhìn hắn.
Việc đã đến nước này, cô thực sự không còn mặt mũi nào để ở lại nữa, hôm nay bắt buộc phải rời khỏi đây thôi.
Ôn Đình Sơn lại giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, kéo người tới mép giường, tách hai chân cô ra rồi hung hăng cắm vào, vừa cắm vừa dùng sức xoa bóp ngực cô: “Dù cho sự việc xảy ra là do cô câu dẫn tôi, nhưng trò chơi nếu đã bắt đầu, khi nào, chỉ có thể do tôi định đoạt.”
Hắn hung tợn đâm tới chỗ sâu bên trong, cùng cô kề da kề thịt, bóp cằm cô ép nhìn thẳng vào hắn, nói với giọng điệu hung dữ: “Tư Viện, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ làm cô bao nhiêu tùy thích, đừng nghĩ đến chuyện trốn, nhớ kỹ.”
Tư Viện đương nhiên không cam lòng, còn chưa kịp phản bác thì Ôn Đình Sơn lại nói: “Hoặc là, cô muốn tôi làm trò