Áo mà y đang mặc, không phải là tăng bào màu trắng của y, mà là áo gấm màu tím Dương Kiên bảo y mặc. Ống tay áo của của nó vốn khong rộng, cho nên không thích hợp dùng Giang Lưu Tụ.
Nhưng còn đang cười tự giễu, quyền thứ hai của Dương Kiên lại lao tới.
Kỳ thực tốc độ của Dương Kiên không tính là nhanh. Nhưng thế công của người đại tu hành thường là liên tục, nếu hơi dừng thì nhất định có thứ gì đó đáng sợ đằng sau. Quyền thứ hai của Dương Kiên ở trong mắt người bình thường thì có vẻ rất nhanh, nhưng ở trong mắt Đại Tự Tại, Dương Kiên vẫn dừng một chút.
Cho nên Đại Tự Tại không hề do dự chập hai tay lại, sau lưng xuất hiện một đóa bạch liên bảy cánh thật lớn.
Ầm ầm!
Rõ ràng Dương Kiên ở phía trước, cú đấm cũng lao về phía trước, nhưng nội kình từ một quyền kia lại đánh úp tới sau lưng Đại Tự Tại. Nếu không phải Đại Tự Tại phản ứng cực nhanh, dùng bạch liên ngăn cản, thì có lẽ một quyền này đã đánh vào lưng y rồi.
Két một tiếng.
Đóa bạch liên bảy cánh của Đại Tự Tại bị vỡ năm cánh.
Một quyền này của Dương Kiên không đạt được mục tiêu, nhưng lúc này thế công mới là liên miên bất tận. Ông ta không có kỹ xảo đặc biệt nào, chỉ là không ngừng đấm tới. Dùng chính là Thái Tổ Quyền mà bộ binh Đại Tùy lúc mới nhập ngũ thường hay luyện. Bộ quyền pháp này là do chính Dương Kiên sáng tạo ra, cực kỳ có hiệu quả lúc cận chiến trên chiến trường. Đối với người đại tu hành mà nói, quyền pháp này quả thực quá đơn giản. Nhưng đối với binh lính, đây chính là sát chiêu hiệu qua trên chiến trường.
Đại Tự Tại lui về phía sau, rồi đẩy hai tay về phía trước.
- Đại La Phật Thủ!
Theo tiếng kêu nhỏ của y, một bàn tay đột nhiên xuất hiện. Bàn tay chặn mọi quyền của Dương Kiên, cứng đối cứng như vậy, nội kình tạo thành làn sóng bắn ra, thổi bay cỏ và bụi cát.
- Phục Ma Trượng!
Đại Tự Tại nắm chặt hay tay rồi vung mạnh xuống, một cây pháp trượng thật lớn đánh xuống đỉnh đầu Dương Kiên. Dương Kiên không thèm nhìn tới, bàn tay tạo thành đao chém xéo về phía trước. Bàn tay của ông ta giống như hoành đao của Đại Tùy, sắc bén mà chắc chắn, chém đứt Phục Ma Trượng.
Thoạt nhìn, Dương Kiên không ngừng ép về phía trước, mà Đại Tự Tại không ngừng lui về phía sau.
Nhưng thế công của Dương Kiên dù mãnh liệt hơn nữa, vẫn không thể ảnh hưởng tới Đại Tự Tại. Tình thế hiện tại giống như một tiếng trống làm binh lính tinh thần hăng hái, liều chết xông về phía trước, nhưng nếu không xuyên thủng được phòng ngự của kẻ địch, thì tinh thần sẽ dần suy kiệt.
- Cầm Tượng Thủ!
Đại Tự Tại dùng tay tạo thành trảo, mười kình khí sắc bén bao vây Dương Kiên. Lúc đao khí tới gần thân thể của Dương Kiên thì chợt trở nên hỗn loạn, giống như cái máy xay thịt, bao quanh lấy Dương Kiên. Mà Dương Kiên thì căn bản không để y tới, áo giáp bằng nội kình trên người ông ta đã đủ ngăn cản mười đao khí kia. Đao khí va chạm vào áo giáp, phát ra thanh âm leng keng, thậm chí ma sát ra lửa.
- Trọng giáp!
Lần này tới lượt Dương Kiên hét to, sau đó chỉ tay về phía trước. Mười đao khí bao vây bị triệt tiêu, mỗi một phần của bộ áo giáp giống như ảo hóa thành một áo giáp binh, nhưng tốc độ di chuyển nhanh hơn nhiều. Trong nháy mắt, áo giáp binh này liên tạo thành trận thế, bao vây Đại Tự Tại lại. Đại Tự Tại nhận ra, đây là một trận hình cơ bản nhất của Đại Tùy.
Một khi bị bao vây, khó mà thoát thân được.
Trong nháy mắt bao vây được Đại Tự Tại, Dương Kiên vung mạnh tay một cái, thanh trọng giáp kia từ phía sau bay tới. Dương Kiên cầm trọng giáo rồi lao mạnh về phía trước, giống như một kích đầu tiên, đơn giản trực tiếp, nhưng không thể địch nổi. Mà Đại Tự Tại đang bị áo giáp binh bao vây, căn bản không thể trốn tránh.
- Giết!
Lần này Đại Tự Tại không hô chữ ‘Chắn’, mà là chữ ‘Giết’.
Đại Tự Tại ném một cái, một người mỏng như tờ giấy bay ra khỏi trận pháp, rồi ở giữa không trung chợt biến thành một người đánh về phía Dương Kiên. Mà lúc này, trọng giáo của Dương Kiên đang đâm thẳng tới Đại Tự Tại!
Ầm ầm!
Đại Tự Tại bị trọng giáo của Dương Kiên đánh bay ra ngoài, trên ngực xuất hiện lỗ máu. Mà trên bầu trời, người kia dường như nói nhỏ một tiếng. Nhưng một cái da người làm sao
nói chuyện được? Vậy mà Dương Kiên rõ ràng nghe được hai chữ.
- Đồ Nhân!
Một cỗ nội kình quỷ dị bao phủ Dương Kiên, giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến bao Dương Kiên lại. Giống như trong nháy mắt, Dương Kiên sẽ bị gặm chỉ còn bộ xương. Đại Tự Tại nhịn đau cười lớn, bởi vì y một mực chờ đợi thời khắc này.
Nhưng
Nụ cười của Đại Tự Tại biến mất rất nhanh.
Thay vào đó là sự kinh ngạc và rung động.
Một luồng sáng phát ra mạnh mẽ từ người Dương Kiên, giống như ánh mắt trời xuyên thủng tầng mây, dần dần xé rách nội kình quỷ dị kia.
Kiếm khí!
Trên người Dương Kiên vẫn còn một ít kiếm giới!
Chói chang như mặt trời!
Kiếm khí phá nát nội kình của Thắng Đồ, sau đó biến thành một tia sáng cắt đứt bộ da của Thắng Đồ. Bộ da của Thắng Đồ giống như quả bóng bị rút hết hơi rơi xuống đất.
Dương Kiên bước nhanh về phía trước, dùng trọng giáo chỉ về phía Đại Tự Tại:
- Không phải ngươi coi thường trẫm…mà là coi thường Vạn Tinh Thần.
…
…
Đại Tự Tại quả thực không ngờ kiếm giới chỉ còn mỏng như cánh ve kia của Dương Kiên lại còn có uy lực lớn như vậy. Y hao hết tâm tư chuẩn bị đòn sát thủ, nhưng lại bị kiếm giới phá hủy một cách dễ dàng. Đồ Thiên mà da người của Thắng Đồ thi triển ra tất nhiên không thể bằng được lúc Thắng Đồ còn sống, nhưng có thể phát huy tu vị của Thắng Đồ tới tận cùng.
Đại Tự Tại vốn tưởng rằng, một kích này dù không thể giết được Dương Kiên, nhưng có thể khiến Dương Kiên bị thương nặng.
Nhưng, người bị thương nặng là y.
Kiếm ý của Vạn Tinh Thần.
Cho dù chỉ còn một tia, thì cũng thể coi thường được.
Lúc này Đại Tự Tại đã bị thương rất nặng. Một kích từ trọng giáo kia của Dương Kiên quá mãnh mẽ. Cho dù lúc trọng giáo đâm tới trước người, Đại Tự Tại đã kịp thời tung ra một đóa bạch liên bảy cánh, nhưng do đóa bạch liên này hình thành trong lúc vội vả, nên chỉ ngăn cản được một phần nhỏ uy lực của trọng giáo. Nếu không phải y phản ứng nhanh, thì một kích này đã giết chết y rồi.
Đại Tự Tại nhìn thương thế trên ngực, không nhịn được lắc đầu.
- Dương Kiên…ta thực không biết ngươi đắc ý cái gì. Tất cả thành công của ngươi đều dựa vào người khác chứ không phải dựa vào bản thân, nhưng ngươi lại luôn kiêu ngạo tự đắc vì thành công đó. Dùng đồ của người khác thu hoạch thành công, cho rằng là của mình còn chưa tính, rõ ràng còn nghĩ tất cả là tự mình làm nên…
Dương Kiên chẳng quan tâm tới lời châm chọc của Đại Tự Tại, bước tới người y, dùng trọng giáo chỉ vào trán của y.
- Thành công chính là thành công, bất kể là dùng thủ đoạn hay phương thức gì, thành công vĩnh viễn sẽ không cùng cấp với thất bại. Mà đã thành công, thì nên vui vẻ.
Mũi giáo chỉ vào trán Đại Tự Tại, mà lúc này Đại Tự Tại vô cùng bình tĩnh.
- Ngươi có cái gì mà vui vẻ?
Y cười cười, quỷ dị khiến cho lòng người lạnh lẽo:
- Bởi vì ngươi chỉ thắng một Đại Tự Tại mà thôi. Thế giới này tồn tại một thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể chiến thắng được, chỉ là ngươi chưa tới cấp độ đó. Ngươi cho rằng mình đã đứng chỗ cao nhất của thế giới, kỳ thực ngươi rất nhỏ bé.
- Vậy ngươi.
Dương Kiên đẩy trọng giáo làm rách trán Đại Tự Tại:
- Càng nhỏ bé.