Chuyện ở Ung Bắc Đạo giải quyết cũng không phức tạp cho lắm. Giờ Phương Giải đang chiếm quyền chủ động tuyệt đối. Bất kể là trò chơi gì, dính tới quyền lực hay sinh tử, quyền quyết định đều chưa bao giờ nằm trong tay kẻ yếu. Nếu không phải sợ dân chúng khủng hoảng, cho dù Phương Giải đóng cửa thành Tân Nguyệt lại rồi giết từ nam tới bắc, từ đông tới tây, ai có thể ngăn cản được?
Nắm trong tay mấy vạn tinh binh, mới là đạo lý cứng rắn.
Có một thủ hạ như Độc Cô Văn Tú, cái lợi lớn nhất là Phương Giải chỉ cần đề xuất phương hướng, y lập tức thay đổi một chút phương hướng này. Nói cách khác, Phương Giải chỉ về hướng đông, nói đó là phương hướng lớn. Nhưng Độc Cô Văn Tú có thể tìm được con đường chính xác nhất theo lời Phương Giải, rồi thay đổi một ít.
Ngày hôm sau sau khi giết Trì Hạo Niên, Độc Cô Văn Tú liền chọn một đám quan văn lưu lại để thống trị địa phương, sau đó dùng danh nghĩa của Phương Giải, an bài một vài người nổi bật của các gia tộc tới phủ nha làm việc. Những người này tưởng rằng rốt cuộc mình đã tránh được một kiếp, may mắn trở thành thành viên của Hắc Kỳ Quân. Chỉ cần có quan hệ với Hắc Kỳ Quân, thì dường như có thể muốn làm gì thì làm ở Tây Nam.
Về phần những người không được lựa chọn, bọn họ sẽ không vì thế mà phẫn nộ bất bình…bởi vì bọn họ không có lá gan đó. Kinh nghiệm đấu tranh nội bộ của người Tùy còn phong phú hơn là kinh nghiệm chiến tranh. Cho nên Độc Cô Văn Tú chỉ cần để lộ thoáng cái Phương Giải bất mãn với gia tộc nào, vậy thì các gia tộc khác sẽ nhào lên như chó thấy xương. Không cần Hắc Kỳ Quân động thủ, là có thể xé gia tộc đó thành mảnh vụn.
Phương Giải không có ý định ở lại thành Tân Nguyệt quá lâu. Hắn lưu lại một vạn binh mã trấn thủ Ung Bắc Đạo, sau đó mang theo đại quân xuất phát, cùng rất nhiều lương thảo đồ quân nhu. Bởi vì Phương Giải biết con đường phía trước sẽ không còn bằng phẳng nữa rồi. Hắn vung dao mổ với Ung Bắc Đạo bên này, Nam Huy Đạo bên kia chắc chắn đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Tổng Đốc Đỗ Kiến Chu của Nam Huy Đạo cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ không đi theo con đường của Trì Hạo Niên.
Nhưng Phương Giải thật không ngờ rằng, tuy Đỗ Kiến Chu không đi theo con đường của Trì Hạo Niên, nhưng cũng không đi vòng theo con đường càng thảm thiết hơn. Phương Giải vốn tưởng rằng Đỗ Kiến Chu sẽ không dễ dàng buông tha, sẽ tập kết tất cả lực lượng có thể tập kết được ở Nam Huy Đạo để ngăn cản Phương Giải cướp đồ đạc của y. Ai ngờ sự lựa chọn của Đỗ Kiến Chu nằm ngoài dự đoán của Phương Giải…Y chạy trốn.
Kỳ thưc, điều này cũng khó trách.
Lúc Phương Giải vừa mới tiến vào Ung Bắc Đạo, ra lệnh cho hai lão tướng sốt ruột muốn lập công là Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung mang theo quân đội theo đường nhỏ lặng lẽ tiến vào Nam Huy Đạo. Hai vị Đại tướng quân Đại Tùy đã lãnh binh nửa đời người này cũng không cần động não nhiều, sau khi hành quân gấp gáp mười lăm ngày liền tới gần chỗ tập trung binh mã của Đỗ Kiến Chu. Lúc này các quận binh của Nam Huy Đạo đều đang nhìn chằm chằm Phương Giải ở Ung Bắc Đạo, căn bản không phát hiện tử thần đang tới.
Tấn công bất ngờ, khiến cho đại doanh quận binh của Nam Huy Đạo tan tác. Đội quân được tạo thành từ tân binh và hàng binh hóa thân thành sói, dùng hoành đao trong tay làm răng nhanh, giết cho quận binh thây chất đầy đồng. Không tuyên chiến gì, trực tiếp chiến đầu, hơn nữa là đánh lén.
Rất thành công.
Ngày hôm sau sau khi binh bại, Đỗ Kiến Chu liền mang theo gia quyến chạy trốn. Lúc thủ hạ của y vội vàng thu nạp bại binh chuẩn bị quyết một trận tử chiến, thì phát hiện Chủ Soái không thấy đâu. Lúc ấy cảm giác của đám thủ hạ dưới trướng Đỗ Kiến Chu hẳn là như vậy….Một người dõng dã kêu gọi mọi người cầm vũ khí bảo vệ địa vị và gia đình của mình. Kết quả là vừa mới chiến đấu, cái người kêu gọi kia lại chạy trốn.
Cảm giác này, cực kỳ nghẹn khuất và phẫn nộ.
Cho nên, lúc Phương Giải mang theo đại đội binh mã tiến vào Nam Huy Đạo, Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung đã cắm chiến kỳ của Hắc Kỳ Quân lên tường thành rồi.
Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan càng ngày càng cảm thấy mình chỉ như quần chúng.
Nàng từng hứng thú quan sát Phương Giải đã làm gì để trở thành chư hầu một phương, nàng cũng từng vui sướng vì Phương Giải không ngừng thắng lợi. Bởi vì chỉ khi Hắc Kỳ Quân lớn mạnh, thì mới có thể giúp nàng khôi phục lại địa vị của Dương gia.
Nhưng sự hưng phấn và tò mò này, đã biến mất hoàn toàn sau khi La Úy Nhiên trở về Trường An.
Dường như nàng đã tuyệt vọng. Hiện tại mọi thắng lợi của Hắc Kỳ Quân đã trở thành sự châm chọc với nàng. Nàng vẫn ngây thơ chờ đợi La Úy Nhiên đoạt binh quyền trong tay Hắc Kỳ Quân, sau đó mang theo quân đội bách chiến bách thắng này đoạt lại Trường An.
Nhưng, hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
Phương Giải tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Dương Thấm Nhan, nhưng hắn không muốn giải thích cái gì cả. Theo bản tâm mà nói, Phương Giải cứu Dương Thấm Nhan khỏi Trường An, hơn nửa là vì không muốn Dương gia tuyệt tử tuyệt tôn. Mặc dù Hoàng Đế Dương Dịch từng muốn giết hắn, nhưng dù sao vị Hoàng Đế này cũng đã giúp hắn rất nhiều. Giờ Phương Giải bảo vệ Dương Thấm Nhan, giống như là bảo vệ một người con của cố nhân thì đúng hơn.
So với chinh phạt Nam Yến, nắm chặt ba đạo giang sơn này còn dễ dàng hơn. Phương Giải chỉ có mang binh từ phía nam tới phía bắc, tất cả mọi trở ngại đều tự nhiên sụp đổ. Có đôi khi hung danh rất có lợi, khiến cho người có lá gan trở nên do dự, khiến cho kẻ nhát gan lập tức quỳ xuống đầu hàng.
Tây Nam
Đã định!
…
…
Rời khỏi Ung Châu đã hai tháng, vào một ngày cuối tháng mười, Phương Giải mang theo đội quân chiến thắng trở về Hoàng Dương Đạo! Nếu vẽ xuống con đường chinh phạt của Phương Giải, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một bức tranh hoành tráng. Ở Tây Bắc luyện binh, sau đó giết tới Hoàng Dương Đạo. Phải biết rằng lúc đó Hoàng Dương Đạo còn đang nằm trong sự khống chế của La Diệu, mà ai dám vuốt râu hùm của La Diệu?
Phương Giải dám, cho nên hắn thành công.
Củng cố Hoàng Dương Đạo, sau đó dũng cảm mang theo quân đội rời khỏi căn cơ, vượt qua ba đạo giang sơn tràn đầy địch ý, giết Nam Man, diệt Nam Yến, một hơi giết qua giết lại vùng trời Tây Nam, khiến cho tất cả những kẻ cao cao tại thượng ở đây phải cúi xuống.
Thôi Trung Chấn nghênh đón Phương Giải ở thành trí phía nam Hoàng Dương Đạo, hai người gặp nhau liền tới một bên trò chuyện. Lại nói tiếp, có thể củng cố được đại đoanh núi Chu Tước, công lao của Thôi Trung Chấn là không thể bỏ qua. Liên hoàn kế của Phương Giải, nếu không có Thôi Trung Chấn thì khó mà thành công.
Lúc Thôi Trung Chấn mang binh tấn công thành Tín Dương, đã nhận được mật thư của Phương Giải, sau đó y cố ý mang binh công thành giả vờ như thất bại, dùng lý do thương nặng trở về núi Chu Tước. Sau đó âm thầm điều tra sắp xếp của La Úy Nhiên. Công lao này, thực ra không thấp hơn các chiến sĩ chiến đấu ở phía nam.
- Có chuyện hẳn là Chủ Công đã biết.
Thôi Trung Chấn vừa đi vừa nói:
- Đoàn suất Kiêu Kỵ Giáo Tả Minh Thiền phụng mệnh tới Đông Cương gửi thư của Chủ Công cho Dương Thuận Hội. Nhưng lúc ở Mưu Bình phát hiện có người âm thầm giao dịch với người nước ngoài, mua rất nhiều hỏa khí, cho nên y liền điều tra, phát hiện kẻ âm thầm giao dịch với người nước ngoài là La Đồ…
Thôi Trung Chấn nói:
- Do nhân thủ thiếu thốn, cho nên y có phái người trở về cầu viện. Người trở về cầu viện vì muốn tiết kiệm thời gian nên đã tới Hoàng Dương Đạo trước. Dù sao nơi đó cách chỗ Chủ Công hơn nửa hành trình. Thuộc hạ sai mấy trăm tinh nhuệ rơi đi theo người cầu viện. Đội ngũ mới xuất phát được nửa tháng, lại nhận được mật thư của Tả Minh Thiền.