Tranh Bá Thiên Hạ

Tập kích


trước sau

Tên

Bắn như mưa

Tuy Tô Bắc quân ít binh, nhưng mấy nghìn cung tiễn thủ tụ lại một chỗ bắn tên, cảnh tượng cũng khá hùng vĩ. Mặt sông giống như gặp mưa đá, không ngừng kêu lốp bốp. Liên tục có binh lính trên thuyền rơi xuống nước, trong đó có binh lính của Hắc Kỳ Quân cũng có binh lính của Tô Bắc quân. Nhưng do Hắc Kỳ Quân đi theo sau thuyền nhỏ của Tô Bắc quân, cho nên tổn thất ít hơn.

- Đừng bắn tên nữa!

Một tướng lãnh binh của Tô Bắc quân gào lên, nhưng cung tiễn thủ trên bờ sông đã bắn đỏ mắt rồi, ai còn quan tâm tiếng kêu gào của y.

Một mũi tên xuyên qua khe hở lá chắn bắn trúng vào ngực tướng lĩnh này. Tuy bì giáp cản trở một phần, nhưng đầu mũi tên vẫn chui vào. Đau đớn khiến cho suy nghĩ của y trở nên mơ hồ. Y vô thức nhìn xuống mũi tên còn đang lung lay, trong mắt đầy vẻ khó tin.

- Tại sao lại ra tay với người của mình?

Y thì thào nói, trong mắt đầy bi ai.

Thân binh của y vội vàng đi tới, một tay đỡ thân tên, một tay rút đao chặt đứt đầu tên. Do không biết đâm vào sâu bao nhiêu, cho nên không dám tùy tiện nhổ. Thân binh xé áo của mình băng bó cho tướng lĩnh:

- Tướng quân, cam chịu số phận đi, từ lúc mới chiến đấu chúng ta đã đoán trước sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Ngài như vậy là may mắn rồi, bì giáp của ngài khá dày, thoạt nhìn mũi tên đâm không sâu…

Y nhìn xung quanh, nói:

- Ngài xem các binh lính khác kia, bì giáp mỏng manh liệu có thể ngăn cản được cái gì?

Y vừa dứt lời, động tác băng bó lập tức cứng lại, trong mắt thân binh hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó ngã người xuống. Một mũi tên xuyên qua gáy chui ra từ cổ y, đầu mũi tên dính máu, máu tươi bắn đầy mặt vị tướng lĩnh.

Bờ bên kia vang lên một tiếng hô, giống như tiếng gọi của tử thần:

- Các tướng sĩ Tô Bắc quân, chớ tới gần bờ! Quay lại tử chiến với kẻ địch. Cho dù các ngươi chết trận, người nhà của các ngươi sẽ được Đại tướng quân phụng dưỡng! Quay lại tử chiến!

Binh lính Tô Bắc quân ở bờ đông cũng hô lên:

- Quay lại tử chiến!

- Quay lại tử chiến!

Phía tây bờ

Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, thấp giọng hỏi:

- Trên ba chiến thuyền của thủy sư có trang bị pháo, có muốn thử một chút uy lực không?

- Chờ một lát…

Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, thấy Đỗ Định Bắc còn cách bờ biển không xa lắm.

- Chủ Công, thuộc hạ nghĩ pháo vừa mới trang bị lên chiến thuyền, nên lưu lại tới lúc đại chiến mới dùng, như vậy có thể tạo hiệu quả bất ngờ. Hiện tại dùng pháo, về sau sẽ giảm bớt uy hiếp với kẻ địch.

Phó tướng Phi Báo Quân Lý Thái nói.

Phương Giải lắc đầu:

- Tạo ra vũ khí có uy lực mạnh không phải chỉ vì đả kích kẻ thù, quan trọng nhất là giảm bớt tổn thất của quân ta. Dù quý giá hơn nữa, cũng không quý giá bằng mạng người…Khoảng cách đã đủ, phát ra tín hiệu, lệnh Trịnh Thu nã pháo!

Theo tiếng ra lệnh của hắn, lính liên lạc lập tức phất cờ lên.

Trên cự hạm, hoa tiêu nhìn thấy cờ hiệu bên kia phất lên, vội vàng hô to. Trịnh Thu đang đợi thử nghiệm uy lực của pháo, nghe thấy tiếng hô của hoa tiên, liền phân phó:

- Dùng pháo mở đường cho các huynh đệ của chúng! Bắn vào chỗ đông nhất của kẻ địch!

Một bên thuyền lớn bỗng nhiên mở mấy cái cửa sổ, họng pháo đen nháy được đẩy ra. Trong khoang thuyền, binh lính hỏa khí doanh đã được huấn luyện vài năm chỉ đợi thời khắc này. Đây là trận chiến đầu tiên từ khi hỏa khí doanh được thành lập. Bọn họ còn kích động hơn cả Đỗ Định Bắc.

Ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Theo khẩu pháo thứ nhất bắn ra, tất cả pháo bố trí ở mép thuyền đểu nổ theo. Đạn bắn ra ngoài, sức giật thật lớn khiến thuyền nghiêng một bên, nhưng nhanh chóng khôi phục thăng băng. Thủy sư đã thí nghiệm nhiều lần, cho nên không có ai lo lắng.

Trận doanh cung tiễn thủ của Tô Bắc quân bên kia bờ lập tức nổ oành. Binh lính Tô Bắc trơ mắt nhìn thuyền lớn bên kia bắn sang cái gì đó, không kịp phản ứng thì đạn pháo đã nổ tung trong đám người. Đạn pháo này dựa theo đạn pháo Phương Giải thu được của đế quốc Agoda ở Vân Nam Đạo, trải qua sửa đổi, phạm vị sát thương đã được lan rộng.

Viên đạo pháo thứ nhất nổ trong đám cung tiễn thủ, lập tức quét ngã một đám người.





Pháo trang bị trên ba thuyền lớn vừa mới oanh tạc, bờ bên kia liền rối loạn. Tô Bắc quân không biết đó là thứ gì, không ngờ uy lực lại nghịch thiên như vậy. Ở trước mặt đạn pháo, binh khí trong tay bọn họ sao mà nhỏ bé. Mà khiên lớn chắc chắn cũng không ngăn được uy lực khủng bố như vậy.

Tuy chỉ có mười viên đạn pháo bắn vào đám người, nhưng tác dụng uy hiếp đã đủ rồi. Binh sĩ Tô Bắc quân bắt đầu kêu thảm lui về phía sau, trận hình trở nên tán loạn.

Ngay một khắc này, khoái thuyền của Đỗ Định Bắc là chiếc đầu tiên cập bờ. Bởi vì chỗ nước cạn đã bị Tô Bắc quân đóng cọc gỗ, cho dù là khoái thuyền cũng không vượt qua được. Cho nên binh lính Hắc Kỳ Quân dừng lại cách bờ biển 3, 4 mét rồi nhảy vào trong lòng sông.

Tuy Đỗ Định Bắc không biết võ nghệ, nhưng vào lúc này y không muốn đứng đằng sau chỉ huy. Y biết để tạo uy tín cho bản thân, không gì hơn là kề vai chiến đấu với binh lính. Cho nên, tuy y rất sợ hãi, nhưng vẫn không lùi bước.

- Lên bờ, ổn định trận hình, vì hậu đội mở ra khoảng trống.

Đỗ Định Bắc cởi áo ngoài ra, để tay trần, ngậm hoành đao nhảy xuống sông. Binh lính Hắc Kỳ Quân trên thuyền thấy thiếu niên này dũng mãnh như vậy, cũng đều cởi áo ra, nhảy vào trong lòng sông bơi về phía bờ.

- Bắn tên!

- Mau bắn tên!

Tây Sơn tiên sinh thấy binh lính của Hắc Kỳ Quân sắp lên bờ, liền không thể ngồi yên được nữa. Y lớn tiếng ra lệnh, sau đó quay đầu bảo đội đốc chiến giết người để ổn định trận hình. Pháo đã dọa sợ một số lượng lớn binh lính Tô Bắc. Cái thứ đột nhiên nổ tung kia khiến trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi.

Đội đốc chiến nghe được mệnh lệnh liền xếp thành hàng đứng sau đội ngũ, không hề thương tiếc sử dụng liên nỏ. Binh lính Tô Bắc chạy trốn ngã xuống một tầng, có người bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng đây là nhiệm vụ của đội đốc chiến, cho dù bọn họ không muốn động thủ với đồng đội của mình, nhưng quân lệnh như núi.

Binh lính Tô
Bắc quân bị buộc phải trở lại bờ biển. Lúc này Hắc Kỳ Quân đã có vài trăm ngươi tụ lại ở bờ biển, tạo thành một trận hình hình tròn đơn giản. Trận hình phòng ngự cơ bản nhất là trận hình hình vuông, nhưng trận hình hình tròn này hiệu quả hơn một chút. Mấy trăm nam tử Hắc Kỳ Quân để tay trần tạo thành trận hình, dùng đao trong tay và máu từ vết thương dọn một chỗ trống cho hậu đội.

Đỗ Định Bắc cũng đổ máu. Dù sao y không giỏi võ, lại là lần đầu tiên lãnh binh, nhưng có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, đã là rất khó khăn rồi. Một đứa nhỏ của một gia đình bình thường, chưa từng nhìn thấy chém giết, trong núi thây biển máu chưa đái ra quần cũng đủ khiến người ta coi trọng rồi, huống chi y vẫn duy trì được tỉnh táo như vậy.

Nghe thấy hộ vệ khuyên bảo, Đỗ Định Bắc đứng trong trận hình chỉ huy:

- Nếu kẻ thù có trọng giáp bộ binh, lập tức sẽ xông tới. Tí nữa nhìn thấy trọng giáp bộ binh thì chớ sợ hãi, cũng chớ lui. Nếu chúng ta lui, các huynh đệ phía sau liền tổn thất nghiêm trọng. Chúng ta là đợt sóng thứ nhất, ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết cùng các ngươi, các ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Sẵn sàng chết vì Hắc Kỳ Quân!

Binh lính rống lên một tiếng, không ai lộ vẻ sợ hãi.

Đỗ Định Bắc vừa mới dứt lời, trên đê có mấy trăm trọng giáp bộ binh của Tô Bắc quân lao tới. Trong đội hình hỗn loạn của Tô Bắc quân, đám trọng giáp bộ binh được huấn luyện bài bản này khá nổi bật. Đỗ Định Bắc nhìn đám trọng giáp kia lao tới bên này, cắn răng nói:

- Chuẩn bị tốt, nửa bước không lùi!

- Nửa bước không lùi!

Một đám đàn ông gào thét, ánh mặt trời chiếu tới làn da rám nắng có dính máu của bọn họ, phản xạ ra thần thái chỉ có nam nhi tâm huyết mới có.

Cơ thể hở ra kia, trên đó đầy vết sẹo.

Chỉ có trên chiến trường, phong thái của nam nhân mới bày hết ra ngoài!





Mắt thấy trọng giáp bộ binh của Tô Bắc quân sắp xông tới, vài kỵ binh từ phía sau Tô Bắc quân lao tới, kỵ binh cầm đầu sắc mặt vội vàng, từ xa liền hô lớn:

- Thành Á Ninh đã bị Hắc Kỳ Quân công phá! Thành đã phá! Đại tướng quân, chúng ta bị một đội Hắc Kỳ Quân tập kích bất ngờ.

Tôn Anh Điển vốn thất kinh, nghe thấy tiếng la này liền bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư vài cái liền đặt mông ngồi xuống đất.

- Phế vật! Ngu ngốc!

Tây Sơn tiên sinh nghe thấy tiếng la kia liền oán hận mắng hai câu, trong mắt đầy tuyệt vọng. Tới hiện tại y đã bại triệt để, cũng hiểu ra vì sao Phương Giải lại tuyên dương một thiếu niên mới mười sáu mười bảy chưa từng có kinh nghiệm lãnh binh.

Hắn dùng điều này để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bao gồm bản thân y. Phương Giải cố ý làm ra bầu không khí này, ngay cả y cũng bị lừa. Y thành danh ở Tô Bắc Đạo đã lâu, cường đạo nghe thấy liền sợ hãi. Chính vì thế, Phương Giải mới cho một thiếu niên vô danh tới chỉ huy, kích khởi lửa giận trong lòng y.

Mà Phương Giải, thừa dịp tất cả mọi người còn đang chú ý tới bên này, thì phái một đội tới đằng sau phá thành Á Ninh. Hiện giờ căn cơ đã mất, đánh tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?

Tây Sơn tiên sinh ngửa mặt lên trời thở dài, ngồi vật xuống.

Nghe thấy tiếng la của kỵ binh phía sau, vốn đã mất hơn nửa ý chí chiến đấu, binh lính Tô Bắc lập tức rối loạn. Đám trọng giáp bộ binh cũng đều sửng sốt, không biết nên tiếp tục xông về phía trước hay không. Bọn họ không phải người ngu, rất nhanh liền nghĩ tới một khả năng.

Nếu bọn họ xông về phía trước, nhất định có thể ép mấy trăm binh lính Hắc Kỳ Quân này xuống sông. Nhưng không bao lâu nữa, binh lính Hắc Kỳ Quân công phá được thành Á Ninh sẽ từ phía sau xông tới. Bọn họ mặc áo giáp nặng nề như vậy, tới lúc đó muốn chạy cũng không chạy được.

Keng một tiếng.

Một binh lính Tô Bắc quân bỗng nhiên vứt hoành đao xuống đất, ngồi xuống ôm đầu:

- Ta đầu hàng!

Vừa xuất hiện người đầu tiên đầu hàng, lập tức có một mảng lớn người làm theo. Sự tuyệt vọng giống như ôn dịch lan ra khắp đội ngũ Tô Bắc quân. Đám binh lính đang bao vây Đỗ Định Bắc dẫn đầu bỏ lại binh khí. Đỗ Định Bắc vốn quyết tâm chiến đến cùng. Y biết thành công và nguy hiểm vĩnh viễn đi liền với nhau. Nếu mình lựa chọn nghe lệnh Phương Giải, chỉ huy trận chiến này, vậy thì phải chuẩn bị tốt hai điều.

Nghênh đón danh dự sắt tới, hoặc là nghênh đón tử vong.

Nghe thấy trong Tô Bắc quân vang lên tiếng thành Á Ninh đã bị phá, hai mắt Đỗ Định Bắc lập tức sáng ngời:

- Tiến về phía trước, viện binh của chúng ta vừa đến, đang ở ngay sau lưng kẻ thù!

- Tiến về phía trước.

Mấy trăm binh lính Hắc Kỳ Quân dẫn đầu xông lên, dọn ra một bãi đất trống. Binh lính đằng sau bắt đầu lên bờ. Đã không cờ chống cự, Hắc Kỳ Quân chiếm lĩnh bờ biển rất nhanh.

Trong đám người.

Tôn Anh Điển kêu lên một tiếng tuyệt vọng, ngồi xụi lơ trên đất, không nói ra được một lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện