Đạn pháo bay trở về theo đường cũ, chuẩn xác tiến vào họng pháo rồi nổ tung. Lực nổ thật lớn khiến pháo nổ nòng, mảnh pháo bắn ra bốn phía. Người xung quanh lập tức ngã xuống. Ba Tư Khoa Phu cách pháo gần nhất bị nổ thành vô số mảnh vụn.
Lần này dọa sợ những người ở đây!
Những người dù không bị pháo làm tổn thương vẫn lui về phía sau. Bọn họ đã không còn dũng khí đối mặt với nam tử mặc áo bàn đen kia nữa rồi. Từ rất lâu trước những binh lính Nam Yến này đã được nghe một chuyện xưa, lúc quân đội của Đại Tùy tấn công Ung Châu, cửa thành bị hạ, nhưng người tu hành của Ung Châu vẫn đứng chắn ở cửa thành. Từng đội từng đội binh lính Đại Tùy tiến vào đều bị giết chết.
Nam tử tên là La Diệu kia ra lệnh cho binh lính dừng lại, một minh y đi tới cửa thành. Chuyện xảy ra về sau, mãi tới lúc này vẫn được mọi người tán dương. Một mình La Diệu giết sạch những người tu hành ngăn ở cửa, đập nát hy vọng cuối cùng của các quý tộc Thương Quốc trong thành Ung Châu.
Hôm nay
Phương Giải dùng một phương thức khí phách hơn, phá hủy khí thể của quân đội Nam Yến.
- Giết hắn!
Một tướng quân Nam Yến gào lên, dùng đao chỉ về hướng Phương Giải, ra lệnh cho binh lính xông về phía trước. Nhưng binh lính vẫn còn đang không ngừng lui về phía sau. Mà tướng quân Nam Yến này không nhận ra lúc mình gào lên, thanh âm rất run rẩy.
Hắc Thượng quốc sư nằm dưới chân Phương Giải, thở hổn hển nhìn quân đội Nam Yến vì sợ hãi mà không ngừng lui về phía sau. Ông ta không nhịn được cười, cười cuồng ngạo:
- Một đám rác rưởi…hiện tại hắn đã không còn sức nữa rồi. Nếu lá gan của các ngươi đủ lớn đồng loạt xông lên…chưa chắc hắn có thể chống được, đáng tiếc…các ngươi đều là một đám rác rưởi!
Ầm ầm!
Phương Giải lại tung một cước giẫm đầu y lún xuống đất, sau đó bước nhanh về phía trước. Hắn cứ tiến một bước, binh lính Nam Yến phía đối diện lại lùi về phía sau một bước, không người nào dám đứng ra.
- Bắn tên!
Tướng quân Nam Yến lớn tiếng ra lệnh:
- Cung tiễn thủ, mau bắn tên!
Cung tiễn thủ Nam Yến sợ choáng váng lúc này mới hồi phục tinh thần, rút tên từ ống rồi chuẩn bị bắn. Nhưng ngay vào lúc này, đội ngũ phía sau bỗng hỗn loạn. Tiếng kêu không ngừng vang lên từ phía sau.
Trên tường thành, Chu Kiểm Toán xé một miếng vải trắng từ áo của mình rồi buộc vào cánh tay, sau đó nhận lấy hoành đao của thân tính chỉ về phía trước:
- Xông lên mở cửa thành nghênh đón Hắc Kỳ Quân! Diệt trừ bạo quân, giải thoát dân chúng Đại Yến!
Quân đội trung thành với Chu Kiểm Toán đều buộc vải trắng lên cánh tay, rồi giết tới từ đằng sau.
Phương Giải nhìn về phía Chu Kiểm Toán mang theo đội ngũ lao xuống tường thành, không nhịn được cười. Người này không ngốc, biết lúc nào nên đưa ra quyết định chính xác. Trong trường hợp này ông ta tỏ rõ thái độ, về sau Phương Giải đâu thể giết ông ta được nữa? Phương Giải muốn bình định phía nam, nhất định thưởng phạt phải rõ ràng. Một người có công với Hắc Kỳ Quân, cho dù Phương Giải muốn giết thì cũng phải suy xét.
Mà Chu Kiểm Toán, đúng vào lúc mấu chốt này, mới triệu tập đội ngũ trung thành với ông ta giết xuống dưới.
Giờ khắc này, kỳ thực thành Đại Lý đã phá.
…
…
Hoàng cung
Mộ Dung Sỉ bước tới trung tâm quảng trường, run rẩy chỉ ngón tay về phía Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đang chậm rãi đứng lên:
- Đồ trọc cướp này, ngươi và Phương Giải thông đồng muốn cướp giang sơn của trẫm phải không? Ngươi đã sớm biết Phương Giải sẽ không tiến vào hoàng cung có phải không? Ngươi cố ý khiến cho trẫm tin rằng Phương Giải sẽ tới, còn ngươi ở trong hoàng cung này căn bản không phải là chờ Phương Giải, mà là cầm chân trẫm.
- Ngươi sai rồi!
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết Phương Giải tính toán như thế nào. Lúc bệ hạ tới tìm ta, ta không biết mình phải đối diện với chuyện gì. Nhưng ta thanh tỉnh hơn bệ hạ một chút…Một người chiếm hết thượng phong, vì sao phải mạo hiểm tiến vào địa bàn của kẻ địch? Ngoại trừ điều đó có lợi ra, ta thực sự không nghĩ ra lý do nào khác. Nhưng bệ hạ thì…hiển nhiên không thấy rõ điểm này. Cho nên ta không biết Phương Giải
muốn làm gì, nhưng ta khẳng định hắn đang tính kế bệ hạ.
- Ta nhớ hai ngày trước ta từng nói với bệ hạ, ánh mắt của ngài chỉ nhìn chằm chằm vào long bào mặc trên người. Bộ long bào đó quá chói mắt, chói mắt khiến cho bệ hạ không nhìn thấy rõ các thứ khác.
- Trẫm muốn giết người!
Mộ Dung Sỉ tiến về phía trước một bước, vung tay định tấn công Ngộ Kỷ Đại hòa thượng. Nội kình phun ra nuốt vao trong tay y, một giây sau sẽ là một đón sấm sét.
- Bệ hạ chưa chắc giết được ta.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:
- Ngài nguyện ý vì giết ta mà hao hết nội kình sao? Cho dù ngài giết ta, ngài sẽ lấy cái gì đối mặt với Hắc Kỳ Quân? Còn không bằng lưu chút khí lực để ngăn địch, ít nhất còn có cơ hội chạy trốn.
Bàn tay của Mộ Dung Sỉ cứng ngắc ở không trung, cuối cùng đành phải bỏ xuống.
- Trẫm sẽ không té ngã!
Y nhìn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, hung hãn nói:
- Đợi trẫm ổn định xong thế cuộc, trẫm sẽ giết tất cả đám vô sỉ tiểu nhân các ngươi, giết từng người một. Trẫm còn muốn giết sạch người nhà của các ngươi, khiến cho đám người phản bội các ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Trẫm sẽ khiến cho dòng họ của các ngươi đoạt tuyệt trên thế giới này!
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng bật cười:
- Bệ hạ lại thất vọng nữa rồi…với ta mà nói, lời thề của bệ hạ rất khó thực hiện. Thứ nhất, là vì bệ hạ chưa chắc thắng được ta. Thứ hai, là vì…ta vốn đoạn tử tuyệt tôn mà, thế nên ta chẳng sợ uy hiếp của bệ hạ.
Một chuyện đoạn tử tuyệt tôn mà nói ra còn mang theo đắc ý, có lẽ chỉ có một mình Ngộ Kỷ Đại hòa thượng!
Đương nhiên, ông ta cũng từng vì chuyện này mà khóc như mưa.
…
…
Thành Đại Lý
Hoàng cung
Giữa trưa, mặt trời mọc cao cao ở phía nam, nhưng khí trời không quá nóng. Ở một nơi ấm áp như hoàng cung thành Đại Lý, đã không còn bóng dáng lười biếng của tiểu thái giám, cũng không còn bóng dáng của cấm quân và đại nội thị vệ. Bởi vì bọn họ còn đang bận rộn chạy trốn.
Tin thành phá vừa truyền vào hoàng cung, tất cả mọi người như phát điên. Bọn họ hoảng sợ, thậm chí không kịp thay quần áo liền chạy ra ngoài, giống như không chạy chính là chết. Người tham lam thì lẻn vào cung trộm đi những thứ đáng giá, mong dùng mấy thứ này có thể trợ giúp cuộc sống tương lai. Người có lý trí thì ở trong phòng lặng lẳng chờ đợi thời khắc đó tới, bởi vì bọn họ biết mình sẽ không bị giết.
Trên hành lang hỗn loạn, một bóng dáng thon dài chậm rãi đi qua. Dù ánh mắt trời có sáng hơn nữa, cũng không xóa được bóng dáng tiêu điều của y. Cảnh sắc vẫn đẹp như vậy, nhưng y lại bi thương.
Thái tử Yến Quốc Mộ Dung Trường Lam vẻ mặt không chút thay đổi tiêu sái bước đi. Y nhìn hoành đao không biết là ai vứt xuống đất, cúi người nhặt lên, sau đó giống như làm ra quyết định, xoay người đi về hướng Đại Điện bày linh vị tổ tiên. Trong Đại Điện này có rất nhiều linh vị, là linh vị của các đời Hoàng Đế Đại Thương.
Thái tử điện hạ không biết rằng, kỳ thực những người này chẳng có máu mủ ruột thịt gì với y.
Mũi đao chém xuống mặt đất, gây ra thanh âm chói tai.