Trong giọng nói thản nhiên của Hạng Thanh Ngưu lại có một thứ đả động tới lòng người, khiến Phương Giải không biết phải làm sao. Hạng Thanh Ngưu giống như tên mập vô ưu vô lự, không ai cảm thấy trên người y lại có một chuyện tình yêu sầu triền miên gì. Trên thực tế, chuyện của y không tính là sầu triền miên, nhưng…đó có lẽ là tình yêu?
Phương Giải muốn nói gì đó an ủi Hạng Thanh Ngưu, y day day mũi sau đó gặm cá nướng:
- Con mẹ nó…vẫn chưa chín.
Phương Giải muốn cười, lại cười không nổi.
- Không cần phải nói gì cả…
Hạng Thanh Ngưu hướng Phương Giải, cười nói:
- Kỳ thực ở sâu trong mỗi người đều cất giấu chuyện xưa. Chỉ có điều, có người chuyện xưa là thực sự xảy ra, có người chuyện xưa chỉ là một ước mơ. Nhưng bất kể nó tồn tại hay không tồn tại, thì mỗi khi nhắc tới đều có chút thương cảm.
Y tiếp tục nướng con cá:
- Kỳ thực chuyện của ta cũng không tính là gì. Có lẽ tùy tiện gặp một người đi đường, chuyện tình yêu của bọn họ còn sâu sắc hơn. Giống như hỏi bất kỳ một nam nhân nào, ngươi có người con gái nào mà ngươi vẫn luôn nhớ tới nhưng lại không thuộc về mình không? Chỉ cần hắn đồng ý nói thật, thì chắc đều nhận được câu trả lời là có.
- Cho nên không cần an ủi.
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Một chuyện xưa, nếu nói cho quá nhiều người, thì chuyện xưa này liền mất đi ý nghĩa. Một nữ nhân, nếu nhắc tới với người khác quá nhiều, thì liền không còn cảm giác. Một đoạn tình yêu, nếu bị người khác an ủi quá nhiều thì nỗi nhớ nhung liền mất. Giữ trong lòng, không cần người khác an ủi, thì mới luôn nhớ tới chuyện xưa kia.
Phương Giải hơi sửng sốt, chợt phát hiện lời này rất có đạo lý.
- Cho nên không cần an ủi ta.
Hạng Thanh Ngưu bắt đầu khôi phục thần thái như cũ, thấy cá nướng chín liền nhai ngấu nghiến:
- Thỉnh thoảng mơ thấy, thỉnh thoảng nhớ tới, mới là tốt…
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, nghĩ tới nếu ngày đó Hạng Thanh Ngưu và vị Công chúa kia không đi sai đường, bọn họ gặp nhau, sau đó nói lời tạm biệt, liệu có phải là một kết cục đẹp?
Nhưng giả sử vĩnh viễn chỉ là giả sử, chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Đã nghĩ ra tên cho con chưa?
Hạng Thanh Ngưu đột nhiên hỏi.
Phương Giải cười cười:
- Đã nghĩ tới từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cái tên khiến mình hài lòng. Bản thân mình sống lang thang vất vưởng mười mấy năm, trải qua hết khó khăn này tới khó khăn khác, mỗi lần nghĩ lại mà sợ. Cho nên liền hy vọng đứa nhỏ được sống yên ổn khỏe mạnh vui vẻ. Tới hiện tại ta cũng mới biết, đặt tên cho con chính là đặt hy vọng của cha mẹ vào con.
- Không bằng gọi là Phương An?
Hạng Thanh Ngưu nói.
Nói xong, y lại lắc đầu:
- Hơi tục khí, nếu không gọi là Phương Nhạc? Phương Liên cũng tốt…à, không tốt, phải đặt cái tên nào mà trai gái đều dùng được. Một đời như ngọc? Đặt là Phương Thế Ngọc thì thế nào?
Phương Giải kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu:
- Làm sao ngươi nghĩ ra được cái tên này?
Hạng Thanh Ngưu cười đáp:
- Đột nhiên nghĩ ra thôi.
Phương Giải cười cười, biết là mình quá nhạy cảm. Chỉ là cái tên này gợi lại không ít điều. Vừa rồi trong lúc hoảng hốt tưởng rằng Hạng Thanh Ngưu cũng giống như mình, từ thế giới kia xuyên qua tới đây.
- Không vội.
Phương Giải nói:
- Sau khi trở về hỏi ý kiến các nàng kia.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Ừ, về phương diện này con gái luôn suy xét cẩn thận hơn. Nói thật, ta rất hâm mộ ngươi. Hiện tại dường như ngươi đã có tất cả, vợ, con, sự nghiệp…Kỳ thực ta vẫn rất ngạc nhiên, người như người không phải là kiêu hùng trời sinh, nhưng ngươi tồn tại là vì nắm thiên hạ này trong tay. Trên người của ngươi có nhiều đặc điểm của kiêu hùng, nhưng cũng nhiều cái không phải. Cho nên ta luôn cảm thấy ngươi sẽ đi trên con đường khác với những người khác.
- Nếu ta nói, chính ta cũng không nghĩ ra được ta muốn cái gì, ngươi tin không?
- Tin!
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào bản thân:
- Giống như ta, có đôi khi muốn tìm một nữ nhân yêu ta, rồi tới một nơi sơn thanh thủy tú ẩn cư, có con hay không không quan trọng, sống trọn đời bên nhau là đủ. Có đôi khi ta lại muốn, lấy thật nhiều vợ, ở một căn nhà lớn, ăn uống vô ưu, hơn nữa sinh mười mấy đứa nhỏ. Có đôi khi lại nghĩ, lấy vợ làm gì? Hiện tại tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, chẳng phải tốt hơn không?
Phương Giải lắc đầu:
- Còn ta, ta đang cố hết sức tìm kiếm con đường của mình.
- Có đôi khi ngươi đúng là một quái nhân.
Hạng Thanh Ngưu nói.
- Bản thân ta cũng cảm thấy như vậy.
Phương Giải cười cười, nằm xuống bãi cỏ nhìn bầu trời:
- Hỏi ngươi một vấn đề…nếu có một người chết rồi, hắn cũng coi là mình chết rồi, nhưng hắn lại không chết, bỗng nhiên tới một thế giới khác tiếp tục sống. Nếu nắm giữ sinh tử thực sự gọi là ông trời, ngươi cảm thấy vì sao lại xuất hiện chuyện như vậy?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp:
- Bởi vì ông trời uống quá nhiều?
Phương Giải cười ha hả, trong lòng lại thở dài…quả nhiên không có ai tin.
…
…
Giang Nam
Thành Liễu Châu.
Đêm rất yên tĩnh. Tòa thành trì vốn không lớn này, nếu không có chuyện La Đồ tới đây rồi xưng đế, thì có lẽ sẽ không xuất hiện trong sách sử, càng không khiến cho bốn phương chú ý. Trong thành thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ mõ, người trực đêm vừa hô ‘Đề phòng lửa cháy’ rồi đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
- Đề phòng lửa cháy?
Cũng không biết vì sao, dù nghe qua câu này rất nhiều lần, bình thường Thắng Đồ không để ý tới, nhưng tối nay, y bỗng nhiên nghĩ tới việc con người thường sợ lửa.
- Ta chính là một mồi lửa.
Y thì thào nói, khuôn mặt lộ vẻ quái dị.
Đêm yên tĩnh chỉ là một biểu hiện giả dối, không bao lâu nữa tòa thành này sẽ bị hủy bởi chiến tranh. Thắng Đồ rất rõ ràng, vào thời khắc mình tuyên bố đăng cơ xưng đế ở tòa thành này, tòa thành này chỉ biết đi về hai hướng Hoặc là hủy diệt, hoặc là vinh quang…không còn bình thản như lúc trước.
Y đã để lại cho tòa thành này ý nghĩa thật lớn.
Đại Tùy lập quốc gần hai trăm năm, người dám xưng đế đầu tiên đang ở trong này. Mặc kệ dân chúng bên trong thành Liễu Châu muốn hay không muốn, thì giờ khắc này bọn họ đã không còn là người Tùy nữa, mà là dân chúng Đại Thắng. Thắng Đồ thích cảm giác này, một mình y, dán nhãn lên mấy chục vạn người, thậm chí mấy trăm vạn người.
Nhãn thuộc về y.
Y dùng hai tay tạo thành hình tròn rồi đặt trước mặt. xuyên qua hình tròn này y thấy bầu trời chỉ nhỏ như vậy. Nhưng bầu trời này thuộc về y, chỉ riêng một mình y.
- Hóa ra bên cạnh Dương Kiên còn có cao thủ như vậy…
Thắng Đồ chậm rãi thả tay xuống, xoay người lại.
Một tăng nhân trẻ tuổi mặc áo trắng như tuyết đứng đằng sau y. Dưới ánh trắng, tăng nhân
trẻ tuổi có khuôn mặt hoàn mỹ này càng thêm hoàn mỹ. Y đứng đó nhìn không giống như một con người, mà là một đóa bạch liên. Bộ tăng y màu trắng chính là cánh hoa, còn y là nhụy hoa.
- Ngươi thật quyết đoán.
Đại Tự Tại nhìn Thắng Đồ, khẽ cười nói:
- Rõ ràng đã nhận thấy ta tới đây từ sớm, nhưng vẫn đợi ta tới sau ngươi ngươi mới xoay người. Người như ngươi, nhất định là rất tự tin. Ta thích nói chuyện với người tự tin, bởi vì người tự tin biết rõ ưu khuyết của mình.
Thắng Đồ bỗng nhiên cười cười:
- Trên thế giới này quả nhiên không có chuyện gì là tuyệt đối. Lúc trước Dương Kiên hạ lệnh Đại Tùy không cho phép tồn tại Phật tông, vậy mà lúc này bên cạnh y lại có người đại tu hành của Phật tông…Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là y tự tát vào mặt mình sao?
- Còn ngươi, ngươi từng nghĩ tới đời đời trung thành với La Diệu không?
Đại Tự Tại hỏi.
Thắng Đồ không thể trả lời.
- Thế giới này không thay đổi, chỉ có con người là thay đổi.
Đại Tự Tại mỉm cười gần gũi, không có một chút ác ý nào.
- Ngươi tới tìm ta là để tranh luận?
Thắng Đồ cười lạnh hỏi.
- Tất nhiên không phải.
Đại Tự Tại tùy ý ngồi xuống ghế, hai tay đặt phía trước:
- Ta đến, là vì ta cảm thấy có một số việc không cần trải qua phương thức thảm thiết mới cho ra kết quả. Người của Phật tông từ bi, luôn luôn ghi nhớ rằng, biện pháp giải quyết tất cả mọi chuyện mà không cần tranh đấu, mới là biện pháp hoàn mỹ nhất.
- Con người hay tự kỷ, hay tự cho bản thân là đẹp đẽ nhất.
Thắng Đồ nhún vai nói.
- Đúng vậy a!
Đại Tự Tại không hề tức giận:
- Người hay tự kỷ sợ dĩ thích tự kỷ, không phải vì bọn họ ngu ngốc. Ngươi nói ta tự kỷ, đây chẳng phải là một sự thừa nhận sao? Mà ngươi, ngươi không phải là một người tự kỷ đó sao?
- Ta không có thời gian nói huyên thuyên với ngươi. Đã sớm nghe nói người Phật tông giỏi nhất là ăn nói, có thể nói chuyện xấu thành chuyện tốt, nói chết thành sống. Luận về lừa gạt người, không ai am hiểu hơn các ngươi. Sở dĩ ta để ngươi tới sau lưng ta, cũng không phải là muốn nghe ngươi nói những lời nhảm nhí này.
- Vậy thì nói lời nói thật.
Đại Tự Tại nói:
- Ngươi cảm thấy, có thể nắm chắc chiến thắng Dương Kiên không?
Thắng Đồ trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Phía sau Dương Kiên còn có một Kim Thế Hùng. Có lẽ một mình ta không đánh lại Dương Kiên, nhưng nếu ta liên thủ với Kim Thế Hùng, thì có chín phần thắng.
- Không thể tính như vậy.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Một nam nhân bình thường muốn đánh thắng một thanh niên trai tráng, cho nên tìm một đứa con nít tới giúp đỡ…Đây không phải là hành động của người thông minh, mà là của kẻ ngu ngốc.
Y chỉ vào bản thân:
- Huống chi, thanh niên trai tráng kia cũng tìm tới sự giúp đỡ của một thanh niên trai tráng khác.
- Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng đi.
Thắng Đồ lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi tới đây chỉ là nói với ta rằng ngươi là thanh niên trai tráng, vậy thì ta không ngại đánh ngươi thành một thanh niên trai tráng tàn phế.
Đại Tự Tại vẫn không tức giận. Y nhìn Thắng Đồ, nghiêm túc nói:
- Ta có thể đoán được vì sao ngươi vội vã xưng đế. Là vì ngươi cảm thấy không nắm chắc chiến thắng. Đã là nam nhân, nếu như đi tới một bước này rồi, không một lần làm Hoàng Đế quả thực có chút tiếc nuối, cho dù là một ngày cũng dược.
Thắng Đồ cười cười:
- Không chỉ một ngày.
Đại Tự Tại nói:
- Ngươi làm thì cũng đã làm rồi, còn chưa đủ sao?
- Người nào đã ngồi trên đây, thì chưa bao giờ thấy đủ.
Thắng Đồ đáp.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Vậy phải xem người đó có năng lực ngồi vững vàng không…Ngươi đã làm Hoàng Đế rồi, nguyện vọng đã thành, vì sao không tỉnh táo tự hỏi? Ta có thể cho ngươi một phương hướng…Ngươi nhất định phải thắng được trận chiến này, bởi nếu bại thì ngươi chết. Bất kể là ai, Vương Hầu hay là bình dân, đều không muốn chết. Ngươi giãy dụa tới tận hiện tại, tất nhiên càng không muốn chết…Những thứ lấy được sắp mất đi, chẳng lẽ chưa tới lúc ngươi suy nghĩ làm sao bảo vệ mạng sống sao?
Thắng Đồ cười ha hả:
- Ngươi có thể ngậm miệng được rồi, bởi vì ta đã đoán ra ngươi muốn nói cái gì…Ngươi nhất định nghĩ, ta đánh không lại ngươi và Dương Kiên, không bằng gạt Dương Kiên giao dịch với ta. Chẳng hạn như cam đoan ta không chết, nhưng về sau phải nghe lệnh của ngươi, đúng không?
Đại Tự Tại hỏi:
- So với cái chết, điều này không tốt hơn sao?
Thắng Đồ lắc đầu:
- Nếu như là trước kia, có lẽ ta sẽ gật đầu đáp ứng. Nhưng hiện tại không giống lúc trước…ta là Hoàng Đế, bất kể như thế nào ta đều là Hoàng Đế. Làm Hoàng Đế…sẽ có tôn nghiêm của Hoàng Đế.
Y hỏi Đại Tự Tại:
- Ngươi có biết tôn nghiêm là gì không?