Đại đội binh mã dừng lại ở bờ nam của sông, dường như Hắc Kỳ Quân không vội tấn công Lê Âm. Đội ngũ mấy vạn người sau khi dừng lại bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, lui tới đều là phụ binh dựng doanh trại và tháp canh. Binh sĩ của Cao gia quân đứng trên tường thành trong tâm trạng bất an. Mặc dù lúc trước Yến Tăng đã chém đầu gian thế do Hắc Kỳ Quân phái tới, nhưng trong lòng các binh lính vẫn chưa thể yên định.
Mà người thông minh trong đó tất nhiên nhìn ra được người bị chém đầu kia chỉ sợ chết oan uổng, nhưng ai dám nói xằng nói bậy? Yến Tăng phái đội đốc chiến không ngừng tuần tra qua lại trên tường thành, cho nên mọi người không dám nghị luận linh tinh.
Đám phụ binh đã quen với việc dựng doanh trai, cho nên tiến độ rất nhanh. Chỉ chưa tới hai ngày, hàng rào và tháp canh đã dựng xong. Từ trên tường thành nhìn xuống, lều trại kéo dài liên miên bất tận như đồi núi.
Sáng sớm ngày thứ ba, trên tường thành Lê Âm vang lên tiếng kèn cảnh báo. Binh sĩ vội vàng chạy lên tường thành, cung tiễn thủ đặt bình tên ở vị trí có thể với tay tới.
- Rốt cuộc không nhịn được rồi.
Yến Tăng giơ Thiên Lý Nhãn nhìn binh mã Hắc Kỳ Quân ở phía xa xa đang điều động, thì thào một câu. Y biết trận chiến này kẻ địch sẽ không phái người tới đàm phán. Hắc Kỳ Quân bắc thượng, cần một trận thắng lớn để ủng hộ sĩ khí, cũng như thể hiện thực lực của bọn họ.
Cho nên trận chiến này, không thể tránh được.
- Chuẩn bị xe nỏ!
Y quay đầu lại phân phó, đám thân binh chay đi đốc xúc binh lính chuẩn bị xe nỏ. Lúc đại chiến thực sự diễn ra, nhiều người lại bình tĩnh hơn. Thứ thực sự dày vò, kỳ thực là chờ đợi khai chiến. Két két…tiếng dây thừng xoắn lại nghe cực kỳ chói tai, dường như còn rõ ràng hơn tiếng hiệu lệnh.
Xa xa, binh lính Hắc Kỳ Quân đã điều động xong, có chừng một vạn người rời khỏi đại doanh đi về hướng sông đào bảo vệ. Đội ngũ chỉnh tề, chiến kỳ tung bay.
Hạ Hầu Bách Xuyên cưỡi chiến mã chậm rãi đi tới. Nhiều năm chinh chiến, y đã không còn khẩn trương và hưng phấn như lúc trước. Tuy nhiên hôm nay tim của y vẫn đập nhanh hơn bình thường. Trận chiến này, đại biểu cho Hắc Kỳ Quân chính thức tham dự vào hàng ngũ tranh bá thiên hạ.
- Bày trận ở bờ sông, để cho hỏa khí doanh một bãi đất trống!
Hạ Hầu Bách Xuyên phân phó, sau đó ghìm chặt chiến mã lại.
Một đội binh lính tinh nhuệ đi về phía trước, mỗi bước chân đều khiến đại địa như run rẩy.
- Năm trăm bước…
Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ vè phía trước:
- Tuy tầm bắn xe nỏ của kẻ địch ngắn hơn pháo của chúng ta, nhưng bọn chúng từ trên cao bắn xuống chiếm cứ địa lợi. Đi tới nói với hỏa khí doanh một tiếng, vòng thứ nhất tốt nhất tiêu diệt sạch xe nỏ trên tường thành. Mất đi xe nỏ, kẻ thù liền mất đi một nửa khống chế với đường sông.
An Đức Lỗ cũng rất hưng phấn. Trong một thời gian dài y một mực chế tạo hỏa khí, đây là lần đầu tiên y chỉ huy tác chiến. Lúc còn ở bên kia biển rộng, y hâm mộ nhất là những người mặc quân phục. Một đám kiêu ngạo, ở trong quán rượu căn bản không có ai dám trêu trọc.
Theo y, nam nhân nên trở thành quân nhân mới thể hiện hết ra được phong thái của giống đực.
Lần này Phương Giải gọi y từ Vân Nam Đạo tới, chính là muốn y chỉ huy pháo doanh. Thứ nhất là y đã quá quen thuộc với pháo, thứ hai là để cho y xem pháo còn cần cải tiến gì không. Trước khi đi tới thế giới này, Phương Giải không hiểu lắm về quân đội. Kinh nghiệm chỉ huy phần lớn tới từ những điều mà hắn đọc được trong sách. Nếu như nói trợ giúp lớn nhất với hắn trong việc chỉ huy quân sự, thì là tới từ các trò chơi.
Hắn thích chơi những trò chơi chiến lược, thời còn trung học hắn rất nghiền trò Red Alert. Về sau học đại học tiếp xúc với nhiều trò chơi khác, nhưng Red Alert vẫn khắc sâu trong tâm trí của hắn. Mà ở kiếp trước Phương Giải có một thói quen khó đổi khi chơi trò này, chính là nếu không tích góp đủ lực lượng, thì hắn sẽ không chủ động xuất kích.
Bị động như vậy có chỗ lợi có chỗ hại. Lợi chính là như Phương Giải đang phát triển Hắc Kỳ Quân, không ngừng tích cóp quân lực, không ngừng phát triển lớn mạnh. Mà chỗ hại, chính là sách lược đối ngoại của Phương Giải có vẻ quá cẩn thận, chưa quả quyết.
Phương Giải tự mình biết điểm này, chỉ có điều đó là tính cách, rất khó thay đổi.
An Đức Lỗ chỉ huy binh lính pháo doanh đẩy loại pháo mới nhất tới trước trận hình, tới cách tường thành 500 bước thì dừng lại.
- Bắn thử, đo khoảng cách!
An Đức Lỗ hạ lệnh.
Một ổ pháo gần nhất được nhét một viên đạn pháo, binh sĩ nhanh chóng điều chỉnh góc pháo và chiều cao. Công nghệ chế tạo pháo thời này còn hạn chế, nhưng ở Trung Nguyên, uy lực của pháo đã dẫn đầu thời đại.
Ầm ầm.
Theo tiếng nổ vang, một viên đạn pháo bay về phía thành Lê Âm.
Thủ quân trên tường thành không biết đối phương xếp chỉnh tề thứ gì ở phía xa xa, đều chỉ trỏ nghị luận. Đúng lúc này một viên đen tuyền gì đó từ đội ngũ Hắc Kỳ Quân bên kia bay tới, ầm một tiếng nện vào tường thành, đạn phảo khảm vào trong.
Binh sĩ Cao gia quân phát ra tiếng kinh hãi, sau đó đợi hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, lập tức có người cười rộ lên.
- Tảng đá nhỏ như vậy có tác dụng quái gì?
- Hóa ra đó chính là xe ném đá loại nhỏ. Thứ này nện vào tường thành cũng chỉ đập vỡ vài viên gạch mà thôi…thực là buồn cười chết mất. Hắc Kỳ Quân định dùng thứ đồ chơi kia để đánh thành sao?
- Ha ha, đúng là đồ chơi! Nhìn đen xì rất có khí thế, hóa ra là có tiếng không có miếng.
Mọi người trên tường thành đều cười cợt, dùng lời nói
châm chọc kẻ địch để nâng cao sĩ khí cho mình.
Đúng lúc này, một loạt thứ gì đó bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng nổ chỉnh tề. Ít nhất 150 thứ giống như quả dưa hấu kia bắn về phía tường thành.
- Lại tới nữa!
Có người hô:
- Mau lấy tấm gỗ ngăn lại!
- Ha ha!
Oành!
Oành oành!
…
…
- Mẹ ơi, cứu con!
Một đạn pháo nổ tung cướp đi nửa chân trái của một binh lính, binh lính nằm xuống kêu gào. Lúc này y đâu còn quan tâm một nam tử trưởng thành lại kêu cha gọi mẹ. Y chỉ kêu lên theo bản năng, hy vọng có người giúp đỡ mình. Mà không biết từ lúc nào, sự ấm áp của mẫu thân luôn khiến người ta dễ nhớ tới nhất.
Phần đùi, máu me nhầy nhụa lộ ra xương cốt trắng hếu. Máu nhuộm đỏ cả người y, ống quần bị máu ngâm ướt sũng.
Tiếng kêu rên làm lòng người sợ hãi, bởi vì đó là sợ hãi cùng cực.
Cái thứ giống như dưa hầu đầu tiên đập vào tường thành, không có chuyện gì xảy ra, bọn họ bắt đầu châm chọc vũ khí của Hắc Kỳ Quân yếu ớt không đáng kể. Nhưng một giây sau, uy lực thật lớn của hỏa khí khiến cho bọn họ biết cái gì là địa ngục nhân gian.
Tay gãy chân gãy cũng nội tạng thịt nát bay tung tóe, rơi khắp nơi. Một binh lính còn trẻ tuổi ôm hoành đao co rúc ở phía dưới lỗ châu mai, cơ thể run kịch liệt. Y nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn cảnh thảm thiết trên tường thành. Y sợ nếu mình mở mắt ra, sẽ thấy địa ngục chứ không phải nhân gian.
Bốp!
Y thấy mặt tê tê, vô thúc giơ tay sờ, vì thế mò tới một miếng thịt nát lớn, còn dính dính. Đây là một miếng da mặt, còn có thể nhìn thấy lông phía trên. Nếu cẩn thận phân biết có thể nhận ra đó là phần da trên trán, lông là lông mi, phía dưới còn có mí mắt.
Lạch cạch một tiếng, có quả cầu rơi xuống từ bộ da nhày nhụa kia, không ngờ là một con ngươi.
- A!
Người lính này sợ tới mức điên cuồng hét lên, không ngừng co người lại. Nhưng phía sau lưng y đã là bức tường, làm sao lui được nữa? Bức tường này chính là chỗ dựa lớn nhất, khiến cho y có cảm giác an toàn. Đang lúc tiếng gào của y còn chưa dứt, một viên đạn pháo đã rơi xuống bức tường phía sau y.
Theo sau đó là tiếng nổ lớn rồi bức tường vỡ tan. Lực nổ thật lớn tác động vào lưng của binh lính trẻ tuổi. Y bị nện bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất đã không còn động đậy. Sinh mạng bị tử thần cướp đi trong một giây ngắn ngủi, chỉ còn lại thể xác rách mướp.
Ầm ầm!
Một viên đan pháo rơi chuẩn xác vào xe nỏ, lực nổ lớn khiến xe nỏ bị tan thành năm sáu mảnh. Cánh tay đòn bị lực xung kích đánh bay, đụng vào một binh sĩ cách đó hơn mười mét. Binh lính này cảm thấy vai mình như bị giáng một gậy mạnh, sau đó không thể không cảm thấy may mắn vì nếu cánh tay đòn kia đâm thẳng tới thì y đã chết rồi.
- Con mẹ nó, đừng đứng ngây ngốc ở đó!
Đội trưởng kéo y xuống:
- Nằm xuống! May mắn không tới lần thứ hai đâu!
Đội trưởng vừa mới dùng lực, kết quả lại nhẹ nhàng kéo người lính kia xuống. Lúc đội trưởng nhìn kỹ, mới phát hiện mình kéo tới là nửa thân hình. Một thanh hoành đao bị lực nổ đẩy bay tới, cắt ngang người binh lính này.
Trên tường thành vang lên tiếng kêu rên, mà ở dưới tường thành vang lên tiếng hoan hô.
Đây là chiến tranh.
Hoan hô, vĩnh viễn đều là kẻ mạnh hơn.
- Tiếp tục tiếp tục!
An Đức Lỗ hưng phấn kêu to:
- Để cho kẻ địch nếm thử uy lực của loại pháo mới nhất! Uy lực của pháo này đã có thể so sánh với pháo của Agoda rồi, thậm chí còn mạnh hơn.
…
…
- Qua sông!
Theo tiếng hiệu lệnh của Hạ Hầu Bách Xuyên, vô số phụ binh lao về phía trước. Bọn họ phải nhanh chóng dựng một con đường cho chiến binh, mà pháo doanh đang tận lực bảo vệ cho bọn họ. Vũ khí tiên tiến được tạo ra để bảo vệ cho người bình thường, đây chẳng phải là xu thế phát triển của chiến tranh đó sao?
Chiến tranh, không phải là cứ dùng mạng của nhiều người là dành được thắng lợi.
Tốc độ của phụ binh rất nhanh. Bọn họ nhảy vào nước sống, trên người cột dây thừng khiến bọn họ yên tâm hơn. Tuy nước sông chảy không nhanh, nhưng không ai dám cam đoan mình sẽ bị cuốn trôi đi.
Cứ cách một khoảng, lại có một đám người cố gắng đóng cọc xuống, sau đó đặt ván gỗ lên trên. Đây là cầu tạm thời, làm như vậy để binh lính có thể nhanh chóng quan sông. Chốc nữa bọn họ còn muốn dựng cầu nổi, để cho khí giới công thành đi qua.
Trong mắt Hạ Hầu Bách Xuyên đều là ánh lửa trên tường thành, mà trong mắt Yến Tăng, chỉ có phẫn nộ và hoảng sợ.