Tranh Bá Thiên Hạ

Tính cách không thay đổi


trước sau

Phương Giải phân phó xong, bỗng nhiên lại lắc đầu, sau đó ngăn cản Trần Hiếu Nho:

- Bảo người tới Mưu Bình Đông Cương nhanh chóng lên đường. Còn chuyện của Mộc phủ và Bắc Liêu, ta sẽ an bài sau.

Trần Hiếu Nho tuân lệnh rồi rời đi.

Phương Giải chậm rãi trở lại thư phòng của mình, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng. Hắn hiểu người Bắc Liêu, không chỉ vì lúc trước người Bắc Liêu từng trợ giúp hắn, còn vì Hoàn Nhan Vân Thù là Công chúa của Bắc Liêu, cho nên Phương Giải có một tình cảm đặc biệt với dân tộc đó.

Lúc mới ở Tây Bắc, mặc kệ Hoàn Nhan Vân Thù trợ giúp hắn vì mục đích gì, nhưng giúp chính là giúp, không cần lấy cớ để bỏ qua nó. Hắn không hy vọng người Bắc Liêu bị lợi dụng rồi tiến vào trong khói lửa chiến tranh. Dân tộc vừa mới thoát khỏi Thập Vạn Đại Sơn để sống một cuộc sống mới kia, chưa thể đối phó được với chiến loạn.

- Gọi Nạp Lan Định Đông tới đây.

Phương Giải phân phó một câu, sau đó tựa vào ghế trầm tư.

Từ khi Phương Giải bắt đầu đề phòng chuyện ở Đông Cương, hắn lo lắng đế quốc Agoda sẽ xâm lược Trung Nguyên nên phái người tới nhắc nhở Mộc phủ và Dương Thuận Hội, cho nên hắn có tìm hiểu về Mộc phủ. Hắn biết những người trong Mộc phủ cũng không phải hạng người lương thiện gì, sẽ không vô duyên vô cứ chia ruộng đất cho người Bắc Liêu, còn cung cấp lương thực và hạt giống, trợ giúp người Bắc Liêu xây dựng nhà cửa.

Nếu không phải có mưu đồ, thì người của Mộc phủ không có khả năng thân thiết và chịu chi như vậy.

- Chủ Công có tâm sự gì à?

Độc Cô Văn Tú và Ngô Nhất Đạo tiến vào thư phòng của Phương Giải, nhìn thấy sắc mặt của hắn, hai người biến sắc theo. Phương Giải rất ít khi biểu hiện lo lắng của mình ra bên ngoài. Một khi thấy được điều này, thì chứng tỏ chuyện xảy ra không đơn giản.

Địa vị của Phương Giải càng ngày càng cao, quân đội càng ngày càng nhiều, Phương Giải càng hiểu được làm một thủ lĩnh phải biểu hiện thong dong như thế nào. Nếu lúc đối mặt với khó khăn, mà biểu hiện của thủ lĩnh còn bất an hơn người phía dưới, vậy thì sự bất an sẽ như dịch bệnh lan khắp nơi. Ở thời khắc quan trọng, người thủ lĩnh biểu hiện tự tin, người phía dưới mới tin tưởng theo.

- Người Bắc Liêu bên kia có vẻ xảy ra biến cố.

Phương Giải nói ra lo lắng của mình, Ngô Nhất Đạo lập tức nói:

- Lo lắng của Chủ Công không phải là không có lý. Thuộc hạ hiểu một ít về gia chủ của Mộc phủ. Thoạt nhìn là một người rất có đạo đức, nhưng một người thực sự có đạo đức, sao có thể leo tới địa vị cao như vậy?

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát rồi nói:

- Sở dĩ Mộc phủ có tiếng tăm lớn, sở dĩ có địa vị cao, là vì từ vị gia chủ đầu tiên của Mộc phủ, liền tuyên bố với bên ngoài rằng, hễ là người nào tới xin sự giúp đỡ của Mộc phủ, bất kể giàu nghèo hay cao thấp, chỉ cần Mộc phủ có thể giúp đỡ được, thì chắc chắn sẽ không từ chối.

- Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, người tới Mộc phủ cầu sự giúp đỡ nối liền không dứt. Mà Mộc phủ đúng là không từ chối bất kỳ ai. Chỉ cần tới xin giúp đỡ, Mộc phủ đều sẽ hết sức giúp bọn họ. Cho dù là một tên ăn mày tiến vào xin một bữa cơm no, người của Mộc phủ cũng sẽ tận lực cho y một bữa ăn ngon. Nếu như người bệnh tới xin giúp đỡ, Mộc phủ sẽ tìm một lang trung tốt nhất tới khám.

- Qua nhiều năm, người được Mộc phủ giúp đỡ nhiều vô số kể. Cũng chính vì thế, gia chủ của Mộc phủ mới được mọi người gọi là Chân Quân Tử. Danh hiệu Chân Quân Tử này không hề thay đổi dù đã qua các đời gia chủ. Thế nên tới hiện tại, nghe nói dưới trướng của Mộc phủ đã có ba nghìn thực khách. Lúc trước Chân Tông Hoàng Đế còn tại vị, bởi vì chuyện này mà có người tố cáo Mộc phủ có âm mưu gây rối. Nhưng Chân Tông Hoàng Đế không để ý tới, ngược lại nói Mộc phủ phát huy nề nếp cha ông, còn ban thưởng thêm.

Ngô Nhất Đạo dừng một lát rồi nói tiếp:

- Hiện tại dưới trướng Mộc phủ có rất nhiều khách giang hồ, còn có những người tài trong các ngành nghề. Chính vì thế mà Mộc phủ có được địa vị không ai sánh kịp ở Đông Cương, cũng có địa vị rất cao trong giang hồ. Năm đó Trương chân nhân núi Võ Đang từng tới Đông Cương thăm hỏi gia chủ Mộc phủ, nghe nói hai người trò chuyện rất vui.

- Lấy ví dụ gần đây nhất…

Ngô Nhất Đạo thở dài nói:

- Chính là Dương Thuận Hội. Dương Thuận Hội mang binh đầu nhập vào Mộc phủ, Mộc phủ lập tức giao tòa thành phồn hoa và giàu có nhất cho y. Chuyện này được mọi người tán thưởng, đều nói gia chủ của Mộc phủ là một người đầy trí tuệ, tính cách rộng rãi.

- Chân Quân Tử Mộc Quảng Lăng…

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Đâu phải chân quân tử gì chứ?

Ông ta nhìn Phương Giải, nói:

- Thuộc hạ nghĩ, lo lắng của Chủ Công là có lý. Mộc Quảng Lăng đối xử tốt với người Bắc Liêu như vậy, tám chín phần là coi trọng chiến lực vô song của hàn kỵ. Mộc phủ không có kỵ binh, nếu muốn gia nhập cuộc chiến giành Trung Nguyên, với quân đội hiện tại của y thì chưa thể nắm chắc, cho nên y muốn có hàn kỵ của người Bắc Liêu trong tay. Một khi Mộc phủ có được đội hàn kỵ này, chỉ sợ bọn họ sẽ có hành động.

Phương Giải gật đầu:

- Ta hiểu tính cách của người Bắc Liêu, bọn họ rất ngay thẳng và đơn thuần. Bọn họ thấy ai đối xử tốt với mình, thì sẽ đối xử tốt gấp đôi. Một khi tay Mộc Quảng Lăng kia xin sự giúp đỡ từ Đại Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng, chỉ sợ Hoàn Nhan Dũng sẽ không cự tuyệt. Ta không lo lắng người của Mộc phủ tiến vào trận chiến, ta chỉ lo lắng người Bắc Liêu sẽ vì chuyện này mà gặp đại nạn….Một khi người Bắc Liêu tiến vào, thì khó mà rút chân ra được.

- Không biết Chủ Công tìm thuộc hạ có việc gì?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói, là Nạp Lan Định Đông.





Phương Giải nhìn Nạp Lan Định Đông, hỏi:

- Nếu ta phái ngươi trở về, nói lại lo lắng của ta với Đại Hãn Bắc Liêu, liệu ông ta có nghe theo lời khuyên của ngươi không?

Nạp Lan Định Đông trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:

- Nếu người của Mộc phủ thực sự đã làm rất nhiều chuyện có lợi cho người Bắc Liêu, vậy thì cho dù thuộc hạ trở về nói lại lo lắng của Chủ Công với Đại Hãn, chỉ sợ Đại Hãn sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới tình cảm của Mộc phủ và người Bắc Liêu. Mặc dù Đại Hãn sẽ do dự, nhưng cuối cùng chỉ sợ vẫn sẽ phái binh trợ giúp Mộc phủ.

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Người Bắc Liêu của thuộc hạ, nguyện ý chết vì bằng hữu cũng không tiếc. Có lẽ Đại Hãn nhìn ra được nhiều hơn, nhưng ngài ấy cũng không thể bác bỏ yêu cầu của tộc dân. Nếu hiện tại toàn bộ người Bắc Liêu đã coi Mộc phủ là
một người bạn đáng tin cậy, vậy thì lúc đó sẽ có tộc dân chủ động thỉnh chiến. Một khi điều đó xảy ra, Đại Hãn khó mà có thể từ chối được…

Phương Giải ngẩn ra, lập tức thở dài.

- Nếu như muốn người Bắc Liêu không tham dự vào chuyện của Mộc phủ, thì phải khiến người Bắc Liêu nhìn ra được âm mưu của Mộc phủ.

Nạp Lan Định Đông cũng thở dài:

- Nhưng…tính cách của người Bắc Liêu đều bướng bỉnh, muốn thuyết phục bọn họ sao mà khó khăn. Thuộc hạ cũng không biết nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên không chắc chắn thuyết phục được Đại Hãn. Tuy nhiên…thuộc hạ nghĩ, Trọng Đức điện hạ viết thư cho Công chúa, không hề đơn giản như bề ngoài.

Phương Giải không nhịn được liếc nhìn Nạp Lan Định Đông:

- Tâm tư của ngươi thật nhanh nhạy, nhìn ra được Hoàn Nhan Trọng Đức có tính toán khác.

- Trọng Đức điện hạ là một người thông minh!

Nạp Lan Định Đông nói:

- Năm đó điện hạ sinh sống với người Hán một thời gian khá lâu, học cách nói của người Hán, đọc sách viết chữ, quan sát cuộc sống của người Hán. Cho nên điện hạ thông minh hơn phần lớn những người Bắc Liêu khác. Người Bắc Liêu sinh sống ở một nơi heo hút, chỉ khi tin tưởng vào nhau thì mới sống sót được ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

- Nhưng điện hạ không giống với những người khác. Học được nhiều, thấy được nhiều, cho nên từ trước tới nay điện hạ luôn bất hòa với Đại Hãn. Điện hạ luôn chống đối Đại Hãn, khiến Đại Hãn không thích điện hạ cho lắm. Giống như năm đó điện hạ vì muốn thuyết phục Đại Hãn xuất binh giúp đỡ Chủ Công, nên đã cãi cọ với Đại Hãn khá lâu. Cuối cùng vẫn là điện hạ tự mình mang một đội hàn kỵ rời đi. Sở dĩ đội hàn kỵ kia nghe theo lời điện hạ, là vì theo lệ thường của người Bắc Liêu, người thừa kế Hãn vị sau khi trưởng thành, sẽ được phân phối một đội hàn kỵ.

Nạp Lan Định Đông nói:

- Kỳ thực lúc trước Đại Hãn không đồng ý xuất binh trợ giúp Đại Tùy ở Tây Bắc. Lúc đó Đại Hãn lo lắng sẽ bị người Mông Nguyên trả thù, với lại ngài ấy không tin tưởng Hoàng Đế Đại Tùy cho lắm. Dù sao ngài ấy đã nhiều lần biểu đạt ý muốn đầu nhập vào Đại Tùy, đều bị Hoàng Đế Đại Tùy ngó lơ không thèm để ý. Cho nên Đại Hãn không cho rằng điện hạ trợ giúp Chủ Công sẽ mang tới lợi lộc.

Phương Giải nói:

- Ta nhớ, là Húc Quận Vương Dương Khai và Kim Thế Hùng tự mình tới Bắc Liêu, thuyết phục Đại Hãn Bắc Liêu xuất binh trợ giúp?

- Đó là Trọng Đức điện hạ thương nghị với Húc Quân Vương xong rồi lừa mọi người.

Nạp Lan Định Đông nói:

- Lúc đó, quân Tùy đang gặp khốn cảnh ở núi Lang Nhũ, không có sợ trợ giúp bên ngoài thì rất khó duy trì được. Cho dù có thể duy trì được, thì binh lính cũng không có sĩ khí gì. Húc Quận Vương Dương Khai tới Thập Vạn Đại Sơn nhưng không thuyết phục được Đại Hãn. Là Trọng Đức điện hạ gạt Đại Hãn tự mình mang binh đi. Vì không muốn ảnh hưởng tới tinh thần của quân Tùy, cho nên tuyên bố rằng là Đại Hãn Bắc Liêu đồng ý phái viện binh tới.

Trong lòng Phương Giải chấn động, hắn thực sự không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy.

- Sở dĩ lúc trước Trọng Đức điện hạ vội vàng trở về, cũng phản đối chuyện của Công chúa và Chủ Công, là vì lo lắng tổn thất một bộ phận hàn kỵ, hơn nữa nếu Công chúa không trở về cùng, thì Đại Hãn sẽ nổi giận. Thuộc hạ nghĩ, chắc Trọng Đức điện sau khi trở về đã gặp rất nhiều khó khăn. May mà Hoàng Đế Đại Tùy đã đồng ý người Bắc Liêu tiến vào Trung Nguyên, nếu không Trọng Đức điện hạ còn khó khăn hơn nữa.

- Nhưng…

Nạp Lan Định Đông lo lắng nói:

- Trọng Đức điện hạ viết thư cho Công chúa mà không phải viết thư cho ngài, bởi vậy có thể thấy hiện tại Trọng Đức điện hạ đã không còn tự do gì. Chỉ sợ mỗi tiếng nói cử động đều bị giám thị. Cho nên điện hạ mới viết thư cho Công chúa. Ngài ấy mong Chủ Công đọc được bức thư này, sau đó đoán được ý nghĩa đằng sau…Trọng Đức điện hạ chính đang cầu sự giúp đỡ của Chủ Công!

Nạp Lan Định Đông quỳ xuống nói:

- Cầu Chủ Công cứu tộc Bắc Liêu của thuộc hạ!

- Hoàn Nhan Trọng Đức có ơn lớn với ta!

Phương Giải đứng lên, nhấn mạnh:

- Hắn có việc cần ta giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ không từ chối. Hắn chẳng những là bằng hữu của ta, còn là huynh trưởng của thê tử ta. Ta sẽ không trơ mắt nhìn người Bắc Liêu rơi vào thảm họa chiến tranh…cho nên, ta quyết định tự mình tới Đông Cương một chuyến!

- Không được!

Độc Cô Văn Tú và Ngô Nhất Đạo gần như đồng thời kêu lên:

- Chủ Công nên suy nghĩ kỹ càng!

Hai người đều quỳ xuống nói:

- Chủ Công chớ kích động, việc này nên bàn bạc kỹ hơn! Hiện tại Chủ Công đang nắm trong tay sinh tử của trăm nghìn tướng sĩ, sao có thể tự mình đi vào chỗ nguy hiểm được?

- Mong Chủ Công suy nghĩ kỹ càng!

Phương Giải lắc đầu:

- Lòng ta đã quyết, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không tùy tiện tới đó, ta biết tính mạng của ta nặng như thế nào, cho nên ta sẽ cẩn thận. Chờ ta chuẩn bị xong xuôi mới đi. Trước khi đi sẽ bố trí ổn thỏa đại doanh….Chuyện này rất quan trọng, không thể bỏ đấy mà không quan tâm.

Ngô Nhất Đạo và Độc Cô Văn Tú liếc nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Người Bắc Liêu luôn đối xử thật lòng bới bạn bè, nhưng Ngô Nhất Đạo và Độc Cô Văn Tú làm sao không biết, tính cách của Phương Giải vẫn còn một phần giống như người Bắc Liêu, cho nên đây là điều mà bọn họ lo lắng nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện