Tranh Bá Thiên Hạ

Ta giúp ngươi, ngươi cũng phải giúp ta (2)


trước sau

Tất cả mọi người không phải là kẻ ngốc, nhất là từ khi lời đồn tiểu Hoàng Đế đã bị tướng quân áo giáp bức tử truyền ra từ thành Trường An, các quan viên thân sĩ ven đường càng thêm khiêm cung với Phương Giải. Tiểu Hoàng Đế chết rồi, cái người tự xưng là Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy Dương Kiên kia cũng đã chết. Hiện tại toàn bộ Đại Tùy, người có liên quan tới Hoàng tộc Dương thị chỉ còn một mình Trưởng Công chúa. Mà Trưởng Công chúa lại là một nữ nhân…còn đang ở trong Hắc Kỳ Quân.

Nữ nhân, kỳ thực ngay từ lúc đàu đã bị bài trừ khỏi bốn chữ ‘Tranh bá thiên hạ’. Trong nhận thức của mọi người, nữ nhân chẳng có liên quan gì tới ngôi vị Hoàng Đế.

Cho nên, việc lựa chọn liền trở nên đơn giản.

Hiện giờ Hắc Kỳ Quân là thế lực mạnh nhất ở Trung Nguyên, điều này không thể nghi ngờ. Những kẻ một mực quan sát kia, giờ cũng không phải băn khoăn phải đầu nhập vào ai nữa rồi. Nếu như nói lúc trước bọn họ còn khó lựa chọn, vậy thì giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Hắc Kỳ Quân như mặt trời ban trưa, liên quân Cao Vương còn chưa bại vọng, nhưng đã bị rất nhiền người ghi vào sách lịch sử.

Trước kia còn có đại quân bình định của triều đình. Mặc kệ tướng quân áo giáp kia là ai, tốc độ bình định của đại quân triều đình khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Những kẻ vốn định đứng thành hàng không khỏi dừng lại, nhìn xem rốt cuộc ai là người cười cuối cùng. Trước kia đại quân Tả Tiền Vệ của La Diệu quét ngang Giang Nam Giang Bắc, đại quân khổng lồ mấy chục vạn do một mình y nắm giữ. Trước kia, đội ngũ huynh đệ Kim Thế Hùng Kim Thế Đạc nam bắc hô ứng cũng từng được mọi người cho rằng rất có hy vọng chiếm được ngai rồng. Trước kia, Thắng Đồ tiếp quản La gia quân, tuy liên tục thất bại nhưng là người đầu tiên xưng đế ở Giang Nam. Không ai dám đảm bảo y có thể bước tới bước cuối cùng kia hay không.

Hiện tại, những người đó đều đã chết.

Bày ở trước mặt Phương Giải chỉ còn lại một mình Cao Khai Thái.

Về phần Trường An…

Những người trong thành Trường An kia thông minh hơn những người ở ngoài rất nhiều. Nói tới đứng thành hàng, các đại nhân vật định cư trong thành Trường An kia, có kẻ nào là ngu ngốc? Chỉ cần đại quân Phương Giải chạy tới thành Trường An đánh bại Cao Khai Thái, chỉ sợ thư thiện ý từ trong thành Trường An gửi tới đủ để đựng đầy giỏ.

Đội ngũ dừng lại ở địa phương nằm giữa ranh giới Giang Bắc Đạo và Kinh Kỳ Đạo. Liên tục hành quân đối với binh lính mà nói, cũng là khiêu chiến không nhỏ. Sắp tiến vào Kinh Kỳ Đạo rồi, sắp phải quyết chiến với Cao Khai Thái rồi, binh lính nhất định phải nghỉ ngơi.

Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua cảnh sắc quen thuộc, nhưng không tỏ vẻ gì cả. Tuy nàng không nhịn được nghĩ tới chuyến hành trình gian khổ lúc chạy trốn khỏi Trường An, nhưng hiện tại đoạn đường gian khổ đó dường như cách nàng càng ngày càng xa.

Cách xe ngựa không xa, lão giáo thụ Diễn Võ Viện Ngôn Khanh và giáo thụ trẻ tuổi Tạ Phù Diêu đang cúi đầu nói chuyện gì đó. Hai người bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Dương Thấm Nhan, không liên quan gì tới quân vụ.

Từ lúc đi ra tới lúc trở về, đối với Dương Thấm Nhan mà nói, chính là một giấc mộng dài.

Lúc trước nàng luôn nghĩ giấc mộng này sẽ kết thúc hoàn mỹ, cho dù quá trình sẽ gian nan và nhấp nhô. Nhưng hiện tại nàng đã không nghĩ tới mấy thứ đó nữa rồi.

- Một khi tiến vào Trường An, ngươi sẽ dùng thái độ gì đối mặt với triều thần và dân chúng?

Nhìn thấy Phương Giải đi tới, Dương Thấm Nhan hỏi một câu.

Phương Giải bị vấn đề bất thình lình này làm khó. Hắn quả thực chưa nghĩ tới phải dùng thái độ gì khi tiến vào thành Trường An.

- Ta nghe nói, mấy ngày qua thuộc hạ của ngươi, nhất là tay Độc Cô Văn Tú kia cố gắng khuyên nhủ ngươi xưng Vương phải không? Y là một thủ hạ đủ tư cách, đây không phải là lời khen đểu.

Phương Giải không đáp. Ngày đó Độc Cô Văn Tú đúng là đề cập vấn đề này với hắn. Lúc ấy hắn không nói gì. Đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, nếu hắn xưng Vương, quả thực rất có lợi. Nhưng hắn cảm thấy vẫn quá nhanh.

- Chuyện này, ta giúp ngươi là tốt nhất.

Dương Thấm Nhan nói rất bình thản, nhưng cũng rất chân thành:

- Trước khi tới Kinh Kỳ Đạo, ta sẽ dùng danh nghĩa Trưởng Công chúa Đại Tùy triệu
tập mọi người lại rồi tuyên bố. Ngươi lập nghiệp ở Tây Nam, căn cơ ở núi Chu Tước Hoàng Dương Đạo. Kỳ thực nghĩ lại, hai chữ Hoàng Dương có ý nghĩa khá sâu xa. Có lẽ bên trong tối tăm thực sự có sắp đặt trước.

- Ta giúp ngươi chuyện này, nhưng có một chuyện, ngươi nhất định phải đáp ứng với ta.

Nàng nói.

Phương Giải nhìn nàng:

- Nói đi.

Dương Thấm Nhan trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói:

- Sau khi tiến vào thành Trường An, ta trở về Khung Lư giữ đạo hiếu, không hỏi chính vụ. Ngươi thống lĩnh triều thần, làm như thế nào ta sẽ không nhúng tay. Nhưng đệ đệ của ta Dương Thừa Càn phải nhập Hoàng Lăng, phải làm quốc tang theo đúng quy chế của Hoàng Đế Đại Tùy.

- Không thành vấn đề.

Phương Giải gật đầu:

- Chuyện này vốn nên làm vậy. Dương Thừa Càn là Hoàng Đế Đại Tùy, điều này không ai có thể phủ nhận.





Đây là một thị trấn nhỏ bình thường không thể bình thường hơn.

Đang loạn thế, thị trấn rách nát như vậy thực ra lại khá tự nhiên. Nếu như nói Giang Bắc Đạo và Kinh Kỳ Đạo còn có chỗ nào không bị phá hủy, thì chỉ có tòa thành Trường An cao lớn kia mà thôi. Lúc trước các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều vì một ước mơ mà cố gắng, tạo ra một tường thành không nơi nào sánh kịp. Bọn họ tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần tường thành này còn tồn tại, thì sẽ không bị người bên ngoài công phá. Người của Dương gia chỉ cần còn khống chế thành Trường An, vậy thì thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Dương gia.

Nhưng bọn họ không ngờ tới rằng, thành Trường An phá vỡ, không phải từ ngoài thành mà từ bên trong thành. Địa vị thống trị của Dương gia bị dao động, không phải vì người ngoài, mà vì chính người của Dương gia.

Tương đối mà nói, sự tồn tại của thị trấn nhỏ hoang tàn này còn hợp lý hơn Trường An.

Mấy chục vạn đại quân Hắc Kỳ Quân, cộng thêm không dưới năm vạn hàng binh cắm trại nghỉ ngơi ở bốn phía thôn trấn. Sau khi vượt qua Trường Giang không ngừng hành quân, binh lính mệt mỏi không phải tới từ chiến đấu mà tới từ hành quân gấp.

Phía bắc thôn trấn này có một quan đạo. Dựa theo sự phân chia các đạo của Đại Tùy, quan đạo này thuộc về Kinh Kỳ Đạo.

Kinh Kỳ Đạo rất lớn.

Nếu như nói Trường An là trái tim của Đại Tùy, vậy thì Kinh Kỳ Đạo chính là ngực bên trái của Đại Tùy. Hiên giờ nửa phần ngực này đã bị tan nát rồi, không còn sự trang nghiêm như trước kia.

Có người từng nói, muốn xem một gia tộc có bao nhiêu thực lực, liền xem bọn họ có bao nhiêu bất động sản ở Kinh Kỳ Đạo. Cũng không phải tất cả thế gia đại hộ đều nguyện ý tiến vào Trường An. Một gia tộc có một người đại biểu làm quan trong triều đã là không tồi rồi. Nếu có mấy người, vậy thì đó không thể nghi ngờ rằng là một gia tộc siêu cấp.

Những gia tộc có người làm quan trong triều đình kia, ủng hộ lớn nhất, chính là lúc gia tộc bố trí bất động sản ở Kinh Kỳ Đạo, thì bọn họ sẽ ở sau lưng làm hậu thuẫn.

Nếu như nói bảy tám phần mười gia tộc lớn của Đại Tùy đều có bất động sản ở Kinh Kỳ Đạo, thì vẫn chưa đủ. Hơn nữa, ngươi cũng không biết, tòa nhà rộng lớn trong cái thôn trấn nhỏ này, liệu có phải thuộc về quan lại quyền quý nào hay không. Những người này chưa chắc đều ở thành lớn, cũng chưa chắc ở trong tòa nhà lớn.

Giang Bắc Đạo, láng giềng với Kinh Kỳ Đạo, chính là bộ giáp bảo vệ phần ngực. Chẳng qua bộ giáp này không đạt được tác dụng như mong muốn. Chiến loạn mới bắt đầu, La Diệu đã rất dã man chém một đao cắt đứt bộ áo giáp này, khiến cho Kinh Kỳ Đạo lõa lổ trước mũi đao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện