- Đây không phải là biện pháp của trẫm, mà là của Vạn Tinh Thần.
Dương Kiên bị những lời này của Phương Giải chọc giận:
- Đầu sỏ gây nên là Vạn Tinh Thần, chứ không phải trẫm! Vì sao các ngươi đều sùng bái hắn giống như thánh nhân, mà lại coi trẫm thành yêu ma quỷ quái? Tất cả của trẫm đều do Vạn Tinh Thần tạo thành. Ngươi hận trẫm, không bằng đi hận hắn. Lúc đầu là trẫm đưa ra ý tưởng này, nhưng người thi hành là hắn, chứ không phải trẫm.
- Vạn lão gia tử nhất định sẽ hối hận.
Phương Giải nói:
- Ông ấy muốn dùng phương thức như vậy để khiến một kẻ ác ma như ngươi áy náy tự trách, nhưng ông ấy sai rồi. Ông ấy căn bản không hiểu được, ác ma cuối cùng vẫn là ác ma, không biết thế nào là hối lỗi.
Phương Giải vừa nói chuyện, vừa bổ ra ít nhất mười đao.
Dương Kiên vừa nói chuyện vừa ngăn cản. Tuy dòng máu kia đã không còn mới mẻ, nhưng chẳng khác gì linh đan diệu dược với ông ta. Lúc này ông ta lại có lại cảm giác hùng mạnh như lúc trước.
Chỉ có điều, cứ tiếp tục đánh nhau như vậy, sẽ bất lợi cho ông ta.
Bởi vì nội kình của Phương Giải, có thể tiêu hao nội kình của ông ta.
Khí mạch lực của Phương Giải, có thể phá hủy nội kình. Nói theo cách khác, mỗi một lần Dương Kiên ra tay, nội kình tiêu hao không thể thu lại được. Lửa của Phương Giải, băng của Phương Giải, đều có thể phá hủy nội kình.
- Xem ngươi kiên trì được lâu hơn, hay trẫm lâu hơn.
Dương Kiên nổi giận đẩy hai tay về phía trước, nội kình biến thành vô số mũi tên bắn về phía Phương Giải.
Hai mắt của Phương Giải rùng một cái.
Giờ khắc này, con ngươi của hắn biến thành màu đỏ.
Màu đỏ yêu dị.
Theo con ngươi của hắn đổi màu, một ngọn lửa màu vàng chợt xuất hiện xung quanh người hắn, bao kín hắn ở bên trong. Phương Giải vẫn bước chân về phía trước, không hề né tránh nội kình rậm rạp. Mũi tên bằng nội kình đánh vào ngọn lửa quanh người hắn, giống như hạt mưa rơi vào miếng sắt nóng rực, nhanh chóng biến mất không thấy.
Mưa dày đặc, miếng sắt có nóng tới mấy cũng sẽ bị làm lạnh.
Nhưng Phương Giải không phải là miếng sắt. Ngọn lửa kia, có thể thiêu đốt nội kình của kẻ địch.
…
…
Thảo nguyên Tây Vực
Đại Tuyết Sơn
Đại Luân Tự
Điện Đại Luân Minh Vương
Nam tử áo trắng nhìn thứ xuất hiện trước mặt mình, trong mắt không có bất kỳ sợ hãi nào, mà chỉ có thoải mái. Y nhìn đám người đông đúc trong điện Đại Luân Minh Vương, nhếch miệng nở nụ cười khinh miệt. Nếu người khác nhìn thấy chuyện xảy ra trong đại điện này, nhất định sẽ sợ tới xụi lơ, nhưng y lại thoải mái giống như tìm được đáp án.
Trong nháy mắt
Con ngươi của y biến thành màu đỏ
Màu đỏ đẹp thấu lòng người
Đỏ còn hơn cả máu
Y không biết, Phương Giải cũng không biết.
Cùng một thời gian nhưng khác địa điểm, hai người đối mặt không cùng kẻ địch, nhưng ánh mắt đều biến thành màu đỏ. Bất đồng chính là, nam tử áo trắng chủ động dùng, mà Phương Giải, từ sau khi loại bỏ được dấu ấn của La Diệu trên người, đã rất lâu rồi đôi mắt màu đỏ chưa xuất hiện.
Nếu Phương Giải biết, thì chắc hắn sẽ đoán được thân phận của nam tử áo trắng.
- Ta vẫn cho rằng ngươi là thần linh, hóa ra thường thôi.
Ngọn lửa màu vàng bốc lên trong điện Đại Luân Minh Vương giống như núi lửa phun trào. Những người trong đại điện bị ngọn lửa nuốt chừng, ngay cả phản kháng cũng không kịp đã biến thành tro tàn. Con ngươi của nam tử áo trắng đang thiêu đốt, đại điện cũng thiêu đốt theo. Y cất bước đi vào đại điện, đi qua biển lửa.
- Chẳng lẽ ta không phải là thần?
Ở sâu trong đại điện, có người trả lời.
Thanh âm này đầy u oán, thật giống như vọng lại từ lòng đất. Thanh âm này tuy không lạnh như băng, nhưng rất khác thường. Trong đó không có bất kỳ tình cảm nào, đơn điệu giống như không phải tiếng người. Tuy rằng thanh âm cố ý để lộ ra một chút tình cảm, nhưng hiển nhiên không thành công.
- Ta tạo ra nửa thế giới này, ta không phải là thần, thì ai là thần? Ngươi chẳng? Ngay cả ngươi cũng chỉ là thứ mà ta tạo ra, ngươi cho rằng mình là duy nhất thiên hạ? Nhiều nhất, ngươi chỉ là thứ đầu tiên mà ta tạo ra thành công. Hơn một nghìn năm qua, ta cũng không thể tạo ra một người thứ hai giống như ngươi.
Thanh âm dường như muốn học theo giọng điệu châm chọc của con người, nhưng hiển nhiên vẫn khá đông cứng.
- Đám người thường các ngươi, không phải luôn cảm thấy thế gian này tồn tại thần linh đó sao? Lúc ngươi may mắn phát hiện thực sự có thần linh, vì sao còn hoài nghi?
Thanh âm phiêu đãng trong biển lửa, không tìm được phát ra từ chỗ nào.
Nam tử áo trắng hoàn toàn không để ý tới những người bị ngọn lửa thiêu đốt, bởi vì trong mắt y, bọn họ chỉ như con kiến.
- Mấy thứ làm ra này, xác
thực rất kém cỏi.
Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua người ở bên cạnh mình, người này giơ tay lên còn chưa kịp phát ra thế công thì đã bị ngọn lửa cắn nuốt rồi không cam lòng ngã xuống. Gương mắt đó nhìn y, rồi dần dần biến mất. Đó là một khuôn mặt hoàn mỹ, không tìm thấy một tỳ vết nào.
Khuôn mặt của Đại Tự Tại
- Mấy thứ ngươi tạo ra này, thật là thất bại. Tuy nhìn giống hệt Đại Tự Tại, nhưng tu vị quá thấp. Chỉ khi đưa vật này ra ngoài, để cho nó không ngừng giao chiến với kẻ địch, thì nó mới dần dần tăng tu vị phải không?
Nam tử áo trắng hỏi.
- Ngươi rất thông minh!
Thanh âm thản nhiên nói:
- Nếu lúc trước ta biết ngươi thông minh như vậy, có lẽ đã đổi một người khác. Đại Luân Minh Vương ngu hơn ngươi, cũng nghe lời hơn ngươi, cho nên ta dùng y thay thế ngươi. Chỉ là ta không nghĩ tới một người tâm cao khí ngạo như ngươi, lại biết giả chết để lừa bịp Đại Luân Minh Vương.
Nam tử áo trắng lắc đầu:
- Ta không chết, là vì ta may mắn.
Người trong đại điện bị đốt sạch sẽ, trước mặt nam tử áo trắng liền trống trải.
- Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh rằng ngươi không phải là thần.
Y bỗng nhiên cười cười:
- Nếu ngươi là thần, vì sao lại trốn ở đây? Nếu ngươi là thần, ngươi liền biết ta còn sống từ lâu, sau đó đi giết ta. Hiện tại ta thậm chí hoài nghi, ngươi không những không phải là thần, mà còn không phải là người. Nhưng ta càng muốn nhìn rõ, ngươi rốt cuộc là thứ gì.
- Ta chính là thần! Là người chi phối nửa thế giới này.
Than âm rốt cuộc có cảm tình, đó là phẫn nộ.
- Nửa thế giới này?
Nam tử áo trắng cười ha hả:
- Cho nên mới xuất hiện người tu hành ở Trung Nguyên và Tây Vực, mà bên kia biển rộng, là thế giới của hỏa khí. Trước khi tới đây ta thực sự không hiểu vì sao cùng một thế giới, lại có sự phát triển khác nhau. Khi ta tới nơi này, ta mới hiểu ra.
- Có lẽ…ngươi là một kẻ đáng thương, tự lừa mình dối người.
Y nói.
- Đáng thương?
Thanh âm càng nổi giận:
- Không ai có thể nói chuyện với ta như vậy. Ta tận mắt chứng kiến con người xuất hiện sau đó dần dần trở thành vua vạn vật. Ta đã sống bao lâu, ngươi chẳng bảo nghĩ tới được. Hỏa khí…đó chẳng qua chỉ là một thứ vớ vẩn, thứ hùng mạnh thực sự vẫn là thân thể con người. Là ta nghĩ tới điều này, là ta khai sáng điều này. Nếu như không có ta, thì không có ngươi. Là ta sáng tạo ra ngươi.
- Đúng vậy, là ngươi!
Nam tử áo trắng chậm rãi nói:
- Nhưng ngươi làm vậy là vì ngươi ích kỷ. Ngươi muốn thông qua sự xuất hiện của người tu hành để thay đổi điều gì đó. Ngươi cảm thấy đó mới là thế giới lý tưởng. Sở dĩ ngươi lựa chọn điều đó là vì ngươi cảm thấy như vậy sẽ không còn uy hiếp với ngươi. Ngươi càng cường điệu ngươi hùng mạnh cỡ nào, ta lại càng cảm thấy ngươi đang chống cự điều gì đó. Đã có kháng cự, thì chứng minh ngươi có sợ hãi.
- Ta sợ hãi?
Thanh âm cất cao, nhưng vẫn không được tự nhiên.
- Ta là chúa tể của nửa thế giới này đã nhiều năm, có thứ gì có thể khiến ta sợ hãi?
Nam tử áo trắng trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:
- Chắc là tử vong…đây là đáp án duy nhất mà ta nghĩ ra. Mặc kệ ngươi tồn tại bao lâu, mặc kệ ngươi hùng mạnh cỡ nào, đây là sự sợ hãi của ngươi. Ngươi thay đổi là vì ngươi sợ hãi. Người thường yếu ớt, nhưng ngươi sợ hãi chính là người thường.
Y nhìn vào sâu trong đại điện:
- Ngươi rất sợ hãi!