- Sắp tới mười lăm tháng tám rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Phương Giải nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, mỉm cười xoay người lại, tự tay rót rượu cho hai lão già ngồi ở đó:
- Thời gian trôi qua thật là nhanh. Giờ nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Hứa tướng quân ở thành Trường An, hình như cũng là vào ngày Trung Thu thì phải?
Lão già ngồi bên canh vội vàng cười theo:
- Trí nhớ của Quốc công gia thật là tốt, đúng là vào ngày Trung Thu.
- Không cần xưng hô như vậy. Lúc ở Trường An nhận được sự chiếu cố của lão tướng quân, ân tình này còn chưa kịp hồi báo.
Phương Giải mỉm cười, ngồi xuống tự rót đầy chén rượu cho mình:
- Tuy lúc ở Trường An ta không có duyên gặp mặt Lưu tướng quân, nhưng ta vẫn luôn ngưỡng mộ uy danh của Lưu tướng quân. Chỉ có điều lúc đó nhiều việc vụn vặt quấn thân, không thể tới thăm hỏi được, thật là một chuyện áy náy trong lòng. Hôm nay được gặp Lưu tướng quân, coi như giải quyết xong một cọc tâm nguyện.
Ngồi bên cạnh hắn, chính là Đại tướng quân Đại Tùy Lưu Ân Tĩnh. Còn ngồi đối diện với hắn, là Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung.
Dương Kiên cắt chức của bọn họ, nhốt vào xe tù đưa tới Trường An, được Yến Cuồng cứu ở trên đường. Nhưng mãi tới hôm nay Phương Giải mới gặp mặt bọn họ. Hai người này đã ở Hắc Kỳ Quân hơn một tháng, mỗi ngày được tiếp đón chu đáo, chỉ là không được thấy mặt Phương Giải, cho nên trong lòng đã cực kỳ sốt ruột.
- Ài, quân vụ bận rộn, tới hôm nay mới có cơ hội mở tiệc đón gió hai vị lão tướng quân. Đây là sai lầm của ta, ta chịu phạt một chén.
Phương Giải uống cạn chén rượu trong tay, Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung vội vàng uống theo.
Nếu có người nhìn thấy tràng diện này, trong lòng nhất định sẽ sinh ra cảm xúc. Năm đó ở Trường An, tuy Phương Giải rất nổi tiếng, nhưng luận về địa vị mà nói, hắn kém xa hai vị này. Nếu ngồi một bàn uống rượu, làm gì có chuyện hai người này ăn nói khép nép như vậy?
Thế sự biến hóa, thật là nhanh.
Lúc trước ở Trường An, trong ấn tượng của Hứa Hiếu Cung, Phương Giải chỉ là một nhân tài hàn môn mới xuất hiện mà thôi. Cảm thấy người này thật may mắn, được Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch không ngừng đề bạt. Nếu không bị người của thế gia dùng thủ đoạn ám muội diệt trừ, vậy thì mấy chục năm sau có lẽ triều đình xuất hiện một vị quyền thần. Nhưng thiên hạ đại loạn, Phương Giải không cần mất tới mấy chục năm, mà chỉ cần vài năm ngắn ngủi liền biến thành chư hầu một phương.
Mà hai người từng là Đại tướng quân hiển hách, ngược lại thành tù nhân. Nếu không phải Phương Giải cứu bọn họ, cho dù Dương Kiên không giết bọn họ, thì cuối đời cũng chỉ có thể sống trong nhà giam.
- Là bọn ta nên cảm ơn ân cứu mạng của Quốc công gia mới đúng.
Hứa Hiếu Cung bưng chén đứng dậy nói:
- Nếu không có Quốc công gia trượng nghĩa ra tay, giờ hai người bọn ta đã là hai bộ xương khô ven đường rồi. Đây mới là ân tình, còn những chuyện nhỏ nhặt trong thành Trường An kia, thật không đáng nhắc tới.
- Thực ra….
Phương Giải khoát tay nói:
- Cứu hai vị lão tướng quân là trùng hợp, nhưng cũng có thể nói là duyên phận.
- Đúng, đúng.
Lưu Ân Tĩnh vội vàng nói:
- Duyên phận!
Phương Giải bưng chén lên uống với hai người, sau đó thở dài nói:
- Đáng tiếc, lúc đầu ở Trường An, Đại Tùy thịnh thế, thiên hạ thái bình, tứ phương thần phục, quốc thái dân an. Nhưng nhìn lúc này mà xem, mới chỉ vài năm chứ mấy? Non sông tươi đẹp bị chà đạp, tuy ta có lòng muốn giết tặc vì nước, nhưng tiếc rằng thế đơn lực cô.
Hắn nhìn hai người, nói:
- Gian tặc giữa đường, trung thần bị tàn sát, làm cho lòng người nguội lạnh. Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ta, chính là triệu tập những người tài trong thiên hạ, phụ tá trưởng Công chúa chấn hưng triều cương Đại Tùy, tiêu diệt từng gian tặc một, trả lại một thiên hạ thái bình cho dân chúng! Tuy nhiên, việc này quá khó khăn. Tuy Hắc Kỳ Quân đã mở rộng một số lượng binh mã, nhưng tướng lĩnh có thể sử dụng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ài…
Phương Giải thở dài, không nói gì nữa.
Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý của Phương Giải. Đối với hai người bọn họ mà nói, đây chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất sao?
- Nếu là…
Hứa Hiếu Cung đứng lên nói:
- Nếu Quốc công gia không bỏ, ta nguyện ý ở dưới trướng của Quốc công gia, góp một phần công sức cho Hắc Kỳ Quân.
- Ta cũng nguyện ý.
Lưu Ân Tĩnh nói:
- Thân là thần tử của Đại Tùy, không thể vì quốc gia giết gian tà, trong lòng thật không thoải mái.
- Quá tốt rồi!
Phương Giải vội vàng nói:
- Vừa vặn, tân binh mới huấn luyện ở đại doanh núi Chu Tước còn chưa trải qua chiến trận, chưa thể sử dụng được. Nếu hai vị lão tướng quân nguyện ý hạ mình, vậy thì dưới trướng của ta vừa vặn thiếu một chủ tướng vạn quân. Lần này từ Nam Yến trở về, phần lớn tân binh đã giao cho Trần Bàn Sơn và Gia Cát Vô Ngần, ta chỉ để lại bên cạnh một vạn người. Ta lại điều một vạn hàng binh Nam Yến tới, xây dưng hai đội quân mới. Nếu hai vị lão tướng quân đồng ý, mỗi người nắm giữ một quân, hai vị thấy thế nào?
Phương Giải nói:
- Ta biết với uy vọng và kinh nghiệm của hai vị lão tướng quân, lãnh binh như vậy quả thực hơi ủy khuất hai vị. Nhưng hiện tại binh lực của Hắc Kỳ Quân chỉ có hạn, kính xin hai vị trớ trách.
Hứa Hiếu Cung thở dài:
- Có thể một lần nữa lãnh binh, đã là may mắn của bọn ta rồi. Sau này Quốc công gia…Chủ Công nếu có gì chỉ bảo cứ việc nói ra là được. Hai người bọn ta tuy đã già, nhưng vẫn có thể bắn cung cưỡi ngựa, những thứ liên quan tới quân đội vẫn giữ ở trong đầu, chỉ mong có thể phân ưu cho Chủ Công.
Phương Giải không nhịn được bật cười, kéo tay hai người tới trước bản đồ:
- Lúc này chính đang có một vấn đề khó khăn, cần hai vị lão tướng quân phân ưu cho ta.
Hắn vẽ một vòng tròn lên bản đồ, bao gồm Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo và Bắc Huy Đạo:
- Những nơi này, tuy bề ngoài biểu thị công khai trung thành với trưởng Công chúa, nhưng đều là đám tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo. Nếu không đánh một trận, bọn họ sẽ không sợ hãi. Hai vị lão tướng quân cho rằng, nên lập uy ở nơi nào trước?
Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, Phương Giải muốn củng cố Tây Nam rồi. Giờ bọn họ đang ở Hắc Kỳ Quân, nếu không đóng góp được một ít, chỉ sợ sau này khó giữ được vị trí. Bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác, triều đình sẽ không có khả năng tiếp tục sử dung bọn họ, trừ khi Dương Kiên chết. Về phần các thế lực khác, đám người Giang Nam đang khổ chiến với Dương Kiên, không ai biết hươu chết về tay ai. Thế cục loạn lạc hiện giờ của Đại Tùy, không có nhiều người có thể quy phục vào. Mà Trưởng Công chúa đang ở Hắc Kỳ Quân bên này, cho nên Phương Giải là người nắm quyền chủ động lớn nhất!
Hai người
bọn họ nhìn điểm này còn rõ ràng hơn bất kỳ ai.
- Nguyện phân ưu vì Chủ Công!
Hai người đồng thời chắp tay nói.
…
…
Ung Bắc Đạo
Trị thành Tân Nguyệt.
Sắc trời đã khuya, nhưng trong phủ Tổng Đốc đèn đuốc vẫn sáng trưng. Các nhân vật có uy vọng trong thành cơ hồ đều tập trung trong phủ Tổng Đốc. Lúc tin chiến thắng của Hắc Kỳ Quân từ Nam Yến gửi về, các đại nhân vật của Ung Bắc Đạo liền không thể ngồi yên được nữa.
Lúc trước Tổng Đốc bốn đạo là Trì Hạo Niên của Ung Bắc Đạo, Đỗ Kiến Chu của Nam Huy Đạo, Chung Tân của Bắc Huy Đạo, và Lạc Thu của Bình Thương Đạo, người đã bị Phương Giải giết, đều có chung ý tưởng là…dẫn dắt Hắc Kỳ Quân của Phương Giải xuôi nam quyết chiến với người Hột. Cho dù Phương Giải thắng lợi, chỉ sợ binh lực trong tay cũng không còn bao nhiêu. Sau đó Lạc Thu nhân cơ hội diệt trừ Phương Giải. Cứ như vậy, Tây Nam liền là thiên hạ của bốn người bọn họ.
Nhưng ai ngờ, Hắc Kỳ Quân xuôi nam bách chiến bách thắng, thế như chẻ tre. Quân đội Nam Yến dễ dàng sụp đổ, trăm vạn người Hột chôn vùi ngoài thành Ung Châu. Về phần một trong những đồng minh là Lạc Thu, đã bị Phương Giải diệt môn.
Hiện tại kế hoạch của bọn họ đã đổ bể. Phương Giải xuôi nam chẳng những không bị tổn thất lớn gì, ngược lại càng thêm lớn mạnh. Lạc Thu chết rồi, Bình Thương Đạo và hơn nửa Nam Yến đã nằm trong tay Hắc Kỳ Quân, đừng ai có thể động vào. Kế tiếp, chính là Ung Bắc Đạo, nơi gần Bình Thương Đạo nhất.
Mỗi ngày Trì Hạo Niên ngóng trông Phương Giải thất bại ở phía nam, tốt nhất là chết ở đó. Nhưng mọi chuyện không như mong muốn. Phương Giải vẫn sống tốt, thực lực còn lớn mạnh hơn xưa. Nếu như nói lúc Phương Giải xuôi nam, binh lực của hắn chỉ hơi dọa sợ đám người Trì Hạo Niên, mà kỳ thực trong lòng bọn họ vẫn khinh thường Phương Giải. Không ai cảm thấy Phương Giải có thể trở thành chư hầu một phương. Nhưng hiện tại, kẻ mà bọn họ khinh thường đã mang theo binh mã tinh nhuệ trở về.
- Mời các ngươi tới, không phải là để nghe các ngươi cãi nhau!
Trì Hạo Niên vỗ xuống bàn một cái, sắc mặt bình tĩnh nhìn mọi người:
- Phương Giải trở lại phía bắc, binh mã đã tiến vào Ung Bắc Đạo, cách thành Tân Nguyệt không còn xa nữa rồi. Nếu những thành trì phía trước mở cửa thành đầu hàng Phương Giải, vậy thì Hắc Kỳ Quân chỉ mất chưa tới mười ngày là tới thành Tân Nguyệt!
Lời này, khiến tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh!
Hiện tại cục diện đã quá rõ ràng. Phương Giải mang theo binh mã trở về, kết quả mới tiến vào Ung Bắc Đạo, những nơi đi qua không có ai dám kháng cự, đều mở cửa thành cho đi, cả đám đều hận không thể quỳ xuống liếm giày cho Phương Giải! Điều này làm cho Trì Hạo Niên phẫn nộ không thôi. Cứ đà này, vài ngày sau Hắc Kỳ Quân sẽ tới dưới thành.
- Vạch mặt?
Có người cười tự giễu:
- Hiện tại chúng ta còn tư cách gì vạch mặt với Phương Giải? Trước kia nhường nhịn để giấu tài gì đó, kết quả nhường nhịn tới tận bây giờ, mà trong tay chúng ta chẳng ai đấu được với hắn! Cho dù có, thì có đấu được với Hắc Kỳ Quân không? Ta nghe nói, Bắc Huy Đạo đã xong rồi! Cái kẻ tên là Thôi Trung Chấn kia tự mình mang binh xuôi nam, Chung Tân không hề chống cự liền giao nộp toàn bộ Bắc Huy Đạo….
- Ngươi cũng muốn giao nộp?
Trì Hạo Niên lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ không giao?
Người nọ cũng cười lạnh:
- Vậy Tổng Đốc đại nhân tính toán dùng cái gì đánh với Phương Giải?
Y đứng dậy, nhìn mọi người, nói:
- Phương Giải đã làm gì ở phía nam, chúng ta ở đây đều rõ ràng. Nếu nghe theo lời hắn, ít nhất có thể bảo vệ được gia sản, nếu là chống cự, thì liền bị diệt tộc! Thật có lỗi với chư vị, Trần gia của ta không tính là danh môn vọng tộc ở thành Tân Nguyệt, trong tay cũng không có binh có tướng gì, cho nên ta muốn sống đến tám mươi tuổi. Ta sẽ không ở đây thảo luận với các vị làm sao chống cự Hắc Kỳ Quân nữa. Các vị yên tâm, ta cũng sẽ không phối hợp với Hắc Kỳ Quân để chống lại các vị. Ta chỉ khoanh tay chờ đợi mà thôi.
Y nhìn Trì Hạo Niên rồi chắp tay nói:
- Cáo từ!
Y vừa rời đi, mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, không lâu sau có hơn nửa số người cũng cáo từ rời đi. Những người này có chung suy nghĩ với người nọ, bọn họ không có năng lực ngăn cản Hắc Kỳ Quân của Phương Giải. Nếu như thuận theo, có thể bảo vệ được gia sản. Tới hiện tại, bảo vệ được bản thân đã là mong muốn lớn nhất của bọn họ rồi.
- Một đám…rác rưởi!
Trì Hạo Niên đứng bật dậy mắng một câu, ngọn lửa trong lòng đốt hừng hực, cổ họng hơi ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu lớn. Thân hình lắc lư vài cái, liền ngã xuống. Những người còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng đều đứng dậy rời đi.
Đám hạ nhân vội vàng tiến lên dìu Trì Hạo Niên, lại đi mời lang trung. Mãi tới nửa đêm, Trì Hạo Niên mới tỉnh lại. Ông ta nhìn xung quanh, nhìn khuôn mặt thân thiết của người nhà, ông ta bỗng nhiên hiểu ra, tới thời khắc quyết định, chỉ có người nhà mới đứng bên cạnh mình. Mà quyết định của mình, có thể ảnh hưởng tới sinh tử của cả gia đình.
- Ài!
Ông ta thở dài một tiếng, cuối cùng lắc đầu nói:
- Người đâu, đỡ ta dậy, ta muốn viết một bức thư gửi tới Hắc Kỳ Quân…nói rằng ta ở thành Tân Nguyệt cung nghênh đại giá của Quốc công gia!