Tranh Bá Thiên Hạ

Ta muốn xưng đế!


trước sau

Thế giới quá lớn!

Bất kể là kiếp trước của Phương Giải hay là kiếp này, thế giới đều lớn tới mức không ai có thể nắm được mọi thông tin liên quan tới mình. Càng là người có danh tiếng càng như vậy. Một người khi càng ngày càng nổi tiếng, sẽ có càng nhiều người nhắc tới tên của hắn, liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đều nhiều không đếm xuể. Cho nên, không ai có thể nắm giữ được toàn bộ thông tin liên quan tới mình.

So sánh mà nói, những vùng hoang vu thường đơn giản hơn nhiều. Một thôn chỉ có mấy chục người, cho dù trưởng thôn là người có danh tiếng nhất, thì cũng chỉ có mấy chục người nhắc tới hắn. Những thôn cách xa trăm dặm, chỉ sợ không mấy người biết chuyện của người thôn khác.

Dang tiếng của Phương Giải đã rất lớn.

Hắn nổi tiếng đã không phải ngày một ngày hai. Lúc ở Phan Cố, hắn là người nổi tiếng, bởi vì hắn dựa vào một ít khôn vặt và kinh nghiệm ở kiếp trước, giúp đỡ mọi người ở Phan Cố có cuộc sống ấm no hơn. Sau khi tới Trường An, Phương Giải cũng nổi tiếng. Bởi vì hắn dâng cách phiên âm và toán học cho Hoàng Đế, kinh động tới một đám Đại Học Sĩ trong Trường An.

Tuy đang chiến loạn, nhưng bảng phiên âm và toán học của hắn đã thông hành cả nước. Ngay cả tiên sinh tư thục vì muốn bảo vệ chén cơm của mình cũng phải học tập các phương pháp đó rồi dạy cho học sinh. Nếu lúc trước Phương Giải tự mình in ấn rồi bán ra sách thì hắn có thể kiếm được số bạc lớn. Đương nhiên, điều đó là không có khả năng.

Hiện tại danh tiếng của Phương Giải còn lớn hơn nữa, bởi vì hắn đã là Trấn Quốc Công.

Mọi người không hẳn biết được có bao nhiêu chuyện xưa ở đằng sau ba chữ kia, nhưng phàm là người nào biết Phương Giải đã thăng lên làm Quốc công, ít hoặc nhiều đều nói ra được một hai chuyện.

Mà rất nhiều người, bắt đầu coi những chuyện xưa của Phương Giải là truyền thuyết. Trở thành một truyền kỳ trong mắt người khác, đây chẳng phải là một điều đáng để kiêu ngạo đó sao?

Phương Giải cũng không dám kiêu ngạo, bởi vì hắn biết tương lai mình còn phải đối mặt với khó khăn như thế nào. Lúc hắn rời khỏi Phan Cố, hắn nghĩ dựa vào thực lực của mình để sống yên ổn ở Đại Tùy. Nếu không thể thuận lợi tiến vào Diễn Võ Viện, vậy thì tìm một nha môn làm tiểu quan lại, ít nhất áo cơm không lo.

Lúc đó còn có rất nhiều gian khổ, huống chi là hiện tại?

Giờ Phương Giải đã không còn là Phương Giải chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn.

Hắn đã đứng đủ cao, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên cao hơn.

Cổ trấn Thắng Phương đình vẫn yên bình như vậy. Đoàn người Phương Giải không sốt ruột cho lắm, ăn một bữa cơm thoải mái trong trấn, sau đó còn có tâm tư mang theo nữ nhân của mình đi một vòng, mua một ít đồ ăn để mang theo dùng trên thuyền. Phương Giải thuận tiện tới một hiệu sách mua sách, không ngờ mua được một cuốn truyện ký về Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy Dương Kiên. Nghe nói tác giả là người sống ở thời Thái Tông, xuất thân trong một gia đình giàu có. Sở dĩ dám viết một số chuyện hơi bất kính với Thái Tổ Hoàng Đế, bởi vì có lẽ y là một tên mọt sách, chỉ biết rập khuôn theo sách vở.

Y viết cuốn truyện ký này rồi tự in, mang tặng cho bạn bè. Vốn tưởng rằng nó chỉ lưu hành trong một nhóm nhỏ, ai ngờ lại chọc tới một vụ án lớn. Không biết quyển sách nào làm sao xuất hiện trong tay Thái Tông Hoàng Đế, dưới sự giận dữ, Thái Tông hạ lệnh kê biên tài sản. Cả nhà người viết sách bị tịch thu tài sản. Những người liên quan tới người viết sách hoặc là chết hoặc là bị lưu đày.

Cuốn sách như vậy, chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ hiệu sách nào khi Đại Tùy còn thái bình. Cho dù lão bản to gan lớn mật, nhưng cũng không dám bán, bởi vì nó liên lụy tới cả người nhà.

Phương Giải mua được cuốn truyện ký về Thái Tổ với giá 120 lượng bạc. Cho dù không phải là bản chính, nhưng cũng khá đầy đủ. Nếu Đại Tùy thực sự bị diệt, tới một thời đại thái bình khác, lấy quyển sach này ra bán, chắc thu được không chỉ 120 lượng.

“Thái Tổ đúng là vị vua kiệt xuất mưu lược từ cổ chí kim không ai bằng, nhưng tính cách bảo
thủ cũng độc nhất vô nhị”

Lúc Phương Giải đọc tới mấy câu này, không nhịn được thở dài. Trong năm Thái Tông mà đã có người dám viết như vậy, thật đúng là chán sống. Giờ vẫn đang là thời đại Hoàng quyền tối thượng, lấy đâu ra tự do ngôn luận? Không giống như kiếp trước của Phương Giải, tuy vẫn có chút cấm đoán, nhưng ít ra mọi người có thể lấy tên của Thánh Thượng để nói đùa.

- Chủ Công

Trần Hiếu Nho từ bên ngoài tiến vào, đưa một tờ giấy cho hắn:

- Tả Minh Thiền phái người gửi tin tức tới…

Phương Giải mở ra đọc, mật thư viết không nhiều nhưng rõ ràng. Tổng kết lại là, Tả Minh Thiền dẫn theo người của Kiêu Kỵ Giáo phá hư chuyện của La Đồ ở Mưu Bình. Lần này La Đồ nhập hơn mười xe hỏa khí từ công quốc Rose, đều bị Tả Minh Thiền cướp đi. Bởi vì có đủ nhân sự, cộng thêm sự trợ giúp của Hàng Thông Thiên Hạ, số xe hỏa khí này không bị thiêu hủy, mà được vận chuyển tới Tây Nam.

Gần đây thành Mưu Bình càng ngày càng có nhiều người nước ngoài xuất hiện. Lúc nhiều nhất thậm chỉ hơn nửa thị trường đều bị người nước ngoài chiếm cứ. Nửa thị trường còn lại là dành cho thương nhân Đại Tùy. Về phần thương nhân Đông Sở, cơ hồ trong một đêm biến mất, hiện tại muốn tìm một người cũng khó.

Chính vì có rất nhiều người nước ngoài tiến vào thành Mưu Bình, cho nên việc buôn bán giữa La Đồ và phản quân Rose càng thêm cẩn thận. Tả Minh Thiền giam giữ vài thuộc hạ của La Đồ, sau khi thẩm vấn thì biết được La Đồ đặt một số lượng lớn súng vào pháo. Nhưng người của công quốc Rose căn bản không lấy ra được nhiều vũ khí như vậy.

Tả Minh Thiền không tra được rằng, chính vì đơn đặt hàng lớn như vậy, không ngờ lại giúp người của đế quốc Agoda giải quyết một ít phiền phức.

La Đồ chi rất nhiều bạc, nhiều tới mức các phản quân Rose kia đều quên mất mình kiếm bạc là để báo thù cho quốc gia. Đám thủ lĩnh dùng ánh mắt tham lam nhìn đối phương, sau đó cười ha hả nói chúng ta có nhiều bạc như vậy còn phản kháng làm cái gì. Mọi người có bao nhiêu vũ khí thì đều bán cho người Hán đi, để cho bọn họ đánh nhau, chúng ta cầm tiền cao chạy xa bay, tìm một nơi tốt để sống.

Có lẽ ngay cả Đại Đế Lai Mạn của đế quốc Agoda cũng không ngờ tới, phản quân của công quốc Rose lại biến mất như vậy.

- Không thích hợp!

Phương Giải đọc xong mật thư, lắc đầu nói:

- Dương Thuận Hội có động tĩnh gì không?

Trần Hiếu Nho đáp:

- Gần đây Dương Thuận Hội đi lại khá mật thiết với người nước ngoài. Người nước ngoài có thể tiến vào thành Mưu Bình buôn bán là nhờ Dương Thuận Hội đồng ý. Cho nên Dương Thuận Hội thu được rất nhiều chỗ tốt từ đằng sau. Mỗi lần người nước ngoài tiến vào phủ của Dương Thuận Hội, đều mang theo một rương lễ vật.

- Có vẻ không ổn rồi!

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi phân phó:

- Nghĩ biện pháp liên hệ với Tán Kim Hầu, nhờ ông ấy phái người của Hàng Thông Thiên Hạ mau chóng tìm mấy thương nhân Đông Sở, chuyện này phải nhanh…ta hoài nghi, Đông Sở đã diệt quốc rồi.

Lời này khiến cho Trần Hiếu Nho hoảng sợ, sau vài giây y mới kịp phản ứng:

- Trời ạ, ý của Chủ Công là, toàn bộ thương nhân Đông Sở mất tích, căn bản không phải vì người nước ngoài bán giá rẻ hơn, mà là vì người nước ngoài mượn chuyện này để che đậy việc Đông Sở đã diệt vong?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện