Nam tử áo trắng ngồi ở ghế, nhẹ nhàng gõ ngón tay vào chỗ vịn. Thanh âm rất nhẹ, rất có âm luật. Y không vội nói chuyện, thoạt nhìn cũng không vội để La Đồ giải thích. La Đồ đã lùi tới cửa, sau đó mới tỉnh ngộ kỳ thực mình đã không còn đường để lui. Người này xuất hiện ở trước mặt mình, cho dù mình có lui tới chân trời góc bể thì có làm được gì?
- Ta…
La Đồ há miệng thở dốc, cổ họng đã không phát ra được chữ thứ hai.
- Ta thích người trẻ tuổi có ý tưởng.
Ngón tay của nam tử áo trắng tạo ra âm luật khiến cho cái tâm kinh hoàng của La Đồ dần bình tĩnh lại. Y không tự chủ được nhìn về phía mấy ngón tay thon dài gõ lên ghế, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, khó thu hồi ánh mắt.
- Người nằm quyền chủ đạo của thế giới này, dường như đều là một đám người già. Chỉ khi về già, bọn họ mới tới đỉnh cao của nhân sinh. Không thể phủ nhận rằng, con ngươi tới một cái tuổi nhất định nào đó mới đủ kinh nghiệm và trí tuệ để nắm quyền. Nhưng khuyết điểm chính là thiếu sự quyết đoán và dũng khí để thay đổi.
Nam tử áo trắng chậm rãi nói:
- Bởi vì bọn họ đã rất già rồi, cảm thấy mình đã vất vả để ngồi lên ghế này, thật vật vả mới có cơ hội nắm quyền, vì sao không sống như vậy thêm vài năm? Thay đổi, để cho hậu sinh làm đi. Sau đó đám người nối tiếp, cũng đã già rồi. Mà suy nghĩ đó cứ tiếp diễn, cuối cùng là không thay đổi gì cả.
Y nhìn La Đồ, nói:
- Cho nên ta rất thích loạn thế. Ở loạn thế chắc chắn sẽ có một đám người trẻ tuổi quật khởi, dám tranh đấu, dám thay đổi, không sợ chết…
- Ngươi…
La Đồ cẩn thận hỏi:
- Muốn ta thay đổi cái gì?
Nam tử áo trắng lắc đầu:
- Nếu như ta bảo ngươi thay đổi ngươi mới thay đổi, thì vì sao ta không giết ngươi?
Y hỏi lại La Đồ, khiến cho La Đồ sợ tới run lên, không biết trả lời như thế nào.
- Ngươi khá thông minh.
Nam tử áo trắng gõ tay vịn, nói:
- Ta vốn tưởng rằng lúc ta xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ liều mạng với ta. Nhưng ngươi không làm vậy. Ngay từ lúc đầu ngươi đã biết nên lựa chọn như thế nào. Rất tốt, tính cách như ngươi, có thể giúp ngươi tránh khỏi nhiều nguy hiểm. Lúc trước ngươi có thể được La Diệu coi trọng, chính vì tính cách này phải không?
Khóe miệng La Đồ run rẩy, không dám phủ nhận.
- Cái ngày ngươi nghe nói thư viện bị Dương Kiên hủy diệt, ngươi liền cười cả đêm, ngồi ở cái ghế này một mực cười, cười ầm ĩ, khiến đêm đó ta ngủ không ngon.
Nam tử áo trắng chỉ cái giường trong phòng:
- Gối được làm từ Tử Thảo, có thể an thần, chẳng lẽ từ trước tới nay ngươi không được ngủ ngon? Tuổi còn trẻ, nếu ngủ không ngon thì là vì trong lòng có quỷ, như vậy không tốt. Mặt khác, gối của ngươi hơi cao, nằm không thoải mái.
Vừa nghe thấy lời này, La Đồ liền cứng ngắc như tảng đá.
Hiện tại y rốt cuộc hiểu được chỗ đáng sợ của nam tử áo trắng này! Ngày đó lúc nghe thư viện Thông Cổ bị Dương Kiên tiêu diệt, y quả thực cao hứng, cao hứng tới đắc ý vênh váo. Cho nên cả đêm không ngủ. Nhưng quả thực y vẫn ngồi ở cái ghế đó, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Mà nam tử áo trắng, rõ ràng nằm trên giường của y.
Mà y, lại không hề phát hiện.
Cho nên, nếu nam tử áo trắng này muốn giết mình, thì ngày đó mình đã là người chết rồi. Không…từ lâu trước mình đã là người chết rồi.
- Ngươi thấy thư viện bị đánh bại, cũng không ai tìm tới ngươi, cho nên ngươi cao hứng. Ngươi luôn lo lắng thư viện sẽ tìm tới ngươi bởi vì ngươi tránh né Dương Kiên, cho nên ngươi một mực lo lắng đề phòng. Cho dù bỏ nhiều Tử Thảo vào trong gối, cũng không khiến cho ngươi ngủ ngon.
Nam tử áo trắng khẽ thở dài:
- Đổi là ta, ta cũng sẽ cao hứng…Tuy nhiên, có một số người ngay từ lúc đầu đã bị người khác quyết định vận mênh, vĩnh viễn không thoát được. Có một số người thì khác, sau khi thoát ra được trói buộc, vĩnh viễn sẽ không bị ai thao túng nữa. Từ cái ngày ngươi tiếp nhận Thôn Thiên Công, ngươi liền không có tư cách trốn tránh.
Lời này, dường như tuyên bố vận mệnh của La Đồ.
- Rốt cuộc…ngươi muốn ta làm gì?
La Đồ hỏi.
- Làm chuyện ngươi nên làm.
- Không!
La Đồ bỗng nhiên nổi giận nói:
- Rõ ràng ngươi cường đại như vậy, vì sao không tự mình tìm tới Dương Kiên? Với tu vị của ngươi, không khó để giết Dương Kiên, vì sao cứ phải lựa chọn ta? Nếu ngươi nguyện ý, Dương Kiên căn bản không thể tiêu diệt được thư viện. Nhưng ngươi lại trơ mắt nhìn thư viện sụp đổ, hiện tại thì tới bức ta! Rốt cuộc ngươi có tính toán gì?
- Thư viện là của ta, lúc đầu ta lập nên thư viện là vì cảm thấy nó có thể xúc tiến thay đổi nhanh hơn. Cho nên vừa rồi ta mới nói với ngươi, người già luôn lười biếng và tham lam, đã nắm được trong tay sẽ không muốn buông ra. Thư viện đã thay đổi nhiều lứa, nhưng ngồi cao nhất vẫn là những lão già. Bọn họ tham lam cho nên bọn họ hài lòng với cuộc sống của bọn họ, không muốn thay đổi gì cả.
Nam tử áo trắng có chút thất vọng nói:
- Cho nên thư viện tồn tại hay không đều vô dụng. Nếu đã vô dụng, ta còn giữ nó làm gì? Từ nhiều năm trước ta đã không hỏi chuyện của thư viện, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt. Dương Kiên diệt thư viện, chẳng liên quan gì tới ta cả. Những người trong thư viện kia nhận chỗ tốt từ ta, làm việc cho ta mấy trăm năm, coi như là trả đủ. Mà ngươi, vừa mới nhận được chỗ tốt từ ta, ta sao có thể cho ngươi tránh đi?
Y đứng dậy, chuẩn bị rời đi:
- Giữa ngươi và Dương Kiên, chỉ có một người sống. Nếu không muốn chết, vậy thì cố gắng hơn nữa.
- Tại sao lại là ta...
La Đồ ngây ngốc lẩm bẩm.
- Dương Kiên dựa vào hút máu để đạt tới đỉnh cao, ngươi dựa vào hút nội kình để đạt tới đỉnh cao, đây đều là những chuyện trái với quy củ, không nên tồn tại.
Những lời này lởn vởn trong tai La Đồ, mà nam tử áo trắng không biết đã đi đâu.
- Không nên tồn tại?
La Đồ lặp lại, sau đó xoay người rống giận:
- Nếu không phải là các ngươi đưa cho ta, thì ta sao có thể trở thành một người ‘Không nên tồn tại’?
Y nói không sai, nhưng thế giới này vốn không công bằng như vậy.
…
…
Bờ bắc Trường Giang.
Phác Hổ ngồi trên một tảng đá lớn quay đầu nhìn thoáng qua những binh sĩ đang nghỉ ngơi, trong đó có không ít người bị thương. Vào lúc này quân y chính là những người bận rộn nhất, không ngừng chạy qua chạy lại chữa trị cho người bị thương. Tiếng
kêu rên vang lên từng mảnh, cho dù bịt lỗ tai lại cũng không ngăn được nó tiến vào đầu.
Nhưng phần lớn binh lính đã chết lặng, dường như không bị tiếng kêu rên làm ảnh hưởng. Tới hiện tại, chiến tranh đã giằng co nhiều năm. Từ lúc đầu phản loạn ở Tây Bắc rồi lan tới hơn nửa Đại Tùy, chiến tranh đã khiến bọn họ chết lặng. Bọn họ mở mắt ra là sẽ chém giết, nhắm mắt lại chưa hẳn là ngủ, mà là đã chết.
Nhìn quá nhiều cảnh máu tanh, đã không còn kích thích thú tính trong người. Hiện tại bọn họ giống như những cái xác không hồn, đâu còn liều mạng chiến đấu vì lý tưởng gì đó nữa? Thậm chí bọn họ liều mạng không phải vì muốn sống. Nhìn khuôn mặt dại ra của bọn họ có thể cảm nhận được, có lẽ giờ này trong mắt bọn họ, tử vong đã không còn đáng sợ, trái lại là một kết thúc.
Binh mã của Kim Thế Hùng không ngừng tấn công, phòng tuyến ở bờ bắc Trường Giang liên tục bị đột phá, liên tục được vá vào. Chém giết đã giằng co một ngày, mọi người mặt không chút thay đổi nghỉ ngơi, uống nước, ăn cơm, nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh, khuôn mặt lại không thay đổi cầm đao lên, mặt không chút thay đổi chém giết.
Một đội quân đã không còn mục tiêu, còn có thể kiên trì được bao lâu?
Phác Hổ có chút khó chịu.
Lúc đầu y không hiểu, vì sao ý chí của những binh lính triều đình này còn không bằng binh lính phản quân kia?
Hiện tại y hiểu. Sở dĩ phản quân có ý chí chiến đấu cao hơn, là vì người tạo phản đã vẽ ra cho bọn họ một tương lai tốt đẹp, nói với bọn họ rằng, chỉ cần dành được thắng lợi cuối cùng, thì mọi thứ tốt đẹp sẽ tới tay. Mà binh sĩ triều đình, chẳng nhìn thấy tương lai tốt đẹp gì cả.
- Tướng quân!
Một thân binh đi tới, trên mặt có sự kích động hiếm thấy:
- Có tin tức tới, nói rằng viện quân đã xuất phát, không bao lâu nữa là có thể từ Giang Nam tới. Chỉ cần viện quân tới, những ngày tháng vất vả của chúng ta liền chấm dứt. Binh mã của Kim Thế Hùng không đủ lương thảo, ở Kinh Kỳ Đạo và Giang Bắc Đạo đều là quan lại quyền quý, ngay cả La Diệu lúc ở Giang Bắc cũng không dám ra tay cướp đoạt lương thực, mà Kim Thế Hùng càng không có lá gan đó. Chỉ cần viện quân tới, chúng ta có thể phản kích.
- Phản kích?
Phác Hổ thu hồi suy nghĩ, nhưng vẫn mê man nói:
- Phản kích rồi sao nữa? Diệt một Kim Thế Hùng, còn có Vương Nhất Cừ, còn có Cao Khai Thái. Cho dù diệt hết bọn họ, sẽ có thêm bao nhiêu người xuất hiện? Khi nào thì mới giết hết?
Lời này từ miệng Chủ Soái nói ra không khác gì một hồi tai nạn với đại quân. May mà y không nói ở trước mặt nhiều người, bằng không quân tâm sẽ loạn.
- Ta luôn nghĩ, vì sao có nhiều người liều mạng vì một lời nói dối như vậy. Đám phản tặc kia, chỉ dối trá vẽ nên một bức tranh tươi đẹp cho thủ hạ, đã khiến cho thủ hạ liều chết xông lên, người trước chết, người sau vẫn tiến. Măc dù đối mặt với tử vong, binh lính cũng không lùi bước…hiện tại rốt cuộc ta đã hiểu, vì sao bọn họ không sợ.
- Bọn họ…có lẽ không phải là không nhận ra lời nói dối tốt đẹp của thủ lĩnh, nhưng do lời nói dối này quá hay, bọn họ không thể kháng cự. Nói một cách đơn giản, khát vọng của bọn họ đã thay đổi. Bọn họ đã chịu đủ rồi, cho nên bọn họ không hy vọng triều đình chiến thắng. Nếu triều đình thắng, bọn họ lại trở về như ngày trước.
- Ngày trước?
Thân binh không hiểu của Phác Hổ:
- Ngày trước chẳng phải rất tốt đẹp đó sao? Ngày trước không có chiến tranh, Đại Tùy quốc thái dân an, dân chúng cơm no áo ấm, đây chẳng phải là điều tuyệt nhất sao? Chẳng lẽ trở lại như trước không phải là điều mà đám quan quân kia chấp nhận?
Phác Hổ lắc đầu:
- Có lẽ đây là một loại quán tính. Từ khi bắt đầu chiến loạn, mọi người đã không muốn trở lại như trước. Đây cũng điều khác nhau giữa các ngươi và bọn họ. Nếu ta hỏi các ngươi, Đại Tùy trở lại thời thái bình như trước có được không? Các ngươi nhất định trả lời được, các ngươi đều nguyện ý quay về. Cùng một câu hỏi, ta hỏi phản quân, bọn họ sẽ trả lời rằng không được. Bởi vì, bọn họ…đã không trở về được nữa rồi.
- Cho nên bọn họ chỉ có thể giao hy vọng vào sự thay đổi sau chiến loạn, khiến cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thân binh vẫn không hiểu ý của Phác Hổ. Y cảm thấy hôm nay Đại tướng quân nói toàn những lời thâm ảo.
- Vậy…rốt cuộc chúng ta là chính nghĩa, hay là phản quân là chính nghĩa?
Y không nhịn được hỏi, rất muốn biết đáp án của câu hỏi này. Nếu như lúc mới chiến loạn, binh sĩ triều đình khẳng định cho rằng mình thuộc về phương chính nghĩa. Nhưng hiện tại, tuy y không hiểu Phác Hổ nói lúc trước có ý gì, nhưng y bắt đầu dao động. Rốt cuộc mình có phải thuộc phương chính nghĩa không?
- Ha ha…
Phác Hổ cười cười, vỗ vai thân binh:
- Ngươi đương nhiên thuộc về phương chính nghĩa rồi.
Thân binh mỉm cười, cười rất thật thà chất phát.
Phác Hổ đi về hướng xa xa, trong mắt đầy thương cảm. Y không muốn nói với người lính này rằng, chiến tranh, nhất là chiến tranh trong loạn thế, từ trước tới nay không phân chia chính nghĩa và tà ác. Y chỉ là không muốn niềm tin cuối cùng của người lính này bị tan biến. Người sống, dù sao cũng phải có chút niềm tin để chống đỡ, cho dù là giả dối.