Những cái tên mà Phương Giải đánh dấu trên danh sách, mặc dù phần lớn chức quan không cao, nhưng đều ở vị trí quan trọng. Giống như một cái đinh ốc, thoạt nhìn bình thường, nhưng nếu rớt ra ngoài sẽ khiến cả bộ máy hoạt động không trơn tru. Thường thường người như vậy đều rất dễ bị xem nhẹ, một khi bỏ qua sẽ xảy ra vấn đề.
Phần lớn những người này đều nhậm chức trong đại doanh núi Chu Tước, có một nhóm người ra ngoài tuần tra tứ phương, hẳn là còn chưa nhận được tin. Lần này Phương Giải điều tra nhanh gọn dứt khoát như vậy,
Chưa tới mười ngày
Bao gồm Trương Sở đang tuần kiểm ở bên ngoài cũng bị dẫn trở về.
Tính toán thời gian, cách ngày sinh dự tính của Tang Táp Táp cũng chỉ còn bốn, năm ngày.
Ngoại trừ Trương Sở ra, tất cả người được Kiêu Kỵ Giáo mang về đều được tập trong trong phòng nghị sự của núi Chu Tước. Mặc dù tới hiện tại, bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Lúc Kiêu Kỵ Giáo đưa bọn họ về, thái độ khá là khách khí.
Cho nên thậm chí một nhóm người trong đó tưởng rằng Phương Giải triệu tập bọn họ về là chuẩn bị một hội nghị gì đó. Dù sao lần này bắt về đều là những người làm cùng một ngành.
- Có biết là chuyện gì không?
- Không biết, nhưng chắc không đến nỗi xấu…
- Chưa chắc. Chủ Công vừa về liền triệu tập chúng ta lại, ai biết có phải có người nào gây ra nhiễu loạn gì?
Lúc người này nói chuyện, thanh âm khá trầm trọng.
- Yên tâm đi.
Một người trong đó cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe nói sao, Tang phu nhân sắp sinh, một chuyện vui như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Mọi người hiểu ý, lập tức mỉm cười.
- Ngươi nói không sai.
Thanh âm từ bên ngoài truyền vào, khiến mọi người giật nảy mình. Bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy Phương Giải chắp tay chậm rãi đi vào cửa, theo sau là một đội Kiêu Kỵ Giáo. Nhìn những Kiêu Kỵ Giáo kia đặt tay lên chuôi đao, mọi người bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Đám quan văn này đều biết rằng, đó là sát khí tạo thành từ việc giết không ít người. Nhất là lúc chuẩn bị giết người, sát khí là nồng nhất.
Phương Giải chậm rãi đi tới ghế chính rồi ngồi xuống nhưng không bảo các quan viên kia được ngồi.
- Vừa rồi lúc ở của ta nghe có người nói ta sắp có con, là chuyện mừng. Cảm ơn các ngươi trước, đây đúng là một chuyện mừng. Các ngươi đều coi việc này là một chuyện vui, khiến ta cảm kích.
Phương Giải chắp tay, người phía dưới vội vàng cúi đầu lên tiếng.
- Trong đó có người nói đúng một câu.
Phương Giải chuyển giọng, nhìn những người phía dưới, chậm rãi nói:
- Mấy ngày nữa là con của ta sinh rồi, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Lời này không sai, cho nên ta mới vội vã từ Tô Bắc Đạo trở về, làm xong xuôi mọi chuyện trước khi con của ta sinh ra.
Phương Giải dựa ra đằng sau, chỉ ra bên ngoài:
- Mang theo một người, có lẽ trong các ngươi nhận ra người này. Tí nữa người kia đi vào, ai biết y thì tự đi ra, như vậy mới tính là đàn ông.
Trần Hiếu Nho đứng ở cửa vẫy tay, lập tức có bốn Kiêu Kỵ Giáo áp giải hai người từ bên ngoài tiến vào. Hai người này bị còng tay còng chân bằng xích nặng, lúc đi đường xích sắt ma sát vào nền đá phát ra thanh âm chói tai.
Mặc dù lúc ở huyện Bình Cốc, Lâu Huyện lệnh bị vả năm mươi cái, máu thịt mơ hồ, nhưng trải qua mấy chục ngày, khuôn mặt đã lành lặn một ít. Mà đi theo sau y là cậu em vợ Phùng Nghiêm, hiển nhiên cũng bị thương nặng, nhưng không bị thương ở mặt.
Lúc nhìn thấy hai người này, có mấy quan viên trong đại sảnh biến sắc.
Phương Giải nhìn mọi người, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Lâu Huyện lệnh rồi cười nói:
- Còn chưa cảm ơn Lâu Huyện lệnh một câu. Ngân phiếu ba nghìn lượng mà ngươi đưa cho ta, ta đã rút từ ngân hàng rồi. Số tiền này có thể mua cho đứa con sắp sinh của ta mấy món đồ chơi. Số tiền còn lại để mua rượu tổ chức ăn mừng.
Lâu Huyện lệnh thấy thanh âm này khá quen tai, thần trí vốn mơ hồ, nhưng vô thức ngẩng đầu lên nhìn, vì thế nhìn thấy gương mặt của Phương Giải, gương mặt mà y chắc chắn không quên. Giống như ở bất kỳ nơi nào, ở trong mắt bất kỳ người nào, Phương Giải đều là một người khó có thể quên được.
- Ngươi…ngươi!
Lâu Huyện lệnh giận dữ:
- Ngươi cầm bạc của ta, vì sao còn muốn bán đứng ta?
Y vốn không phải là kẻ ngu dốt như vậy. Mười mấy ngày nay tinh thần chịu tra tấn quán lớn, cả ngày y đều thần hồn điên đảo. Lúc này thấy Phương Giải ngồi ở phía cao cao, nhưng vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề. Sau khi nói sau, y mới bỗng nhiên tỉnh ngộ cái gì đó, sắc mặt chợt tái nhợt, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, ánh mắt tan rã:
- Tại sao có thể như vậy…sao có thể là ngươi…
- Đồ vong ân phụ nghĩa!
Phùng Nghiêm thì là một kẻ ngu ngốc thực sự. Sở dĩ y có thể lên làm Thập trưởng, là vì có Lâu Huyện lệnh chống lưng. Người này căn bản là một kẻ không có đầu óc.
Y nâng xích sắt lên chỉ hai ngón tay về phía Phương Giải:
- Cầm bạc của tỷ phu ta, rõ ràng còn mật báo! Tỷ phu của ta làm ở huyện Bình Cốc nhiều năm như vậy, ai dám bắt nạt? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả bọn ta ra! Ta nói cho ngươi biết, trong đại doanh núi Chu Tước có vị đại nhân vật quen thân với tỷ phu ta. Cẩn thận tới lúc chết cũng không biết chết như thế nào.
- Câm miệng, đồ ngu xuẩn!
Lâu Huyện lệnh run rẩy mắng:
- Còn không quỳ xuống nhận tội! Hắn là…Trấn Quốc Công!
Phùng Nghiêm hơi sửng sốt, qua một lúc lâu bỗng nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, sợ tới mức ngất đi.
…
…
Phương Giải nhìn từng người phía dưới, không nhịn được thất vọng:
- Vì sao không có ai đi ra? Các ngươi mất hết tôn nghiêm rồi à?
Người phía dưới đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh.
- Trước kia ta từng nói qua, lòng tham là động lực để con người tiến về phía trước. Chỉ có tham, thì mới có ý chí chiến đấu. Tham thắng lợi, tham địa vị, tham thiên hạ…Nhưng nếu phía sau chữ tham này là một cữ tiền, vậy thì nó liền thay đổi. Ta trả lương cho các ngươi chưa đủ tiêu sao? Không, là vì các ngươi tham lam tiền bạc, thấy nhiều bạc mới thỏa mãn, thậm chí lúc làm tình với nữ nhân cũng sướng hơn lúc bình thường, đúng không?
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi xuống, bước qua từng người:
- Ta chưa bao giờ trông cậy các ngươi có thể làm được bốn chữ ‘Vô tư cống hiến’, bởi vì ngay cả ta cũng không làm được. Tất cả mọi người nói ta đối xử tốt với dân chúng, là vì chỉ làm vậy
dân chúng mới đối xử tốt với ta. Nói trắng ra rằng, đây cũng là một loại ích kỷ. Ta trả tiền cho các ngươi, tuy không thể khiến các ngươi đại phú đại quý, nhưng người nhà muốn ăn gì, muốn mặc gì, chắc vẫn đầy đủ chứ?
Phương Giải thở dài:
- Tới lúc này, sẽ muốn một món đồ cổ, một trang sức quý giá đúng không?
Hắn nhìn những người này, ngữ khí không có thất vọng cũng không có phẫn nộ, không có gì cả, bình thản như hồ nước Huyền Vũ.
- Kỳ thực tham lam vốn là bản tính của các ngươi, ta cũng không muốn dùng luật pháp quá nghiêm khắc. Tuy rằng ta chưa từng nói rõ ràng, nhưng ta đã khá khoan dung với các ngươi rồi. Cũng không phải là ta không biết các ngươi tham, mà các ngươi tuy tham nhưng còn biết làm việc. Sở dĩ hôm nay gọi các ngươi tới đây, là vì lòng tham của các ngươi đã vượt qua giới hạn.
Phương Giải đi tới gần Lâu Huyện lệnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của y:
- Bởi vì các ngươi tham tới mức không cần kiêng kỵ gì, cho nên mới có kẻ chuyên quyền ở địa phương như vậy. Có người như vậy tồn tại, dân chúng liền chịu khổ. Các ngươi cho rằng, ta sẽ cho phép có người phá hư hình tượng của Hắc Kỳ Quân trong lòng dân chúng mà ta cực khổ lắm mới tạo nên sao?
Hắn chỉ vào một người trong đó:
- Nếu ngươi là ta, ta là ngươi, ngươi cho phép ta làm vậy không?
Người nọ sợ tới mức run lên, đâu dám trả lời.
- Cũng đừng nói với ta rằng các ngươi vi phạm lần đầu.
Phương Giải trở lại ghế ngồi, quét mắt nhìn bọn họ:
- Tay của ta dính rất nhiều máu, nhưng chưa bao giờ muốn dính máu người một nhàu. Máu của kẻ địch sẽ khiến ta tăng ý chí chiến đấu, mà máu của người nhà, sẽ chỉ khiến ta đau lòng…Ta nói nhiều như vậy, không phải là giáo dục các ngươi, khiến các ngươi hối cải làm người mới. Các ngươi không có cơ hội đó, ta chỉ là muốn cho các ngươi trước khi chết hiểu ra một chút.
Có người sợ tới mức run rẩy ngã xuống, có người thì quỳ xuống.
- Chủ Công…thuộc hạ không cầu tha tội, chỉ cầu bỏ qua tử tội! Thuộc hạ không dám cãi lại, nhưng mong Chủ Công cho thuộc hạ cơ hội hối cải. Thuộc hạ có tài học, còn có thể làm việc cho ngài, còn có thể làm việc cho Hắc Kỳ Quân.
Có người quỳ xuống cầu xin.
Phương Giải lắc đầu:
- Các ngươi có thể có chức vị ở Hắc Kỳ Quân, là vì các ngươi vốn có tài học. Hai ngày qua ta luôn nghĩ, nếu các ngươi nhịn một chút, nhịn tới lúc tương lai ta dẫn theo các ngươi leo tới chỗ cao nhất, lúc đó các ngươi nổi lòng tham, có lẽ sẽ tham được càng nhiều. Nhưng các ngươi quá sốt ruột rồi, thực sự quá sốt ruột rồi.
- Nói cho ta biết, vì sao ngươi tham?
Phương Giải chỉ một người trong đó, người này đẫm nước mắt, không dám nói lời nào.
- Khôn dám nói?
Phương Giải day day huyệt thái dương, dường như có chút đau đầu:
- Để ta nói giúp ngươi…sở dĩ các ngươi sốt ruột tham, một phần là do thiên tính, còn một phần là các ngươi không tin ta có thể bước tới bước cuối cùng, cho nên các ngươi chuẩn bị trước cho bản thân. Nếu Hắc Kỳ Quân của ta bại, Phương Giải ta chết, các ngươi có bạc trong tay, có thể sống thoải mái nốt quãng đời còn lại.
Phương Giải nói:
- Nếu ta là các ngươi, có lẽ ta cũng nghĩ như vậy…nhưng đáng tiếc, ta là ta, các ngươi là các ngươi.
- Trần Hiếu Nho…
Phương Giải khoát tay phân phó:
- Nếu bọn họ không phản đối, thì dẫn đi đi. Thẩm tra như thế nào thì cứ thẩm tra, xử lý như thế nào cứ xử lý. Vì đám người các ngươi, Độc Cô thỉnh cầu từ quan, bị ta cự tuyệt, giảm y hai cấp. Các ngươi cảm thấy bản thân oan uổng, nhưng nghĩ xem y có phải oan uổng không.
Dường như hắn lười nói nữa, vẻ mặt có chút mỏi mệt:
- Lúc tiễn bọn họ, ban cho mỗi người một chén rượu, coi như là ta mời bọn họ uống rượu mừng. Con của ta sắp sinh rồi, chuyện chém giết, ta phải đợi khi nó sinh ra rồi hẵng làm. Ta nhớ dân chúng Trung Nguyên có một tập tục, vì cầu phúc, lúc trẻ con sinh ra sẽ bôi một vết đỏ lên trán đứa trẻ…Ta liền mượn máu của các ngươi làm vậy, cảm ơn.
Trần Hiếu Nho hô một tiếng, đại đội Kiêu Kỵ Giáo tràn vào, mang tất cả những người ở đây ra ngoài. Phần lớn đều sợ choáng vàng, không có mấy người cầu xin tha thứ.
- Thông cáo Hoàng Dương Đạo, Bắc Huy Đạo, Nam Huy Đạo, Ung Bắc Đạo, Bình Thương Đạo, Vân Nam Đạo, Tô Bắc Đạo…phàm những nơi Hắc Kỳ Quân của ta thống trị, người của Kiêu Kỵ Giáo nghiêm khắc điều tra vụ án này.
Hắn quay đầu nhìn Độc Cô Văn Tú:
- Ngươi là văn nhân, giao cho ngươi xử lý…
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy rời đi.
Trần Hiếu Nho nhìn bóng lưng của Phương Giải, rồi chắp tay nói với Độc Cô Văn Tú:
- Đại nhân, Chủ Công tin ngài, là vì ngài thanh liêm công chính.
Độc Cô Văn Tú hơi sửng sốt, sau đó cười khổ:
- Chủ Công dùng ta, nguyên nhân vừa đã nói…ta là văn nhân, cho nên không có sát khí…Chủ Công…đau lòng.