Phương Giải gật đầu:
- Trong thành Đại Lý, chỉ cần là quan lại không bóc lột dân chúng, vậy thì ta sẽ không giết. Còn những kẻ gây ác, không giết sẽ khiến những người khác thiếu đi e ngại. Giết quá nhiều, liền khiến dân chúng khủng hoảng. Đại sư rất có địa vị trong lòng dân chúng Đại Lý, mười mấy năm trước ta đã biết điều này rồi. Cho nên, một trăm câu của Chu Kiểm Toán, không bằng một câu của đại sư.
Ông ta trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Cho ta một lý do giúp ngươi.
- Có lẽ không cần lý do, bởi vì ta biết đại sư sẽ không từ chối.
Phương Giải mỉm cười trả lời.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng cười tự giễu:
- Mười mấy năm trước, lúc ngươi còn ở thành Đại Lý, sẽ không tới Vi Man Tự là vì muốn hiểu ta rõ hơn chứ? Làm sao ngươi biết được mười mấy năm sau, sẽ có lúc ngươi cần tới ta?
- Ta không biết!
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Ta không biết tương lai có cần sự giúp đỡ của đại sư hay không, nhưng ta cũng không biết tương lai có không cần sự giúp đỡ của đại sư hay không. Người thông minh sẽ vì điều đầu tiên mà buông tha tìm hiểu đại sư. Còn ta là người ngốc, cho nên đành phải hiểu trước rồi nói sau.
- Ngươi là người ngốc…
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng cười lắc đầu:
- Vậy thì trên đời này chẳng có ai thông minh…
Phương Giải không tiếp tục đề tài này nữa, bỗng nhiên chuyển đề tài lên người Hắc Thượng quốc sư:
- Đại sư, nếu ngài là ta, gặp được một người giống mình, vậy thì nên xử lý như thế nào?
Hắn không nhắc tới Hắc Thượng quốc sư, nhưng Ngộ Kỷ Đỗ Hồng Tuyến biết hắn nói tới là ai. Trận chiến ở trước cửa thành Đại Lý kia, đã nói rõ vấn đề rồi.
- Đừng hỏi ta.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nghiêm túc nói:
- Tuy ta phá không ít giới luật, nhưng chỉ sát giới là không dám phá. Đừng bảo ta giết người, cho dù là nói ra cũng là lỗi. Nói nhiều lúc xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi. Ta là người tham ăn tham uống, nếu mất lưỡi thì biết làm sao bây giờ?
Phương Giải cười ha hả:
- Đã hiểu, cảm ơn đại sư.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng hỏi:
- Lại cảm ơn ta? Ta có nói gì đâu?
Phương Giải nói:
- Đại sư nói tiễn khách nhưng không đuổi ta đi, mà là rót một bình trà nóng cho ta uống. Ngồi trong rừng trúc ven hồ, thưởng thức trà nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, coi như là cảm ơn đại sư đã cho ta giây phút nghỉ ngơi này. Lúc về ta sẽ phái người đoạt hết trà ngon trong thành Đại Lý, rồi mang cho đại sư một ít. Cộng thêm gấm vóc, coi như có qua có lại.
- Đổi sang bạc ròng đi…
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng trang nghiêm nói:
- Không cần ngân phiếu…
…
…
Địa lao
Hai ổ khóa sắt quấn quanh người Hắc Thượng quốc sư, một đầu xích sắt là móc, xuyên qua xương tỳ bà của ông ta. Thể chất của ông ta quá mạnh mẽ, lúc xuyên qua da thịt cũng mất một phen vất vả. Nếu không phải Phương Giải đánh đập ông ta đủ thảm, thì cho dù Trần Hiếu Nho tự mình động thủ cũng khó mà làm được.
Hắc Thượng quốc sư cúi thấp đầu, nhìn rượu thịt bày trên mâm, mùi thơm chui vào mũi của ông ta, dù muốn không để ý cũng không làm được.
- Chuẩn bị giết ta phải không?
Ông ta nuốt nước bọt, cũng không biết vì muốn ăn hay là vì lo lắng.
- Đúng vậy!
Phương Giải ngồi đối diện với ông ta, gật đầu:
- Chuẩn bị giết!
- Tại sao?
Hắc Thượng quốc sư có chút khó hiểu:
- Vì ta đánh với ngươi một trận? Nhưng ngươi đã thấy bản lĩnh của ta, ngươi nên lôi kéo mới đúng chứ? Nhanh như vậy đã muốn giết ta rồi, ngươi không sợ hối hận về sau sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Sẽ không, bởi vì qua trận chiến đó, ta mới muốn giết ngươi.
Hắn nhún vui nói:
- Nếu phát hiện một người có thể chất giống mình, cảm giác đầu tiên nên là thân thiết đúng không?
- Đúng!
Hắc Thượng quốc sư gật đầu.
- Vậy cảm giác thứ hai là gì?
Phương Giải hỏi:
- Sở dĩ ta có thành công như ngày hôm nay, là vì có kinh nghiệm mười mấy năm chạy trốn lúc trước. Do ta đã trải qua rất nhiều hung hiểm, cho nên ta biết quý trọng tính mạng của mình, không chấp nhận dù chỉ một sai lầm nhỏ. Mà ngươi, chắc ngươi cũng từng trải qua hung hiểm phải không? Đừng nói không có. Lúc giao chiến với ta, ánh mắt ngươi tràn đầy thô bạo. Nếu không phải đã trải qua hung hiểm, thì ánh mắt của ngươi không thể hung ác như vậy.
Phương Giải nói:
- Thể chất của ngươi cơ hồ giống ta, cả tham vọng cũng giống nhau…Điều này chẳng khác nào có một người giống mình, đứng đối diện với mình. Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?
- Ta…
Khóe miệng của Hắc Thượng quốc sư co giật, nghĩ một lát
mới trả lời:
- Ta sẽ giết người giống mình kia!
- Đúng vậy!
Phương Giải đứng dậy đi ra ngoài:
- Thế giới này có một Phương Giải là đủ rồi. Nếu có thêm người giống mình thì là điều khó có thể tha thứ.
- Ngươi cũng là người đi ra từ cánh cửa trong La phủ Ung Châu đúng không?
Hắc Thượng quốc sư nhìn bóng lưng của Phương Giải, gào lên hỏi.
Phương Giải dừng chân lại, sau đó lắc đầu:
- Không phải.
Hắc Thượng quốc sư hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả, cười tới điên cuồng:
- Không phải là tốt rồi! Không phải là tốt rồi! Những người kia cuối cùng không thành công, cuối cùng bọn họ không thành công! Ta rất vui! Mau mau, phái người cho ta uống mấy ngụm rượu! Biết được những người kia cuối cùng thất bại, dù chết cũng không tiếc nuối!
- Ừ!
Phương Giải nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói gì nữa.
- Trần Hiếu Nho!
Phương Giải thản nhiên phân phó:
- Ngươi tự mình giết. Cẩn thận chút, y…từng chết qua một lần.
…
…
Thành Đại Lý đã hạ, việc giải quyết vấn đề phía sau giao cho cấp dưới, Phương Giải không quan tâm. Các quan văn của Hắc Kỳ Quân cũng đã quen với tác phong làm việc của hắn, cho nên tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm của mình. Lúc đầu dân chúng trong thành còn chưa dám gây rối, bởi vì bọn họ chưa quen với Hắc Kỳ Quân, cho nên đều thành thật ở nhà. Nói sau, việc trấn an dân tâm, Phương Giải đã giao cho Ngộ Kỷ Đại hòa thượng và Chu Kiểm Toán làm. Hai người kia, một người là Tể tướng Nam Yến, một người giống như là thánh nhân của thành Đại Lý, lời nói ra rất có tác dụng.
Mà việc Hắc Kỳ Quân cần làm, đầu tiên là duy trì trị an trong thành, thiết lập đội ngũ tuần tra, cam đoan không có người thừa dịp gây loạn. Thứ hai là kiểm kê quốc khố Nam Yến, nội kho hoàng cung, sau đó dựa theo quy định lúc trước phát lương thực cho dân chúng. Võ tướng thì bận rộn kiểm kê tù binh, sau đó thì bố trí lại.
Hoàng cung Đại Lý được xây khác hoàn toàn với Thái Cực cung Trường An. Người phía nam thích đẹp đẽ, người phía bắc thích hùng vĩ. Địa vực bất đồng, khiến tính cách bất đồng. Tuy nhiên, chính vì thế, mà trong lịch sử mấy lần nam bắc tranh chiến, đều là quốc gia phía bắc chiến thắng. Chẳng hạn như Đại Tùy, trước diệt Nam Trần, sau diệt Thương Quốc.
Tuy nhiên, có một điều mà mọi người đều công nhận, luận về trị quốc mà nói, người phương nam có tâm tư tinh tế hơn, nên cũng chiếm ưu thế lớn. Sau khi Đại Tùy dựng nước, võ tướng phần lớn ở phương bắc, trọng thần quan văn thì cơ hồ đều là người phương nam. Lấy ví dụ như lúc Thiên Hữu Hoàng Đế còn tại vị, các trọng thần dưới trướng, có lão thần tam triều Hoài Thu Công là người Giang Nam. Hoặc như Hoàng Môn Thị Lang Bùi Tịch có tổ tiên cũng là người Giang Nam, tới thời Chân Tông mới chuyển tới Trường An.
Độc Cô Văn Tú cũng là người Giang Nam.
Nam nhân phương bắc tục tằn dũng cảm, trên chiến trường tung hoành không sợ hãi. Người phương nam giỏi về tính kế, nhìn rõ đại cục.
Phương Giải giao mọi chuyện trong thành cho Độc Cô Văn Tú, còn hắn thì dẫn theo các nữ nhân của mình ôn lại kỷ niệm xưa. Đầu tiên là tới ngõ Nam La Cổ mà lúc trước trốn ở đó, tìm được tòa nhà nhỏ đã hoang tàn kia. Mọi người dừng lại ở đây thật lâu, mờ hồ còn có thể nhớ được rất nhiều chi tiết trong này.