Tranh Bá Thiên Hạ

Đạo tôn Phật vương (thượng)


trước sau

Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu, lắc đầu nói:

- Ta nghe nói ngươi đã là Đạo tôn của Trung Nguyên rồi, trước kia lúc ở Đại Luân Tự ta có chút thưởng thức Đạo tông. Bởi vì tuy Đạo tông thành lập không lâu, nhưng xuất hiện mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Tuy nhiên về sau, nhìn ngươi được lên làm Đạo tôn Đạo tông, ta liền không có hứng thú với Đạo tông nữa.

Hạng Thanh Ngưu cười lạnh một tiếng:

- Đứng xé ra chuyện khác, muốn đánh nhau thì lên đi!

Y quay đầu nhìn Phương Giải:

- Trận chiến này, chớ có tranh đoạt với ta.

Phương Giải gật đầu:

- Ừ!

Sau đó hắn xoay người đi tới các nhà khác trong thôn:

- Chờ ta trở lại.

Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải muốn làm gì, cho nên mỉm cười nói với hắn:

- Ta thích nhất cảm giác làm anh hùng này, cho nên chớ vội vã quay lại.

Phương Giải sắc mặt ngưng trọng, không nói gì thêm, dẫm chân một cái liền xông ra ngoài.

- Ngươi không nên để hắn rời đi.

Đại Tự Tại lắc đầu:

- Ta đã mượn địa thế của nơi này, một khi ngươi hao hết nội kình ngươi liền bó tay chịu chết. Phương Giải tốt xấu có thể dựa vào cơ thể để ngăn cản một lúc, mà ngươi…đã chuẩn bị chết chưa?

Hạng Thanh Ngưu bước mạnh về phía trước một bước, hai tay đẩy một cái, ống tay màu đen rộng thùng thình trong nháy mắt phồng lên, hai đạo nội kình giống như Nộ Long gào thét về hướng Đại Tự Tại.

Đại Chu Thiên!

Đại Tự Tại than nhẹ:

- Lâu như vậy rồi mà vẫn không tiến bộ.

Y giơ tay trái lên tạo hình Niêm Hoa, lập tức có một bông hoa sen bảy cánh nở rộ trước người y. Hoa sen này khác rất lớn với hoa sen của Thiên Tôn Trí Tuệ tạo ra. Hoa sen của Thiên Tôn Trí Tuệ nhìn như tạo thành từ ngọc trắng, tinh khiết hoàn mỹ, Mà hoa sen bảy cánh của Đại Tự Tại lại giống như làm từ thủy tinh, phát ra ánh sáng trong suốt.

Nộ Long đập mạnh vào hoa sen bảy cánh, phía ngoài cùng của hoa sen chợt phát ra tia sáng chói mắt, chắn toàn bộ nội kình của Đại Chu Thiên ở bên ngoài. Mà trong khoảnh khắc hoa sen tiếp xúc với Đại Chu Thiên, hoa sen bảy cánh bắt đầu chuyển động, cánh bên ngoài càng ngày càng lớn, giống như là cánh quạt.

Hạng Thanh Ngưu biến sắc, chuyển đổi tâm pháp, không ngờ nội kình của Đại Chu Thiên lại không quay về được.

Phải biết rằng nội kình của Đại Chu Thiên có thể điều khiển không quan tâm tới khoảng cách. Nhưng đóa hoa sen bảy cánh kia vừa mới xoay tròn, không ngờ hút cả nội kình của Đại Chu Thiên. Đại Chu Thiên vốn vòng trở về lập tức dừng lại. Hạng Thanh Ngưu liền hiểu ra mục đích của Đại Tự Tại, cho nên trong lòng chấn động.

Nơi này đã bị trận pháp của Đại Tự Tại khống chế, Hạng Thanh Ngưu căn bản không thể lợi dụng nguyên khí thiên địa ở nơi này được, dựa vào chỉ là nội kình bên trong Khí Hải đan điền. Mà lần này Đại Tự Tại hút một cỗ nội kình khá lớn của Hạng Thanh Ngưu, khiến Hạng Thanh Ngưu hao hụt nội kình.

- Trên thảo nguyên, lúc hoa sen nở rộ, mục dân đều phải quỳ bái.

Đại Tự Tại nhẹ nhàng nói:

- Mà từ hôm nay trở đi, ta giết Đạo tôn trước, lại giết Phương Giải, hoa sen kia sẽ nở rộ khắp Trung Nguyên. Không phải người Tùy các ngươi vẫn muốn diệt Phật tông của ta đó sao? Vậy ta liền đem ánh sáng của Phật tông bao phủ Trung Nguyên.

Y chỉ tay về phía trước, cánh của hoa sen bỗng tách ra. Ba cánh xoay tròn tại chỗ, mang theo nội kình Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu. Còn bốn cánh hoa thì bay ra ngoài, dừng lại cách Hạng Thanh Ngưu 4, 5 mét, sau đó nổ tung. Bốn cánh hoa này giống như tấm sắt nặng ngàn cân, đâm thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, hoa văn phức tạp trên cánh hoa sáng lên, Hạng Thanh Ngưu lập tức cảm thấy áp lực đè nặng lên lưng.

Ầm ầm!

Hai chân của y lún xuống đất.

- Phật tông dương thiện.

Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:

- Nếu ngươi đồng ý cởi bộ trang phục xấu xí kia ra rồi quy y dưới trướng của ta, ta sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện trước kia. Minh Vương không từ bi, ta từ bi.

Hạng Thanh Ngưu cắn răng, nhấc chân lên nói:

- Ngươi là đệ tử của Đại Luân Minh Vương, nhưng luôn tính kế làm sao giết hắn. Giờ ngươi lại muốn dạy ta khi sư diệt tổ
như thế nào à?

Y cố gắng nhấc một chân lên, chuẩn bị rút chân còn lại thì ầm một tiếng, một bàn tay khổng lồ từ bầu trời rơi xuống đập vào lưng Hạng Thanh Ngưu, khiến y vừa mới rút chân ra lại bị đè xuống lòng đất.

Hạng Thanh Ngưu giống như vác một ngọn núi lớn sau lưng, trong nháy mắt trán đầy mồ hôi.

- Trận pháp này có thể thúc dục mười hai tuyệt học của Phật tông, vừa rồi là Đại La Phật Thủ.

Đại Tự Tại nói:

- Cần gì chấp nhất như vậy? Thế gian này vốn không phân chính tà, ta đứng ở chỗ cao, thế nhân đều phải ngước đầu nhìn ta. Ta nói bên kia là thế giới cực lạc, bên kia chính là thế giới cực lạc. Nếu như ngươi nguyện ý quy phục ta, ta ban thưởng cho ngươi vị trí Pháp Vương, chỉ dưới một mình ta. Phật và Đạo hợp làm một, ngươi dưới một người trên vạn người, vì sao không chịu? Trận pháp này còn có mười một tuyệt học chưa thi triển ra, ngươi thực sự muốn kiên trì chống đỡ?

Hạng Thanh Ngưu phun một bụm máu, cười lạnh nói:

- Chắc cuộc đời ngươi chưa được thấy vài nam tử đứng thẳng lưng đúng không?

Y giang rộng hai chân, bùn đất quay cuồng.

Sau đó y hạ thấp người xuống rồi mạnh mẽ đứng dậy, Đại La Phật Thủ bị y cứng rắn khiêng lên.

- Trả lại cho ngươi!

Hạng Thanh Ngưu dùng hai tay giơ Đại La Phật Thủ lên hướng về phía Đại Tự Tại. Đại Tự Tại lắc đầu, ngón tay biến đổi, Đại La Phật Thủ lập tức biến mất vô hình. Đại La Phật Thủ vừa mất, áp lực trên người Hạng Thanh Ngưu liền giảm bớt. Nhưng y còn chưa kịp thở phào, vô số chỉ kình từ bốn cánh hoa tấn công về hướng y giống như mưa.

- Đây là Niêm Hoa Chỉ!

Đại Tự Tại lạnh nhạt nói:

- Ngươi nguyện ý khiêng, ta không vội, ta muốn xem ngươi khiêng được bao lâu.

Chỉ kình dày đặc khiến người ta líu lưỡi. Người của thời đại này còn chưa từng gặp qua súng tiểu liên, nếu gặp thì nhất định sẽ cảm thấy những Niêm Hoa Chỉ này còn kinh khủng hơn súng tiểu liên. Chỉ kình bắn về phía Hạng Thanh Ngưu liên miên không dứt, mà lúc này hai chân của y bị vùi xuống đất, muốn tránh cũng không tránh được.





- Ngày đó trên đài Thanh Tịnh của Đại Luân Tự, ta và chư vị sự đệ biện luận về phật pháp.

Đại Tự Tại nói:

- Lúc ấy Trí Tuệ hỏi ta, thế gian này có bao nhiêu luân hồi? Có phải mỗi người đều có luân hồi, trên đời này có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu luân hồi đúng không?

Đại Tự Tại nhìn Hạng Thanh Ngưu bị chỉ kình tra tấn, chậm rãi nói:

- Ta nói với Trí Tuệ rằng, điều ngươi nói là Đại luân hồi, cả đời người, sinh tử chính là một Đại luân hồi, như vậy có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu Đại luân hồi. Mà trong cuộc đời lại có rất nhiều tiểu luân hồi. Ngươi cảm thấy mỗi ngày là một ngày mới, kỳ thực mỗi ngày chính là một tiểu luân hồi. Lúc trước ở Đại Luân Tự ngươi bị Dương Kiên bỏ rơi, hiện tại ngươi bị Phương Giải bỏ rơi, đây chính là luân hồi.

Đại Tự Tại đứng ở đó, chỉ không ngừng dùng ngón tay tạo niêm hoa, rồi chậm rãi nói, dường như sự phản kháng của Hạng Thanh Ngưu không hề gây một áp lực nào cho y.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện