- Mười mấy năm trước y chính là một người tính tình chân thật, vì vậy mà bị nhốt trong đại lao tường đồng vách sắt, Hoàng đế tiếc tài năng nên không giết y... Đó thật sự là tường đồng vách sắt, nếu không căn bản cũng không giam giữ được y, chỉ có điều bị bắt lại nhiều năm như vậy, tính tình của y vẫn không thay đổi mảy may.
Lão già què trầm ngâm một tiếng, giọng điệu kính nể.
- Y từng là người của Khâu gia ở Giang Đô, năm đó là người Khâu gia duy nhất sống sot dưới lưỡi kiếm của mấy vạn quân tinh nhuệ. Tuy rằng y không họ Khâu, nhưng Khâu gia lại có đại ân với y, lại cố chấp ngồi ở bên người lão Thái gia của Khâu gia, hai người đối ẩm, thản nhiên đối mặt với vũ khí đang chen chúc xông vào. Lão già què nói.Phương Giải vẫn đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Tức Họa Mi ngồi trên ghế thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Phải đi sao?
- Vâng.
Phương Giải gật đầu.
- Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, trấn thủ nam cương... Lúc đem binh diệt Thương Quốc y suýt nữa chết, ngươi biết không?
Tức Họa Mi đột nhiên hỏi một câu như vậy, dường như không liên quan đến chuyện cần nói.Phương Giải lắc đầu.
Giọng điệu của Tức Họa Mi bình thản nói:
- Kỳ thật La Diệu có hai đứa con trai, La Văn chiếm vị trí đầu ở diễn võ trường mấy ngày trước, La Văn hẳn là con thứ của y mới đúng, sau khi trưởng tử của La Diệu chết mới có đứa con thứ hai, La Diệu bất quá chỉ là một Ngũ Phẩm... Thời điểm trưởng tử của y là La Vũ mang theo vài gia đinh thuộc hạ du ngoạn Thái Sơn, coi trọng một nữ tử, cưỡng ép chiếm thân thể của người ta... Sau lại mới biết được, không ngờ nàng kia chính là nữ nhi của Quận thừa Lỗ Quận.
- La Vũ lo chuyện sẽ bị bại lộ, không ngờ lại mang theo gia nô trong một đêm giết chết tất cả ba mươi mấy mạng người nhà Quận Thừa. Chuyện này tuy rằng được làm vô cùng bí mật, nhưng chung quy vẫn bị tra xét. Sau đó lại bị người tố giác. La Vũ mắc mưu của người khác, ngồi lên cái ghế đá trên núi Thái Sơn mà Thái TổHoàng Đế từng ngồi đó nghỉ ngơi. Chuyện này bay đến đế đô, tiên đế tức giận, vốn định chém đầu cả nhà La Diệu. Bhưng thời điểm đang muốn dùng ấn, La Diệu đã tới kinh thành.
- Y mang theo bốn tên lính vào thành, để trần thân trên, trên người buộc cành mận gai. La Vũ cũng ở phía sau ông ta, bộ dáng giống như con chó hoang cụp đuôi sợ hãi. Bốn tên lính mang một cái rương lớn, cũng không biết là chứa vật gì nhưng có vẻ rất nặng. Sau khi vào thành, La Diệu đã làm một chuyện khiến mọi người khiếp sợ.
- Ngay tại bên ngoài Thái Cực Cung, ông ta tự tay khoét tim nhi tử La Vũ của mình. Sau đó lệnh cho tên lính mở thùng ra, quỳ ở trước cửa Thái Cực cung không đứng dậy. Cành mận gai đâm vô số vết thương trên người ông ta, cả người máu me nhầy nhụa quỳ ở đó không biết đã dọa bao nhiêu người.- Lúc ấy tiên để cho Tứ hoàng tử mang cái rương vào, bệ hạ liếc mắt nhìn cái rương này một cái liền thay đổi sắc mặt. Trong rương, chứa ba mươi hai cái đầu người. Bao gồm phụ thân, thê tử, tiểu thiếp, hai đứa con gái của La Diệu. Còn có đệ đệ của y, em dâu, cháu trai mới mười ba tuổi.
- Bệ hạ hỏi y làm như vậy để làm gì?
- La Diệu nói, một mặt là cầu kiến Hoàng đế, để nhận tội đền tội, sau đó liền tự sát tạ tội. Quốc có quốc pháp, giết người thì đền mạng. Nhà Quận Thừa chết ba mươi hai người, thần cũng giết ba mươi hai người thân của kẻ gây ra đền mạng cho y. Hoàng uy Đại Tùy, quốc pháp quân luật, thần không dám có chút khinh nhờn, nhưng không biết cách dạy dạy con luận tội cũng phải chết, sở dĩ thần vẫn chưa chết, là vì muốn đến đế đô, trước mặt dân chúng đế đô và
văn võ bá quan, nói một tiếng thần biết tội.Tức Họa Mi một mạch kể xong chuyện xưa, thở dài một tiếng, nói:
- Cuối cùng ông ta cũng không chết, bởi vì tiên đế cảm động và nhớ tới lòng trung tâm, miễn tử hình, đổi thành đánh ba mươi roi. Nhưng sau lưng ông ta đeo cành mận gai nên không có một chỗ nào là nguyên vẹn. Cuối cùng không có chỗ nào để đánh, nên mới miễn đi. Hiện tại y đang là Bình Chướng Nam Cương của Đại Tùy, vinh quang của đại tướng y đều chiếm được. Nếu lúc ấy tâm của y không đủ độc... Sẽ không có Hộ Quốc công bây giờ. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến... Lúc trước y thực sự không biết nhi tử của mình phi dương bạt hổ, khi nam bá nữ?
- Về sau, cũng bởi vì lúc trước y giết cả nhà mình, chính tay đâm con của mình, thế cho nên mỗi khi tiên đế nhớ tới y không ngờ lại cảm thấy có chút bạc đãi y, sau đó không ngừng phong thưởng.
Nói xong, ánh mắt nàng nhìn Phương Giải đợi hắn trả lời.- Tốt lắm, thật tốt.
Phương Giải chậm rãi thở một hơi, dường như cũng bị chuyện xưa này làm rung động.
Phương Giải nói.
- Đây không phải chuyện xưa.
Tức Họa Mi nhìn ánh mắt của hắn nói.
- Phát sinh trên thân người khác đều là chuyện xưa, cho nên... Ta không phảinhân vật chính trong chuyện, ta cũng không làm được điều này. Nếu hiện tại ta gật đầu, để Trác tiên sinh mang theo thị vệ đại nội đem Trầm Khuynh Phiến đi. Bị mang đi có lẽ còn có Đại Khuyển, bọn họ bị định tội, bị chém đầu, dưới sự giúp đỡ của ngài có lẽ ta thật sự có thể sống sót. Sau đó giả vờ là chuyện gì cũng chưa xảy ra, cái gì cũng không biết, tiếp tục tham gia cuỗ thi Diễn Võ Viện. Dựa theo tính tình của ta, ba năm sau cũng có thể giống như La Văn, quyết đấu thắng thua với hai người khác ở diễn võ trường, sau đó thăng chức rất nhanh.
- Cái này thật sự có thể, bởi vì ta tin vào bản thân mình.
Hắn rất nghiêm túc nói:
- Thật lâu trước đây ta đã xác định, mình là một người một khi đã xác định mục tiêu nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đạt được. Ta chưa bao giờ thấy mình là một kẻ tiểu nhân mà cảm thấy sỉ nhục, cũng không hâm mộ những người được dânchúng tôn làm Thánh Hiền. Ta chưa từng nghĩ tới, mình sẽ trở thành một Phật đồ quét rác cũng không làm con kiến bị thương. Cũng chưa bao giờ tin tưởng, quang minh chính đại sẽ dễ dàng đạt được thành công hơn âm tàn độc ác. Tuy rằng tuổi của ta cũng không lớn, nhưng đạo lý ta hiểu được còn nhiều hơn một chút so với những người già, nhìn thế giới này, đều lạnh nhạt hơn bất cứ kẻ nào.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Nhưng ta sợ, sợ mỗi lúc trời tối sau khi nằm ở trên giường nhắm mắt lại sẽ có ác quỷ đến cắn đầu ngón chân. Trước đây cực kỳ lâu mẹ của ra đã từng nói cho ta biết, làm việc trái với lương tâm quỷ sẽ gõ cửa, sẽ gặm đầu ngón chân của người. Ta đã làm việc trái với lương tâm, nhưng là bất đắc dĩ. Ta tin tưởng chắc chắn rằng... Chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt chính mình đặt ra, ác quỷ cũng sẽ không tới tìm ta. Con người có thể vì tiền đồ của mình mà dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng đối với người thân của mình, trong lòng nhất định phải sạch sẽ... Đây chính là điểm mấu chốtcủa ta.
Hắn xoay người rời khỏi, thời điểm đi tới cửa hắn quay đầu lại hỏi Tức Họa Mi:
- Tức đại nương... Ngài đoán xem, mỗi tối liệu La Diệu có ngủ ngon không?