Tranh Bá Thiên Hạ

Một kẻ ngốc mà thôi


trước sau

- Có khả năng ta sẽ chết

Lão già có chòm râu dê nhìn Phương Giải, gằn từng chữ nói:

- Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình đấu với hậu sinh mà lại bất an như vậy. Hóa ra thế giới này thật không công bằng. Với tu vị mấy chục năm của ta mà không có tự tin khi đứng trước người trẻ tuổi, vậy thì những người khắc khổ tu hành thì sao?

- Hơn nữa, ta biết tên của ngươi, là vì ngươi vốn nổi tiếng thiên hạ. Mà ngươi không biết tên của ta…

Lão già than nhẹ một tiếng:

- Ta tên là Ninh Thanh.

Phương Giải nói:

- Chưa ai cho rằng thế giới này là công bằng, trừ khi là kẻ ngốc. Lúc trước ngươi thấy đáng thương khi nhìn thấy những người có tư chất không bằng ngươi đau khổ giãy dụa. Cho nên hôm nay ngươi mới cảm thấy mình đáng thương. Chắc ngươi chưa từng có kinh nghiệm lãnh binh…Trước khi chiến đấu, liền biết mình chỉ có hai lựa chọn, hoặc là liều chết chiến một trận, hoặc là chạy trốn…Hiện tại ngươi không có chiến ý, lại không muốn chạy trốn, cho nên ngươi thua bảy thành.

Ninh Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu:

- Tốt lắm, vậy thì liều chết chiến một trận.

Ông ta chậm rãi nói:

- Suy nghĩ mấy ngày tìm cách phá lực vô hình của ngươi. Chỉ có dùng tất cả nội kình tạo ra một chiêu thức mà trước đây ta chưa bao giờ dùng tới, trong vòng một chiêu thắng ngươi.

- Mời!

Phương Giải vươn tay nói:

- Ngươi lớn tuổi, ngươi tới trước.

- Ngươi không sợ à?

Ninh Thanh hỏi.

- Chuyện gì không tự tin thì mới sợ.

Phương Giải đáp.

Cũng không biết từ khi nào hắn thay đổi như vậy. Vị thiếu niên từng chạy trốn khi đối mặt với nguy hiểm kia giờ đã là một người đứng ở chỗ cao, hơn nữa đứng ở chỗ cao hơn phần lớn những người khác.

- Ta đã đặt tên cho chiêu này.

Ninh Thanh ngẩng đầu nhìn mặt trời:

- Tên là Nhật Lạc (Mặt trời lặn).

Không khí vốn nghiêm túc, nhưng Phương Giải lại bật cười:

- Lớn tuổi như vậy rồi…Nhật…Lạc, ngươi không thấy xấu hổ à?

Ninh Thanh sửng sốt, thực sự không hiểu ý của Phương Giải.

Thấy vẻ mặt mê man của ông ta, Phương Giải vội vàng lắc đầu xóa đi suy nghĩ xấu xa trong đầu, chắp tay nói:

- Lĩnh giáo!

Ninh Thanh tiến về phía trước một bước, sau đó hít sâu vào một hơn. Ông ta giơ hai tay về phía trước rồi ôm tròn. Thoạt nhìn giống như ông ta ôm một cái gì đó, quần áo của ông ta bắt đầu tung bay. Rõ ràng không có cơn gió nào thổi qua, nhưng quần áo của ông ta lại bay phần phật.

Sau đó

Phương Giải thấy một mặt trời đỏ rực.

Đã có rất nhiều bài thơ viết cảnh mặt trời lặn, dù là những bài thơ từ hàng trăm, hàng nghìn năm trước, đọc lại vẫn cảm thấy đẹp đẽ. Nhưng phần lớn nhà thơ viết cảnh mặt trời lặn đều có một thứ tình cảm u buồn. Mặt trời lặn tuy đẹp, nhưng nó biểu hiện cho một sự chấm dứt. Ninh Thanh đặt tên cho chiêu thức mà mình nghĩ ra là Nhật Lạc, đây không phải là một loại thương cảm đó sao? Ở tuổi của ông ta, cách mặt trời lặn của mình còn bao lâu?

Có lẽ, lúc ông ta lựa chọn dùng hai chữ ‘Nhật Lạc’ này đặt tên, ông ta liền biết cái ngày mà mình cũng lặn xuống.

Có người nói mặt trời mới mọc và mặt trời lặn kỳ thực giống nhau, đều màu đỏ, không chói mắt, là lúc mà mặt trời ôn nhu nhất. Nhưng bất kể như thế nào, hửng đông biểu tượng cho một sự khởi đầu mới, mà hoàng hôn là tượng trưng cho sự kết thúc của cái cũ.

Mặt trời đỏ rực xuất hiện ở trước mặt Phương Giải.

Từ chiêu thức Nhật Lạc này, Phương Giải thấy được một mặt trời nguyên sơ.

Đây là hy vọng cuối cùng của một lão già?

Mặt trời lặn, thật là có chút thương cảm.

Nhưng cảnh mặt trời lặn mà mọi người hay thấy chỉ là mặt trời di chuyển sang một chỗ khác. Nếu quả thực mặt trời rơi xuống vùng đất này, thì sẽ là một cảnh tượng thảm thiết!

Hiện tại, Phương Giải đối mặt chính là mặt trời lặn như vậy.

Lúc mặt trời đỏ rực xuất hiện ở trước ngực Ninh Thành, ông ta bỗng nhiên cười cười. Phương Giải thấy được phía sau nụ cười của ông ta là một sự không cam lòng và lưu luyến. Sau đó Phương Giải rốt cuộc hiểu ra vì sao trước khi ra tay lão già này lại nói nhiều như vậy.

Một chiêu này bao gồm toàn bộ lực tu vị của Ninh Thanh, kỳ thực…

Phương Giải thở dài, dường như không muốn ngăn cản một chiêu hoàn mỹ nhất của cuộc đời lão già này.

Ánh sáng đỏ càng ngày càng mãnh liệt, từ ngực Ninh Thanh dần dần lan tỏa ra bốn phía. Cả phía nam ngọn núi nhỏ vô danh tựa hồ bị ánh sáng đỏ này bao phủ. Hàn kỵ được chăn nuôi dưới chân núi cũng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về hướng này, sau đó bắt đầu chạy trốn. Chúng đã cảm nhận được sự đáng sợ của ánh sáng đó, là một ánh sáng hủy diệt mà chúng không thể chịu được.

- Ngươi nói đánh nhau thoải mái nhất chính là đánh cho đối thủ phải tâm phục khẩu phục, đáng tiếc rằng…ta không cho ngươi cơ hội này, mà ngươi cũng không nên cho ta cơ hội thả ra Nhật Lạc. Lúc mặt trời xuất hiện, liền không có gì có thể ngăn cản được.

Ninh Thanh đã bị bao phủ trong ánh sáng đỏ, dùng một ngữ khí thả lỏng nói ra những lời này, sau đó liền không nghe thấy tiếng thở nữa. Ánh sáng đỏ bỗng nhiên lóe lên một cái, sau đó dùng tốc độ không gì sánh kịp lan tỏa bốn phía, thật giống như mặt trời thực sự đã rơi xuống tòa núi nhỏ vô danh.

Ánh sáng đỏ như gợn sóng bắn ra, theo sau đó là cuồng phong.

Cuồng phong mang theo nhiệt độ cực nóng lan tỏa ra ngoài, cây cối trong núi lập tức bị cháy đen, tảng đá cũng bắt đầu nổ bung, đất đai chợt xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan!

Phương Giải đứng ở trung tâm mặt trời, dường như không có đường để lui.

Mà Phương Giải căn bản không có lui, chỉ lặng lẳng đứng ở đó, nhìn mặt trời lặn thuộc về riêng lão già phóng ra từ ngực lão.

Một người đại tu hành Thông Minh Cảnh.

Lựa chọn thiêu đốt toàn bộ tu vị của mình.

Ánh sáng đỏ thiêu đốt vạn vật, nhìn không rõ sắc mặt của Phương Giải cho lắm, mà trước khi chết, Ninh Thanh cũng không được chứng kiến một chiêu mà mình nghĩ ra có giết được Phương Giải hay không. Có lẽ lúc ông ta đưa ra lựa chọn này, đã không thèm để ý có thể giết được Phương Giải hay không nữa rồi, mà là dùng một phương thức cuồng bạo như vậy chấm dứt cuộc đời mình.

Đó là tự tôn của một người đại tu hành Thông Minh Cảnh.

Không có vụ nổ kịch liệt.

Chỉ có nhiệt độ cực nóng hòa tan.

Cây cối bị thiêu đốt rồi hóa thành tro bụi chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn. Chỗ mặt trời chiếu tới ngay cả đất cũng trở nên bóng loáng như gương. Trong phạm vi mấy trăm mét, cơ hồ tất cả sinh vật đều bị phá hủy, bất kể hoa cỏ, cây cối, hay là côn trùng, chuột, kiến giấu ở trong.

Ngoại trừ Phương Giải.

Hắn vẫn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn mặt trời lặn biến
mất.

Bên ngoài thân thể Phương Giải, có một vòng sáng màu xanh nhạt. So với ánh sáng đỏ hừng hực, màu xanh nhạt này có vẻ yếu ớt, nhưng mặc kệ ánh sáng đỏ có cuồng bạo thế nào, cũng không thể phá hủy được. Phương Giải đứng trong hào quang, thật giống như ở một thế giới khác.

Kết giới

Phương Giải không tìm thấy thi thể của lão già. Nhật Lạc đã đốt lão già thành không khí.

- Thật đáng kính!

Phương Giải nhìn vùng đất cháy đen này, thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi về hướng chân núi.

Đối với Phương Giải mà nói, trận chiến này thật không tính là sảng khoải. Bởi vì ngay từ đầu đối phương đã không có ý định đánh với hắn, mà là dùng phương thức như vậy chấm dứt cuộc đời mình. Một người đại tu hành Thông Minh Cảnh thiêu đốt bản thân, uy thế tạo ra nếu không tận mắt chứng kiến thì khó mà hình dung nổi.

Bên kia núi nhỏ, chỗ tộc Bắc Liêu sinh sống, cơ hồ tất cả mọi người đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn màu đỏ ở bầu trời phương bắc. Có người lẩm bẩm nói, sao mặt trời lại lặn ở hướng bắc nhỉ?





Trên đỉnh núi là cảnh hoang tàn do trải qua nhiệt độ cực nóng. Cây cối bị đốt cháy hầu như không còn. Bề ngoài tảng đó có một tầng bụi phấn, phất tay cái là rơi lả tả. Chỗ mà Ninh thanh tự thiêu đốt bản thân mình, đất đai đã trở nên bóng loáng. Có thứ gì đó đen đen dính ở phía trên, không nhận ra đó là thứ gì.

Phương Giải từ trong ánh sáng đỏ rực đi xuống, thật giống như một người đi ra từ mặt trời.

Xa xa, mấy nàng nhìn Phương Giải, sắc mặt đều ngưng trọng.

Phương Giải đi tới gần, mỉm cười ý bảo các nàng mình không sao:

- Không ngờ ông ta lại dùng phương thức như vậy để quyết đấu với ta…Có lẽ đó chỉ là một cách để ông ta hoàn thành nhiệm vụ của mình. Là ta sơ sót, ta quên mất trên thế giới này thực sự tồn tại người như vậy.

- Huynh không sao là tốt rồi.

Trầm Khuynh Phiến nhẹ giọng nói.

Mạt Ngưng Chi ngồi trên một tảng đá xa xa uống nước, khóe miệng hơi nhếch, tựa hồ cảm thấy buồn cười vì Phương Giải đoán sai hành động của kẻ địch. Chỉ là nàng không phát hiện, ở sâu trong mắt nàng, lo lắng nhiều hơn là chế nhạo.

Lão già tên là Ninh Thanh kia, lựa chọn một phương thức như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu của Phương Giải. Hắn đoán được sẽ có người tìm tới mình, cho nên mới dùng vài ngày không ngừng ra ngoài du lịch, chính là để cho người nấp phía sau có cơ hội đi ra. Nhưng người đi ra, quả thực khiến hắn rung động.

- Mộc phủ có thể có địa vị như vậy ở Đông Cương, đâu chỉ có hư danh?

Phương Giải khẽ thở dài:

- Đây là chỗ sơ sẩy của ta. Ở Hắc Kỳ Quân, ta vẫn luôn cảnh báo thuộc hạ, chớ khinh thường bất kỳ kẻ thù nào. Nhưng bản thân ta lại khá lỗ mãng. Thời gian qua mọi chuyện đều như ý, thế niên khiến sự đề phòng của ta yếu đi rất nhiều.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Không ai ngờ ông ta sẽ làm như vậy. Một người đại tu hành Thông Minh Cảnh thiêu đốt toàn bộ tu vị để giết địch. Từ xưa tới nay chưa từng thấy chuyện như vậy.

- Sai rồi!

Phương Giải lắc đầu:

- Ông ta biết không giết được ta. Một chiêu Nhật Lạc kia cũng không phải vì giết vì ta…

- Thế là vì?

Mộc Tiểu Yêu khó hiểu hỏi.

- Ông ta làm vậy là muốn giúp Mộc phủ thăm dò tu vị của ta. Ngay từ lúc đầu ông ta đã biết không đánh thắng được ta. Nếu dùng từng chiêu từng thức dò xét ta, thì căn bản không dò xét được gì. Cho nên ông ta quyết định tự sát, dùng tu vị cả đời bức ta thi triển bản lĩnh lớn nhất. Và ông ta thành công.

Phương Giải cười cười:

- Thật là một người đáng kính trọng.

Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, xoay người kéo Mộc Tiểu Yêu rời đi:

- Đi tìm! Gần đây nhất định có người của Mộc phủ đang quan sát!

- Chậm!

Phương Giải lắc đầu:

- Không cần đi, giờ đi đã chậm. Hơn nữa nếu Ninh Thanh đã quyết định như vậy, thì khẳng định không chỉ an bài một người âm thầm nhìn trộm. Lúc trước Tiểu Yêu không phát hiện ra kẻ nhìn trộm, chứng tỏ tu vị của người này khá mạnh.

- Không sao!

Phương Giải day day mũi:

- Dù bọn họ thấy được, nhưng chưa chắc có biện pháp phá giải.





Ở một bên khác của núi nhỏ vô danh, hai người sóng vai bước đi cực nhanh. Một lão già đầu bạc trong đó đầy vẻ khó tin, nói:

- Đó là cái gì?

Một người khác sắc mặt âm trầm, lắc đầu trả lời:

- Ta không biết đó là cái gì…Dường như là một loại tu vị rất hùng mạnh, ta và ngươi chưa tới cảnh giới đó nên không thể lý giải. Cả đời ta chưa từng thấy người nào có thể thi triển ra được cái đó, giống như là ngăn cách mình khỏi thế giới.

- Đi về hỏi Tô Dương Chưởng giáo.

Lão già đầu bạc nói:

- Tu vị của lão gia hỏa Bồng Lai Tông kia tuy không tính là mạnh, nhưng khá uyên bác.

- Ta…

Người nhỏ tuổi hơn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Thật bội phục Ninh Thanh! Nếu đổi là ta…ta không có dũng khí đó.

Lão già tóc bạc hơi dừng lại, cười lạnh nói:

- Một tên ngốc mà thôi! Từ trước tới nay y vốn là một tên ngốc!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện