La Tam Lang không nhớ mình trở lại chỗ đồng bọn như thế nào. Hắn cố hết sức tránh đi tất cả mọi người, chịu đựng đau đớn, chịu đựng khuất nhục, chịu đựng cảm xúc muốn ngửa mặt gào khóc, mắng to ông trời. Ở trong quân doanh, hắn cởi quần áo trên một cỗ thi thể rồi mặc bừa lên người. Bởi vì tay phải đã phế, cho nên mặc quần áo là một việc rất khó khăn đối với hắn.
Sau đó hắn dùng vải, cuốn cánh tay gãy đeo lên cổ, đội nón trụ lên đầu.
May mà còn có chiến mã.
Hắn không dám đi gặp trực tiếp La Văn, mà đi gặp La Nhị Lang trước.
La Nhị Lang không phải là anh ruột của hắn. Những nô tài như hắn không có têncủa mình. Gia chủ thưởng tên gì thì hắn có tên đó. Hắn tên là La Tam lang, bởi vì trong đám gia nô, tuổi của hắn đứng thứ ba. La Nhị Lang nhìn La Tam Lang bỏ mũ giáp xuống, giật mình hoảng sợ. Lập tức ánh mắt hiện lên ngọn lửa sát khí.
- Ta dẫn thủ hạ trở lại xử lý những thi thể kia. Tiểu tử kia có một câu nói không sai. Giờ đang ở thời điểm mấu chốt, chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho thiếu gia. Nếu ảnh hưởng tới tiền đồ của thiếu gia, thì chúng ta cũng xong đời. Thiếu gia đang gặp mặt Thánh, không có cách nào bẩm báo ngài ấy. Ngươi đi tìm người băng bó vết thương rồi nghỉ ngơi đi. Ta dẫn thủ hạ đi, chờ ta quay về rồi nói sau.
La Nhị Lang không có chủ ý khác, đành phải tìm một nơi trốn tránh, nhờ người đắp thuốc trị thương, băng bó lại.
La Nhị Lang dẫn theo mấy gia nô quay lại xử lý thi thể và xóa dấu vết lưu lạitrong quân doanh. Hắn biết việc này không thể để lộ ra ngoài. Một khi bị người khác biết được, nhất là Ngu Tiếu và Lý Phục Ba biết được, tất sẽ không tiếc bất kỳ giá nào bêu rếu khắp nơi.
La công tử của bọn họ bị rơi đài, hai người kia được lợi lớn nhất. Hơn nữa, luận và gia tộc và thế lực, Ngu gia cũng tốt, Lý gia cũng tốt, đều không kiêng kỵ gì La gia.
Còn có, nếu Đại tướng quân La Diệu biết việc này, với những gì La Nhị Lang biết về Đại tướng quân, hắn biết mình và những gia nô kia sẽ có kết cục gì. Đại tướng quân là người nghiêm khắc. Cho dù là nô bộc trong nhà cũng dùng quân luật để ước thúc. Thiếu gia làm sai, Đại tướng quân nhiều nhất là mắng một trận, còn có thể làm gì? Nhưng những nô tài không có địa vị như bọn họ, còn tiện hơn cả mạng chó.
Trong lúc La Nhị Lang mang theo nỗi niềm nặng nề chạy về quân doanh thu thậptàn cuộc, thì Phương Giải sau khi giết mười mấy người như hái hoa cắt cỏ, vẫn bình tĩnh suy nghĩ đường lui. Hiện tại đối với hắn mà nói, giết người đã không còn sợ hãi và mâu thuẫn nữa rồi. Sở dĩ nói hái hoa cắt cỏ, bởi vì đây là một việc rất nhỏ, rất nhỏ, không đáng nhắc tới. Nhưng hai việc rất nhỏ này, lại có thể làm cho người ta vui vẻ.
Giết người muốn giết mình, khó tránh khỏi có chút vui vẻ.
Phương Giải cỡi ngựa chạy như điên tới một chỗ cách thổ thành không xa. Giấu chiến mã trong rừng, sau đó nương theo địa hình và cỏ hoang yểm hộ, nhanh như mèo vọt tới ngoài tòa thành đất. Chiến đấu đã kết thúc, không còn ai để ý có người vụng trộm đi vào từ bên ngoài hay không. Binh sĩ trong thổ thành đang chỉnh đốn lại đội ngũ. Hơn hai nghìn binh sĩ Hữu Kiêu Vệ đã hoàn thành sứ mạng của mình, chuẩn bị rút lui, trở về nơi đóng quân trong đế đô.Phương Giải dán người vào tường thành, nhìn vào bên trong. Thấy các đội ngũ bên trong thành đang tập hợp lại. Hắn cẩn thận thăm dò một lúc, thấy không có người chú ý tới bên này, liền nhảy vào tòa thổ thành.
Hắn vừa mới định trốn vào trong đám người, chợt nghe có người hét
lớn:
- Đúng lại!
Phương Giải vô ý thức dừng chân, tay đặt gần hoành đao. Sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một vị Hiệu úy hơi béo, từ phía sau tường đất đi tới. Y vừa chỉnh quần áo, vừa trừng mắt hỏi Phương Giải:
- Ngươi thuộc đội nào, sao chạy loạn khắp nơi vậy? Tí nữa đội ngũ phải trở về quân doanh rồi. Đến lúc đó lạc đường lại không về được!Phương Giải vừa muốn bịa chuyện, tay Hiệu úy béo kia lại hỏi:
- Nhịn không nổi muốn đi tiểu?
- Vâng vâng.
Phương Giải gật đầu như băm tỏi.
- Quay về hàng ngũ đi! Ngươi lén lén lút lút làm lão tử bị dọa nhảy dựng lên. Thiếu chút nữa thì nước tiểu chảy ngược trở về! Mẹ nó chứvung vãi cả ra quần
Hiệu úy béo khoát tay, vẻ mặt giận dữ.
Phương Giải vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó như được đại xá chạy về hướng đội ngũ tập kết. Hắn cũng không có thời gian để để ý nhiều như vậy. Kéo mũ giáp xuốngthấp, sau đó cúi đầu tiến vào đội ngũ, tìm một chỗ xếp hàng. Tay Hiệu úy béo kia chỉnh xong quần áo, nhìn lướt qua không thấy tên tiểu binh vừa nãy đâu, y cũng không để ý lắm. Sau khi thương lương với vài Hiệu úy, liền hướng Biệt Tương bẩm báo đội ngũ đã tập hợp xong.
Biệt tương lãnh binh ừ một tiếng, phân phó:
- Đại tướng quân ra lệnh, nhiệm vụ phòng ngự thổ thành đã kết thúc. Lập tức xuất phát trở về đại doanh. Hiệu úy các đội kiểm tra nhân số. Đừng để thiếu người.
Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải cả kinh, e sợ vài Hiệu úy ở đây lần lượt điểm danh. Thật không ngờ mấy vị Hiệu úy căn bản không đếm số người. Chỉ đi một vòng cho có rồi lập tức tuyên bố đội ngũ khởi hành. Phương Giải âm thầm thở phào. Trong lòng thầm cảm ơn mấy vị Hiệu úy đại nhân lười biếng.Nhưng về sau nghĩ lại, mới biết không phải là mấy vị Hiệu úy đó lười biếng, mà là tố chất của chiến binh Đại Tùy rất mạnh. Kiểm kê nhân số chỉ là làm theo lệ mà thôi, căn bản không cần quá chú ý. Những Hiệu úy và vị Biệt tương kia sẽ không cho rằng đội ngũ của mình thiếu người. Dưới tư duy quán tính, bọn họ càng sẽ không chú ý trong đội ngũ có thêm một người. Đây là sự tự tin, cũng là sự tin tưởng với binh lính của mình.
Từ diễn võ trường trở về đế đô, ít nhất cũng phải mất một canh giờ. Tiến vào đế đô lại đi tới đại doanh của Hữu Kiêu Vệ, ít nhất phải mất thêm một canh giờ. Cho nên Biệt tương lãnh binh không dám trì hoãn, sợ tới trời tối, thành Trường An lại đóng cửa. Đội ngũ khởi hành rất nhanh. Cơ hồ là đi không ngừng nghỉ.Một mực cúi đầu chạy theo đội ngũ, Phương Giải âm thầm nhớ lại những việc xảy ra hôm nay. Mấy người dẫn hắn tới diễn võ trường kia, vẫn có thể là quan sai của Binh Bộ. Mà bọn họ không sử dụng xe ngựa của Binh Bộ, là sợ bại lộ thân phận của mình trước mặt người khác.
Cho nên nói, người muốn giết mình, nhất định là người của Binh Bộ.
Nhưng hắn tới Trường An, căn bản là chưa từng đắc tội người nào của Binh Bộ!
Lúc tới nha môn của Binh Bộ làm thủ tục, hắn cũng một mực khiêm tốn. Mặc dù không đút lót đồng nào, cũng không bị gây khó dễ gì. Thư tiến cử của biên quân được Binh Bộ đóng dấu, rất thuận lợi được Binh Bộ thông qua. Phương Giải biết, có khả năng là Trác tiên sinh giúp hắn một tay.