Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hoan hô vang lên, còn tưởng rằng Hắc Kỳ Quân lại đánh thắng trận chiến lớn nào. Nhưng nghĩ lại, không nghe nói gần đây Hắc Kỳ Quân có hành động gì. Nàng ở sườn núi, cũng không nhìn thấy binh mã dưới chân núi điều động.
- Mẫn Nhi!
Dương Thấm Nhan gọi một tiếng:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Vì sao có người khua chiêng gõ trống vậy?
- Điện hạ!
Mẫn Nhi mới mười lăm tuổi giống như một con bướm nhỏ từ bên ngoài bay vào, chưa nói chuyện đã cười trước, ánh mắt híp lại thành nửa vầng trăng:
- Quốc công gia có một vị thiên kim, mọi người biết chuyện đều chạy tới chúc mừng. Hiện tại bên ngoài rất náo nhiệt, nghe nói tối hôm nay Quốc công gia còn mở tiệc rượu chúc mừng.
- Đây đúng là việc vui…
Dương Thấm Nhan đột nhiên cảm thấy trong lòng khác thường, nhưng không nói ra được. Nàng cảm thấy bản thân nên hận Phương Giải mới đúng, nhưng lúc nghe thấy tin tức này, trong lòng nàng lại thấy vui cho Phương Giải. Cho nên nàng sửng sốt, không rõ vì sao mình lại vui vì hắn.
Nhất là, hắn là Phương Giải…
Thấy sắc mặt của Công chúa thay đổi, Mẫn Nhi ngừng cười, hỏi:
- Sao vậy điện hạ? Có phải người cảm thấy chỗ nào không thoải mái?
- Không có gì!
Dương Thấm Nhan lắc đầu.
- Mẫn Nhi…
Nàng liếc nhìn Mẫn Nhi, muốn nói lại thôi.
Mẫn Nhi đi tới giúp nàng ngồi xuống ghế, rồi rót một chén nước cho nàng:
- Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Mẫn Nhi ngu ngốc, không đoán được tâm tư của điện hạ, nhưng tay chân nhanh nhẹn, nếu điện hạ có chuyện gì cứ việc nói, Mẫn Nhi sẽ tận tâm tận lực. Quốc công gia đã phân phó, không thể khiến điện hạ sống khổ ở núi Chu Tước, phải trêu đùa cho điện hạ cười nhiều hơn.
- Hắn…thực sự nói như vậy?
Dương Thấm Nhan vô thức hỏi.
- Vâng!
Mẫn Nhi gật đầu mạnh:
- Điện hạ không biết đâu, Quốc công gia thường xuyên tới nơi này, do sợ quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, lúc tới cửa liền gọi nô tùy hỏi thăm về người, sau đó phân phó vài câu liền rời đi. Chỉ cần Quốc công gia ở trong đại doanh, mỗi ngày đều tới, mang theo ít bánh ngọt hoặc là hoa quả tươi. Lần trước nô tỳ từng đề cập với Quốc công gia rằng điện hạ thích ăn bánh vừng, nhiều ngày sau luôn có người mang bánh vừng tới. Quốc công gia đã dặn nô tỳ không nói với người, nhưng nô tỳ nghĩ mãi không rõ vì sao lại không cho nói…
Dương Thấm Nhan đột nhiên cảm thấy cay cay mũi, sau đó trách cứ vì sao mình lại không có lòng cảm kích với nam nhân kia. Không phải hắn nói mình không quan trọng đó sao? Không phải hắn nói hắn không có ý định lợi dụng mình đó sao? Nếu mình không quan trọng như vậy, vì sao hắn lại hao hết tâm tư cứu mình ra? Vì sao lại quan tâm như vậy?
- Các ngươi…đều rất tôn kính Trấn Quốc Công thì phải?
Nàng hỏi.
- Đó là tất nhiên!
Mẫn Nhi cười nói:
- Nếu không có Quốc công gia, những dân chúng như nô tỳ làm sao thoải mái như bây giờ? Quốc công gia chia ruộng chia đất, dân chúng có ruộng của mình, ngoại trừ giao thuế ra, hơn nửa thuộc về bản thân, hàng năm đều thu lợi nhuận. Trước kia trồng trọt cho người khác, còn phải ăn mặc tiết kiệm. Hiện tại nhà ai chả có của ăn của để?
- Hắn đối xử với các ngươi thật tốt.
Dương Thấm Nhan than nhẹ một tiếng.
- Quốc công gia đối xử tốt với tất cả mọi người.
Mẫn Nhi nghiêm túc nói:
- Toàn bộ đại doanh, có ai không nhận được ân huệ của Quốc công gia đâu? Quốc công gia tàn độc với kẻ địch, chính là vì kẻ địch muốn phá hủy những ngày yên bình. Quốc công gia từng nói, ai dám động vào dân chúng, thì chính là kẻ thù của ngài ấy.
- Mẫn Nhi chỉ là con nhà nông, cũng chưa từng thấy các đại nhân vật của Hắc Kỳ Quân. Nhưng nghe cha nói, trước kia đừng nói là Quốc công gia, cho dù là một Huyện lệnh cũng đâu gần gũi với dân chúng như vậy? Dù sao nô tỳ chưa từng nghe nói qua, có triều đại lại có Quốc công gia trân trọng dân chúng như vậy, không coi bản thân là đại nhân vật. Lúc Quốc công gia ở trong đại doanh, thường xuyên tới nhà dân chúng ăn cơm, không hề chê bai, có gì ăn nấy, cũng không chọn tam lấy tứ.
- Ngươi rất sùng bái hắn?
Dương Thấm Nhan hỏi.
Mẫn Nhi đỏ mặt, gục đầu xuống nhìn mũi chân của mình:
- Đâu chứ…
Dương Thấm Nhan cười cười, cởi một túi gấm đeo ở hông, mở ra lấy một khuyên tai ngọc có hình hạt mưa:
- Đưa cái này cho Tang Táp Táp, nói là lễ vật mà ta tặng đứa nhỏ. Lúc rời khỏi cung ta không mang theo cái gì, đây là thứ mà lúc trước phụ hoàng tặng ta…
- À?
Mẫn Nhi kinh ngạc nói:
- Thứ quý giá như vậy…
Dương Thấm Nhan lắc đầu:
- Quý giá thì cũng chỉ là đồ vật, không so sánh được với người. Ta là Trưởng Công chúa của Đại Tùy, Trấn Quốc Công có thiên kim vốn tặng ít lễ vật. Ta còn cảm thấy cái này chưa đủ. Đáng tiếc không phải ở trong cung, ta không lấy ra được thêm cái gì.
- Vâng!
Mẫn Nhi nhận lấy khuyên tai:
- Nô tỳ lập tức mang tới đó.
Nàng xoay người muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên hơi sửng sốt:
- Tức cô nương, cô nương tới đây từ khi nào vậy?
- Ta…mới đến. Thấy cửa mở liền tiến vào.
Không biết từ khi nào, Tức Chúc Tâm đã đứng ở trong sân.
Nàng dường như có chút thất thần, nhìn Dương Thấm Nhan một lát, sau đó do dự nói:
- Ngươi đi đi, ta tới là muốn nói chuyện với Công chúa điện hạ một lúc.
- Thật tốt!
Mẫn Nhi đi tới kéo tay Tức Chúc Tâm tiến vào:
- Bình thường ít người tới nơi này, cho nên khá lãnh tanh. Khó được có người tới bồi chuyện với điện hạ. Mời Tức cô nương nồi, để nô tỳ đi pha nước trà.
- Ngươi đi tặng lễ trước đi.
Tức Chúc Tâm nhìn khuyên tai ngọc trong tay Mẫn Nhi, trầm mặc một lúc sau đó cũng gỡ một khuyên tai ngọc đưa cho nàng:
- Tiện thể giúp ta đưa lễ vật này.
Mẫn Nhi nhìn cái khuyên tai, sau đó sửng sốt:
- Sao…sao lại giống nhau như đúc?
Nghe thấy câu này, Dương Thấm Nhan liền biến sắc, nàng bước nhanh tới chỗ Mẫn Nhi, cúi đầu nhìn cái khuyên tai giống hệt của mình, há hốc miệng, lại không biết nói cái gì.
- Chớ nhìn nữa, hai cái đó giống nhau. Vật này lúc trước là một đôi, do tiên đế tự tay làm…
Tức Chúc Tâm chậm rãi đi vào nhà, Dương Thấm Nhan có chút máy móc đi theo nàng. Giống như Tức Chúc Tâm mới là chủ nhân, mà nàng chỉ là khách.
…
…
- Cô…chính là người mà Phương Giải nói tới?
Dương Thấm Nhan nhìn Tức Chúc Tâm, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi một câu. Cũng không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất sợ hỏi ra lời này, cũng rất sợ đáp án từ miệng Tức Chúc Tâm. Vào thời khắc này, nàng hối hận vì mình lên tiếng hỏi. Tuy tới hiện tại nàng vẫn chưa xác định được nàng sợ cái gì.
- Phương Giải nói gì?
Tức Chúc Tâm hỏi lại.
- Phương Giải nói…ta không phải là huyết mạch duy nhất của Dương gia.
Dương Thấm Nhan đáp.
- Có lẽ vậy.
Tức Chúc Tâm cười cười, dường như không để ý tới sự lo lắng của Dương Thấm Nhan:
- Khuyên tai này đúng là do tiên đế tặng, nhưng ta không phải là con của ông ta, cho nên cô yên tâm. Ta cũng từng nghe nói, tiên đế tự mình làm hai khuyên tai như vậy, một cho cô, một cho Trung Thân Vương Dương Kỳ.
Dương Thấm Nhan cảm thấy tim mình đập rất loạn,
trong sự mờ mịt tìm được một ít manh mốn:
- Cô là gì của Trung Thân Vương? Vì sao ông ấy lại tặng cô khuyên tai này?
Tức Chúc Tâm không muốn trả lời nàng vấn đề này:
- Ta đến, chỉ là do vừa lúc đi qua nhìn thấy cửa mở, rồi nghĩ tới cô giống như ta, không có người nói chuyện. Nhất thời ma xui quỷ khiến tiến vào, cho nên ta không có bất kỳ mục đích gì, cô cũng không cần phải đề phòng như vậy.
Dương Thấm Nhan cảm thấy trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc nàng nghe được Tức Chúc Tâm nói mình không phải là con của tiên đế, Dương Thấm Nhan mới thở phào.
- Trung Thân Vương và Tức đại nương có quan hệ rất gần. Cô là con của Tức đại nương, khuyên tai ngọc này nhất định là Trịnh Thu tặng cho Tức đại nương, rồi Tức đại nương tặng lại cho cô đúng không?
Dương Thấm Nhan hỏi.
- Xem như thế đi…nhưng ta không phải là con của bà ấy.
Tức Chúc Tâm thản nhiên nói một câu, sau đó không muốn tiếp tục đề tài này:
- Điện hạ từ thành Trường An trốn ra, là vì muốn chấn hưng Đại Tùy. Nhưng sau khi tới Hắc Kỳ Quân, thì mới phát hiện sự thực khác xa với tưởng tượng của mình đúng không?
Dương Thấm Nhan hơi sửng sốt, sau đó gật đầu. Không biết vì sao, lúc gặp Tức Chúc Tâm, nàng liền có cảm giác gần gũi.
- Đúng vậy…sự thực thật khác xa tưởng tượng của ta. Lúc ta rời khỏi Trường An, ta có tự hỏi mình, ngươi có lá gan, có năng lực, có kiên nhẫn làm chuyện này không? Nói theo nghĩa khác, ngươi có thể vô tình được không? Ta biết một người nếu muốn thành đại sự, trước hết phải vô tình.
Nàng cười tự giễu:
- Hiển nhiên, ta đánh giá cao chính mình.
- Cô hận Phương Giải không?
Tức Chúc Tâm hỏi nàng.
- Hận?
Dương Thấm Nhan không thể xác định, sau đó lắc đầu nói:
- Ta vẫn cho rằng mình sẽ hận hắn, hận hắn không trung thành với Đại Tùy, hận hắn không ra sức vì Dương gia. Nhưng vừa rồi nghe Mẫn Nhi nói hắn đối xử tốt với dân chúng như vậy, ta lại không biết mình có nên hận hắn hay không.
- Nếu hắn thực sự lợi dụng cô, có lẽ cô mới thực sự hận hắn!
Tức Chúc Tâm nói xong câu này, bỗng nhiên nghĩ tới mình. Nàng luôn cảm giác mình nên hận Dương Kỳ, rất hận. Mặc dù những năm đó Dương Kỳ thỉnh thoảng xuất hiện ở Hồng Tụ Chiêu, nàng đều lựa chọn trốn tránh chứ không gặp. Bởi vì tới hiện tại nàng cũng vẫn chưa thể quên hết lúc trước vì sao Dương Kỳ đưa nàng cho Tức Họa Mi rồi rời đi. Từ biệt nhiều năm, chẳng hề quan tâm tới nàng.
- Có lẽ…nam nhân khác với nữ nhân.
Dương Thấm Nhan trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cảm thấy hận Phương Giải, là vì hắn không giúp ta khôi phục non sông Đại Tùy. Nhưng ngẫm lại, vì sao hắn phải giúp ta vô điều kiện? Là vì hắn từng là thần tử của Đại Tùy sao? Đại Tùy có hàng triệu thần tử, vì sao ta lại chỉ hận một mình hắn? Nếu là đệ đệ của ta đi ra Trường An, nhất định không như ta bây giờ. Đệ ấy sẽ thúc giục Phương Giải tiến binh, mà không phải trốn tránh.
- Ta từng nghĩ…
Tức Chúc Tâm cúi đầu nhìn hay tay mình:
- Không dựa vào bất kỳ nam nhân nào, tự mình sống tốt.
- Hiện tại thì sao?
Dương Thấm Nhan hỏi.
- Hiện tại?
Tức Chúc Tâm nhìn nàng một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi:
- Cần gì sống vì người khác? Mặc kệ ta hận ông ta hay là nhớ ông ta, thì ông ta cũng chết rồi. Cho dù ta có hận ông ta thì làm được gì? Cho nên ta phải sống thật tốt, để quên đi câu nói phía trước.
Câu nói phía trước, là không dựa vào bất kỳ nam nhân nào.
Lúc đi tới cửa, Tức Chúc Tâm quay đầu lại cười, cười có chút đắng:
- Mất lâu như vậy ta mới hiểu rõ hai chuyện…đáng tiếc hơi muộn. Nếu ta hiểu ra từ sớm, ta sẽ không tránh né. Có đôi khi chúng ta tưởng đó là hận…kỳ thực không phải, đây chẳng qua là…oán.
Dương Thấm Nhan ngơ ngẩn, thì thào lặp lại:
- Không phải hận, chỉ là oán?
Tức Chúc Tâm không nói gì nữa, cười cười với nàng, sau đó rời đi.
Nàng thực sự muốn tìm người nói rằng, mình sai rồi…sai ở bỏ lẽ những cơ hội được gặp Dương Kỳ. Hiện tại muốn cơ hội như vậy, đã là điều không thể. Lúc còn bé đã bị ông ta giao cho Tức Họa Mi, mà không phải trong hoàng cung Trường An. Lúc đầu nàng luôn nghĩ, nếu năm đó ông ta để mình lại hoàng cung, với tình cảm của tiên đế với Dương Kỳ, chắc chắn sẽ đối xử tốt với mình.
Nhưng lựa chọn của ông ta, là giao mình cho hồng nhan tri kỷ.
Sau khi lớn lên, Tức Chúc Tâm bỗng nhiên hiểu ra…làm gì có người cha nào không thương con gái? Ông ta sợ rằng, một khi ông ta rời khỏi Trường An, thì mình sẽ bị chịu nhiều nguy hiểm.
Lúc rời khỏi cửa, nàng nhìn về hướng tòa tiểu viện của Tang Táp Táp, nàng nhìn thấy Phương Giải đứng chắp tay gửi lời cảm ơn tới những người chúc mừng.
- Yêu thương con gái của ngươi, tốt nhất đừng khiến cho con bé quên khuôn mặt của cha mình…Như vậy sẽ rất đau khổ..
Tức Chúc Tâm cúi đầu tự nói:
- Với mình…nó đã có chút mơ hồ.