Từ sau khi quyết chiến với La Diệu, đã lâu rồi Phương Giải chưa được dốc hết sức chiến đấu như vậy. Cái ngày quyết chiến với La Diệu, tiềm chất của Phương Giải được kích phát hoàn toàn, tạo ra kết giới của riêng mình. Mà trận chiến với Hắc Thượng quốc sư này, hắn lại càng hiểu hơn về thể chất của mình.
Lúc này Hắc Thượng quốc sư giống như là một con sói đói bụng đã lâu phát hiện con mồi, ánh mắt tràn đầy mùi máu tươi.
Ở thảo nguyên Tây Vực, lúc sói thảo nguyên không bắt được con mồi thì sẽ không mạo hiểm phát động công kích với bầy ngựa của mục dân. Dù chúng có đói khát nhưng cũng sẽ không để ý tới bầy ngựa chạy trên cỏ. Sói tham lam ở chỗ, một khi cắn xuống, nó sẽ không nhả miệng. Cho dù chết, chúng nó cũng phải cắn một miếng thịt nuốt xuống đã.
Cho nên một khi bầy sói phát động công kích với bầy ngựa, thì cảnh tượng thảm thiết khiến cho người ta phải rung động. Bầy ngựa bị kinh hãi chạy như điên, mà sói thảo nguyên điên cuồng cắn xé trong bầy ngựa. Có đôi khi một con sói cắn vào bụng ngựa sẽ không nhả ra. Ngựa bị đau chạy như bay, mà con sói giống như treo trên bụng ngựa rồi lôi đi. Dưới tình huống đó, sói rất dễ bị đùi ngựa đạp trúng. Mà trên thực tế, mục dân thường xuyên nhìn thấy sói dính vào bụng ngựa, phần sau đã bị giẫm nát bét. Nội tạng của sói cũng bị kéo theo, nhưng dù vậy, con sói vẫn không nhả miệng.
Có con sói chỉ còn nửa người, nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực cắn xuống một miếng thịt rồi nuốt vào bụng, miếng thịt từ trong bụng lại trôi ra ngoài.
Khi đó sự tham lam và hung tán trong mắt sói, khiến cho người ta không thể quên.
Lúc này, Hắc Thượng quốc sư cũng có ánh mắt như vậy.
Nhưng vấn đề là, y không phải sói thảo nguyên, mà Phương Giải cũng không phải là chiến mã.
Không hề nghi ngờ rằng Hắc Thượng quốc sư có được khả năng cận chiến hùng mạnh. Nếu đổi thành người tu hành khác thì sớm bị thua trong tay ông ta. Nhưng Phương Giải cũng am hiểu cận chiến, hơn nữa có kinh nghiệm và kỹ thuật hơn xa Hắc Thượng quốc sư. Phải biết rằng lúc Phương Giải không thể tu hành đã từng cận thân giết chết võ giả tứ phẩm.
Hắc Thượng quốc sư một cước quét ngang về hướng cổ Phương Giải. Phương Giải cúi người tránh né, đồng thời xông mạnh về phía trước, dùng bả vai đụng vào người của ông ta. Cả người Hắc Thượng quốc sư bị đụng bay ra ngoài. Một trong những đặc điểm của cận chiến, là một khi nắm giữ ưu thế, nhất định phải tấn công liên tục khiến cho đối phương hoàn toàn mất đi sức chống cự. Cho nên Phương Giải không hề dừng lại, trước khi Hắc Thượng quốc sư rơi xuống đất, hắn nắm hai tay lại rồi nhảy lên đấm xuống.
Lực oanh kích cực mạnh đánh vào người Hắc Thượng quốc sư, khiến ông ta rơi thẳng tắp xuống, gây ra vụ nổ lớn, bụi bay mù mịt.
Phương Giải lao theo, một cước dẫm lên ngực Hắc Thượng quốc sư. Một cước này cực kỳ mạnh mẽ, bàn chân đạp vào bụng ông ta, khiến ông ta cong người lại giống như con tôm. Áp lực mà phần ngực phải chịu xuyên thấu ra đằng sau. Trong bụi đất mù mịt, thân thể của ông ta hõm vào.
Phương Giải chiếm cứ ưu thế đạp từng đạp xuống, thanh âm vang liên tiếp giống như tiếng trống trận, mỗi một cú đạp, cả mặt đất đều run rẩy.
Rất nhanh, mặt đường bị ép vỡ vụn, bùn đất phía dưới bốc lên. Bản thân Hắc Thượng quốc sư chính là một cọc gỗ, mà Phương Giải như một cái búa tạ, không ngừng đập Hắc Thượng quốc sư lún xuống đất.
Mặc dù Hắc Thượng quốc sư có khí lực hùng mạnh, nhưng bị Phương Giải công kích liên tiếp như vậy thì vẫn khó có thể chịu nổi. Ông ta muốn mở miệng rống giận, nhưng vừa há miệng, bùn đất liền chui vào mồm. Sự đau đớn ở ngực khiến cho ông ta ý thực được, xương sườn của mình có khả năng bị Phương Giải giẫm đứt rồi.
Đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong hai mươi năm qua. Hơn nữa, từ khi ông ta phát hiện thể chất của mình thay đổi, ông ta không tin
có người đánh bại mình ở cận chiến.
Phương Giải vẫn không ngừng giơ chân giẫm xuống. Qua bụi mù, Hắc Thượng quốc sư thấy được vẻ mặt của Phương Giải rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như không phải quyết chiến với người khác, mà là đang làm một chuyện rất bình thường. Loại bình tĩnh này, dường như muốn nói với Hắc Thượng quốc sư, hắn chiến thắng chỉ là một chuyện bình thường, căn bản không đáng để kiêu ngạo.
Cho nên, Hắc Thượng quốc sư càng ngày càng tức giận.
Trong lúc rơi xuống tình cảnh xấu, không ngờ ông ta lại nhớ tới cái đêm của hai mươi năm trước.
…
…
Mưa phùn mênh mông, khiến ban đêm càng thêm mát mẻ. Bầu trời đen như mực, giống như là một vị quốc thủ dùng mực đậm để vẽ cảnh. Tòa nhà hẻo lánh trong cái sân kia cứ cách thời gian ngắn lại mở cửa một lần, mang người chết do không chịu được tra tấn ra ngoài, rồi mang người mới tiến vào. Cứ cách vài ngày, trong tòa nhà này lại có một sinh mạng bị tử thần lấy đi, không hề thương tiếc.
Vu Sư trẻ tuổi nhớ đây là vật thí nghiệm thứ ba mà mình phải đối mặt rồi. Đó là một đứa trẻ con chừng hai tuổi. Trong ánh mắt trong suốt của đứa trẻ tràn đầy kinh hoàng. Đứa trẻ không biết mình phải đối mặt với sự đau đớn gì, nhưng Vu Sư trẻ tuổi lại biết.
Tuy y còn trẻ, nhưng khá nổi tiếng trong bộ tộc. Thổ Ty từng nói, y có thể trở thành Vu Sư mạnh nhất của bộ tộc từ trước tới nay, thậm chí có thể trở thành Đại Vu Sư. Mà người trẻ tuổi cũng rất tự tin mình sẽ làm được. Từ khi còn bé, y đã hứng thú với cổ thuật, sau đó thể hiện ra thiên phú của mình, y chính là niềm kiêu hãnh của cả trại.
Một sơn trại có dân cư ít, chiến lực yếu, muốn quật khởi trong rừng sâu, nếu như ngang nhiên tới đánh một sơn trại hùng mạnh hơn, thì chả khác nào tự sát, sẽ bị sơn trại này nuốt mất, ngay cả xương cốt cũng không còn. Cho nên, nếu muốn được sống an ổn trong rừng, không gì hơn việc có một Vu Sư hùng mạnh trong trại.
Vì vậy ngay từ nhỏ, Vu Sư trẻ tuổi này đã được bao bọc cẩn thận. Trước khi y trở thành một Đại Vu Sư, người trong trại nhất định phải cam đoan thiên phú của y không bị Thổ Ty của bộ tộc hùng mạnh khác biết được, hoặc là bị Đại Vu Sư khác biết được. Một khi lộ ra ngoài, vậy thì y sẽ bị bóp chết trên con đường trở thành Đại Vu Sư.
Lúc hai mươi tuổi, y tới chỗ Thổ Ty, nói với Thổ Ty rằng mình có thể đi ra ngoài được rồi. Thổ ty kích động hô lên, quyết định gả con gái cho y. Nhưng y vẫn cự tuyệt, nói với Thổ Ty rằng, mình giúp sơn trại trở nên hùng mạnh trước đã. Nhưng còn chưa đợi Thổ Ty và tộc dân chúc mừng, thì quân đội hùng mạnh kia giống như quân vương thời viễn cỗ giáng lâm tới bộ tộc.
Y muốn dựa vào cổ thuật của mình để bảo vệ gia đình, nhưng lại không ngăn được những chiến tướng dũng mãnh dưới trướng của người nọ.
Cũng chính vì y có cổ thuật mạnh mẽ, nên y không bị tàn sát như các tộc dân khác. Y bị mang tới tòa thành trì cực lớn, có tường thành chắc chắc và cao lớn, cùng với võ trang dày đặc. Thành trì này cũng là thành trì mà bộ tộc của y từng sinh sống.