Đau đớn làm Tư Viện chau mày, hơi hơi mở mắt ra, trong cơn mê man, cô thấy miệng Ôn Đình Sơn đầy máu cắn từ cổ tay cô.
Hai mắt cô mơ màng, không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả, nhưng ngay khi chạm mắt với Ôn Đình Sơn thì lại hôn mê bất tỉnh.
Ôn Đình Sơn liếm mút một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Hắn cúi đầu nhìn dưới háng mình đang nhô lên, lại chăm chú nhìn Tư Viện, chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm miệng vết thương của Tư Viện một lần nữa.
Nơi đó nhìn bằng mắt thường có thể thấy được vết thương đang khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không để lại.
Ôn Đình Sơn tham lam uống sạch máu trong bát, thân thể tràn ngập lực lượng, cơn mỏi mệt bỗng hóa thành hư không, đã lâu không được thỏa mãn khiến hắn sung sướng đến cực điểm.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Tư Viện: "Vậy mà lại là tang dược* sao?"
*Thuốc dâu tằm
Ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt trên mặt cô, Ôn Đình Sơn hồi tưởng lại hương vị vừa rồi, cảm giác thật thỏa mãn.
Không nghĩ tới trong cơ thể vật nhỏ này lại có tang dược, hiếm có đến mức dẫn tới đầu bếp phát điên.
Đồ tốt thế này đã mấy trăm năm chưa gặp được, thay vì xử lí nhanh chóng thì không bằng để lại bên người nuôi dưỡng, chậm rãi nhấm nháp lâu dài.
Ngón cái vuốt ve môi Tư Viện, mềm mại quyến rũ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Hắn nhịn không được cúi đầu cắn cắn, nếm đủ rồi mới đứng dậy.
"Kêu người dọn dẹp chỗ này sạch sẽ."
Hắn bế người đi ra ngoài, phục vụ lập tức làm theo.
Tư Viện tỉnh lại thì thấy Ôn Đình Sơn đang rót trà cho cô.
"Tôi làm sao vậy?"
"Làm sao?" Ôn Đình Sơn nhìn nàng, không có cảm xúc gì.
Cô hơi xuất thần, vừa rồi dường như cô đã ngất đi, nhưng lại không có.
Đầu cô choáng váng, cảm giác trong nháy mắt kia quá chân thật.
"Không ăn sao? Có phải đồ ăn không hợp không, để tôi gọi đồ ăn khác nhé?"
Ôn Đình Sơn gắp một miếng thịt bò đến đĩa của cô, thịt bò còn tỏa ra hơi nóng giống như lúc nãy.
Nhưng vì sao, cô lại có cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu.
Muốn hỏi nhưng lại ngượng ngùng, Tư Viện lắc đầu hơi mỉm cười, cảm ơn món thịt bò của anh.
Cô há miệng cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, tựa hồ cảm thấy hương vị không tồi.
Ôn Đình Sơn nhìn cô, cảnh tượng há miệng kia giờ phút này lại có một loại hấp dẫn dị thường.
Ánh mắt hắn di chuyển đến cổ cô, đoạn cổ tinh tế trắng như tuyết, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức là có thể vặn gãy.
Nơi đó tỏa ra mùi hương ngọt ngào của máu, còn có tang dược mà hắn khát vọng.
Càng nhìn càng thích, đáng tiếc hôm nay mất máu quá nhiều, màu môi đã hơi nhạt đi, mặt cũng tái nhợt.
Thôi thì cứ nuôi, nuôi béo một chút lại ăn.
.
ngôn tình sủng
Tư Viện không biết mình vừa đi dạo một vòng