Đông Cương
Thành Xích Viêm
Tòa thành nhỏ có lịch sử sáu trăm năm này hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Từng được vô số nhà thơ khen ngợi là nơi thích hợp tu tâm dưỡng tính nhất thì đâu còn cảnh sắc khi xưa, chỉ còn là một đống hoang tàn. Lúc đầu là cửa thành không lớn bị nổ vỡ, trên tường thấy đầy những hố nhỏ, gạch vỡ vụn chất đống ở dưới, thật giống như một nấm mồ hoang.
Chiếc ủng da của Plens Đại Công giẫm lên gạch vụn tiến vào cửa thành, dưới chân truyền tới tiếng như là giẫm nát xương cốt. Ông ta không thèm để ý tới thanh âm đó, chỉ để ý đá vụn dưới chân khiến ông ta đi không thoải mái. Ông ta đã già, càng ngày càng bắt bẻ với những chi tiết nhỏ nhặt.
Cửa thành có không ít thi thể, ông ta lựa chọn tránh đi.
- Phái người thu thập thi thể rồi chôn, nhớ là chôn theo tập tục của người Hán.
Ông ta phân phó một tiếng, sau đó nhìn thấy xa xa ở trong thành có mấy binh lính đạp lên thi thể binh lính người Hán nói chuyện phiếm, vẻ mặt hưng phấn. Ông ta nhíu mày, chỉ về hướng bên kia:
- Bắt mấy người kia lại, đánh ba mươi roi rồi đẩy về nước.
Một tướng lĩnh dưới trướng của ông ta hơi sửng sốt, hiển nhiên cảm thấy xử phạt như vậy là quá nặng. Ở đế quốc Agoda, vinh quang của quân nhân là bất khả xâm phạm. Từ xưa tới nay, chính phủ của đế quốc đều tuyên truyền dân chúng nên tôn trọng người lính, cho dù chỉ là một người lính bình thường nhất, cũng được rất nhiều đặc quyền ở đế quốc. Chính phủ của đế quốc mất thời gian gần mười năm để tất cả dân chúng hiểu một điều rằng, làm lính, là vinh quang lớn nhất với một nam nhân trưởng thành.
Chính vì thế, quân nhân bị điều về nước, không chỉ đối mặt với sự cười nhạo của người khác, còn chịu sự dày vò từ trong lòng.
- Bọn họ…chỉ là hơi đắc ý mà thôi.
Tướng lĩnh này khuyên nhủ:
- Không ai nghĩ tới một tòa thành nho nhỏ lại kiên trì lâu như vậy. Chúng ta bị tổn thất không dưới năm trăm binh lính bên ngoài thành nhỏ này. CHính vì thế, trong lòng binh lính ít nhiều đều có chút căm tức.
- Đây không phải là lý do.
Plens lắc đầu:
- Từ lúc đế quốc bắt đầu chinh chiến tới nay, có bao nhiêu nơi đã tắm máu của binh sĩ? Nếu thắng lợi chỉ khiến cho người ta càng thêm vênh váo đắc ý, vậy thì thất bại sẽ tới một cách bất ngờ. Chẳng lẽ các ngươi đã quên lời dạy bảo của Lai Mạn Đại Đế? Tân Cách, ngươi nói cho ta biết, Lai Mạn Đại Đế từng dạy gì khi đối xử với kẻ địch?
Tướng lĩnh tên là Tân Cách lập tức đứng thẳng người, đáp:
- Bệ hạ đã từng nói, dẫm chân lên thi thể của kẻ địch không phải là dẫm chân lên tôn nghiêm của chúng, mà là vứt bỏ thân phận của mình. Bên thua chết trận và bên thắng đều có vinh quang không thể xâm phạm. Nếu có người ngược đãi thi thể của kẻ địch hay là người một nhà, vậy thì binh lính đó không xứng mặc quân phục của đế quốc.
Sau khi nói xong, y liếc nhìn Plens, biết mình không thể khuyên bảo được nữa rồi.
- Tuy ta đã nói rất nhiều lần, nhưng hiển nhiên các ngươi vẫn không hiểu.
Plens nhìn thoáng qua tường thành đã bị phá nát, nhìn phòng ốc sụp đổ, nhìn thi thể trên đất và dân chúng người Hán bị tập trung ở phía xa xa.
- Chinh phục…vốn không chỉ là đất đai.
…
…
- Người Hán đúng là một dân tộc kỳ quái.
Plens đứng cung kính một bên, đầu cúi thấp. Là một Công Tước có địa vị hiển hách, ở đế quốc Agoda chỉ có một người mới khiến ông ta thu hồi sự kiêu ngạo. Đế quốc Agoda không phải do người này dựng lên, nhưng tuyệt đối là người khiến cho đế quốc này trở nên vĩ đại.
Lúc Plens nói chuyện với Lai Mạn Đại Đế, hết sức làm cho thanh âm của mình rõ ràng chút. Ông ta biết Lai Mạn Đại Đế thích dùng tướng lĩnh trẻ tuổi, nhất là tướng lĩnh trẻ tuổi đầy tâm huyết. Plens biết rằng đây là vì trên chiến trường cần có nhiều tâm huyết, cần dũng khí sắc bén. Cho nên, ông ta luôn để ý tới những chi tiết này.
Ông ta không muốn dùng thanh âm già nua khàn khàn nói chuyện với Lai Mạn Đại Đế. Ông ta cố gắng khiến cho giọng nói của mình rõ ràng như người trẻ tuổi.
Rõ ràng, không có nghĩa là nói lớn. Đương nhiên, rất nhiều người trẻ tuổi không hiểu điều này.
Nói đến chi tiết, Plens có một số thói quen không thể tưởng tượng nổi.
Ở trong thư phòng của ông ta, luôn đặt một bồn nước. Bất kể là lúc chinh chiến hay ở quốc nội, ông ta vẫn duy trì thói quen này. Không chỉ ở thư phòng, những chỗ ông ta ở đều có. Để khi Lai Mạn Đại Đế triệu kiện ông ta, dù gấp rút cỡ nào, ông ta đều sẽ tắm rửa một lần, dùng tốc độ nhanh nhất.
Vợ của ông ta không hiểu vì sao ông ta làm như vậy, Plens có chút bất đắc dĩ nói với vợ mình:
- Mặc kệ bà tin hay không tin, người càng già, càng có một loại mùi, được gọi là mùi mục. Nếu để cho bệ hạ ngửi thấy mùi mục mà người già như ta mới có, vậy thì tương đương với việc nhắc nhở bệ hạ rằng ta đã già.
Người càng già, nhu cầu về thịt càng ít. Bọn họ thích ăn những đồ ăn nhẹ nhàng hơn. Nhưng Plens lại không như vậy. Tuy ông ta cũng bắt đầu không thích thịt, nhưng mỗi bữa cơm ông ta đều bắt buộc mình ăn một ít. Bởi vì ông ta tin tưởng rằng, thịt có thể khiến con người ta duy trì thân thể cường tráng.
Có đôi khi, ngay cả ông ta cũng không rõ, mình rốt cuộc sợ cái gì.
Sợ bị vứt bỏ?
Với chiến công của ông ta, cho dù Lai Mạn Đại Đế không dùng ông ta nữa thì cũng ban cho ông ta một cuộc sống đầy đủ. Vào một ngày, lúc ông ta nghe con trai nhỏ của ông ta hoan hô một câu khi biết lại có một thành trì bị hạ. Câu đó là:”Đây là một thời đại vĩ đại”
Đúng vậy, đây là một thời đại vĩ đại.
Một đế quốc quật khởi, tất nhiên sẽ bao la hùng vị.
Ông ta rốt cuộc hiểu ra, ông ta sợ không phải là về nhà dưỡng lão, sợ chính là mình cách xa thời đại này, sợ rằng sinh hoạt chỉ còn lại là hoa cỏ cùng với một đám lão già ngồi bên nhau đánh bài. Ông ta muốn tên của mình có liên hệ với thời đại này. Lúc mọi người đề cập tới Lai Mạn Đại Đế vĩ đại, sẽ không quên còn có một người tên là Plens.
- Kỳ quái gì vậy?
Lai Mạn Đại Đế ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim, hưởng thụ bữa sáng. Trước mặt y là cái bàn bốn chân cũng làm từ gỗ lim. Không giống với đám thuộc hạ không hiểu về cuộc sống xa hoa của
người Hán, Lai Mạn Đại Đế cho rằng đây là một nền văn hóa nên được coi trọng.
Hiện tại y có thể dùng đũa một cách thuần thục. Mấy tháng gần đây nghiên cứu đồ cổ, y càng thêm hiểu biết về lịch sử của quốc gia này.
- Tòa thành nhỏ này chỉ có chưa tới hai nghìn quân coi giữ, trong đó hơn nửa là dân dũng. Bọn họ thậm chí không đủ cung tên và áo giáp, cũng không có viện binh. Lúc Mộc Quảng Lăng không thể không rút lui, tòa thành nhỏ này đã định trước là bị vứt bỏ, người trong thành cũng định trước trở thành cô nhi…nhưng, không ai trong bọn họ lựa chọn đầu hàng.
Plens nói.
Lai Mạn Đại Đế buông đũa xuống, tựa hồ không hài lòng lắm với đồ ăn trên bàn.
- Ngươi có biết tên của món ăn này không?
Lai Mạn Đại Đế chỉ món mà mình vừa ăn.
- Thịt băm hương cá.
Plens đáp.
- Ừ quá ngọt…ta nghe nói thịt băm hương cá chính tông có mùi thơm của cây vải, chứ không phải ngọt như mía này.
Lai Mạn Đại Đế khoát tay ra hiệu cho tôi tớ dọn bàn:
- Đây là đồ ăn mà đầu bếp của chúng ta làm phỏng theo đồ ăn của người Hán. Nhưng hương vị lại khác biệt. Là đồ ăn của Hán kỳ quái hay sao? Không phải…là đầu bếp của chúng ta làm không tốt.
Lai Mạn Đại Đế chậm rãi nói:
- Lúc chinh phục một địa phương, chúng ta chỉ thấy kẻ địch ngoan cường chống cự, rồi chúng ta bắt đầu kính nể kẻ địch. Nhưng chớ quên, không ai đầu hàng, không có nghĩa rằng kẻ địch kiêu ngạo và kiên địch cỡ nào, mà là bản thân chúng ta làm không tốt.
- Thần đã hiểu.
Plens cúi đầu, hai hàng lông mày run lên.
Lai Mạn Đại Đế bưng bát canh nóng vừa mới bưng lên, gật đầu nói:
- Người Hán có nhiều chỗ đáng cho chúng ta học tập. Nhưng trừ ta ra, việc học tập của các ngươi nên chậm một chút. Lúc đầu ta nói qua, trước khi chinh phục một địa phương, phải hiểu địa phương đó trước, chứ không phải là bảo các ngươi học tập cách hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của địa phương đó.
- Hiện tại ta đã có chút lo lắng. Plens, ngươi biết ta lo lắng cái gì không?
Plens vội vàng lắc đầu:
- Thần không biết.
- Ngươi xem mấy thứ này xem.
Lai Mạn Đại Đế chỉ cái bàn:
- Nghe nói giá trị của cái bàn này không kém một cái bàn làm bằng bạc ròng. Lúc thuộc hạ của ta biết chuyện này đều rất kinh ngạc, sau đó nói nếu mình có được một cái bàn như vậy thì thật tuyệt. Hoặc như trà này, lúc thủ hạ của ta biết một bình trà như vậy đủ cho một người giàu có chi tiêu vài năm, bọn họ cũng rất kinh ngạc, sau đó rất muốn thưởng thức một chút.
- Hoặc như đồ ngọc ngà châu báu, thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng bán đi có thể trang bị cho hàng nghìn người. Ta nghe nói quốc gia này nổi tiếng nhất là ngọc khí, thậm chí có thể đổi được cả một tòa thành. Lúc thuộc hạ của ta biết giá trị của ngọc khí, sẽ suy nghĩ lấy một cái đeo trên người.
- Chẳng hạn như ẩm thực, ta chưa từng thấy một dân tộc nào có nền ẩm thực tinh tế như vậy. Thuộc hạ của ta đã ăn quen với thịt nướng đơn điệu và khoai tây, một khi nhấm nháp đồ ăn ngon như vậy, thì đầu lưỡi sẽ càng tham lam, cảm thấy người thắng nên hưởng thụ tất cả…Mỹ thực, lụa là, nhà cửa, châu báu, đồ cổ.
Lai Mạn Đại Đế chậm rãi nói:
- Nhưng Plens à, ngươi biết không, mấy thứ này đều là của kẻ địch chúng ta, thậm chí còn đáng sợ hơn khi chiến đấu trực tiếp với kẻ địch. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa tướng lĩnh của chúng ta sẽ bị thứ tinh xảo chiếm hết nhuệ khí. Có người nói tính cách không bao giờ thay đổi. Điều này là sai, cuộc sống đủ để thay đổi tính cách của một người. Nuôi một con mãnh hổ mấy năm, tuy không thể biến nó thành một con mèo, nhưng nó sẽ mất đi uy lực khi xưa.
- Thần đã hiểu!
Plens không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng ông ta không dám nói không rõ.
- Ta sẽ chú ý chuyện này.
Lai Mạn Đại Đế nói:
- Hiện tại, chúng ta thảo luận nguyên nhân vì sao không có người Hán nào chịu đầu hàng.
…
…
Lai Mạn Đại Đế đứng dậy, nhìn bầu trời phía xa xa:
- Ta từng nói, ta muốn mở rộng bản đồ của đế quốc tới lục địa bên cạnh, chuyện này ta đã làm được. Sau khi thành công liền mang tới lòng tham, hiện tại ta muốn không chỉ là một khối lục địa, mà là tất cả…Các ngươi, chính là dũng sĩ giúp ta hoàn thành nguyện vọng này. Plens, ngươi có biết dũng sĩ chân chính là gì không?
Không đợi Plens trả lời, Lai Mạn Đại Đế chậm rãi nói:
- Dũng sĩ, không chỉ là một đám liều mạng, mà còn phải thông minh. Chúng ta cần giảm bớt lực cản của kẻ địch, nhưng phương pháp không chỉ là giết chóc. Nếu chỉ giết chóc đơn thuần thì sẽ khiến cho kẻ địch càng thêm đoàn kết. Trước khi khai chiến, ngươi làm rất tốt, vì sao hiện tại lại quên? Bởi vì ngươi cảm thấy đã không cần phải tốn tiền rồi, bởi vì chúng ta đã bước lên khối đại lục này…
- Thần biết sai!
Plens cúi đầu nói:
- Sau khi trở về thần sẽ phái người đi làm.
- Chúng ta đoạt được vô số tài bảo.
Lai Mạn Đại Đế cười cười:
- Dùng số tài bảo đó biến kẻ địch thành bằng hữu, dùng đồ của bọn họ đạt tới mục địch của mình, chẳng phải tốt hơn sao? Đợi tới lúc không cần dùng tới bọn họ nữa, thì chúng ta lại cầm về, chúng ta có mất gì đâu?
Y cười rạng rỡ:
- Chẳng mất gì cả, chỉ có thu hoạch.