Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Thú Khí ở trong Vương phủ bao nhiêu lâu, ngay cả y cũng không nhớ. Khiến y yên lòng, chính là Nhị hoàng tử có triệu kiến y một lần, nói với y rằng không cần phải lo lắng gì cả, tác dụng của y là về sau chứ không phải hiện tại. Còn có, Nhị hoàng tử hữu ý vô ý tiết lộ cho y, những người từng huấn luyện cùng y lúc trước, chỉ có một mình y được nhận nhiệm vụ quan trọng, những người khác vẫn còn phải đợi được phân phó nhiệm vụ.
Thú Khí không biết về sau là lúc nào, nhưng y hiểu vì sao mấy năm qua Nhị hoàng tử không tìm tới y. Nhị hoàng tử là muốn y giấu thật sâu, tới đúng thời điểm dùng y thì mới càng hữu hiệu.
Đáng tiếc
Thế sự vô thường
Ai có thể ngờ tới, vị Tứ Hoàng tử không có cơ hội trở thành Hoàng Đế nhất này, cuối cùng lại là người ngồi lên long ỷ. Lúc tin tức này truyền về Vương phủ, ngay cả Thú Khí cũng không tin là thật. Về sau y nghe nói, Tứ Hoàng tử vốn mang binh ra ngoài ngăn cản một vị Hoàng tử khác hồi kinh, kết quả là ở nửa đường Tứ Hoàng tử bỗng nhiên thay đổi chủ ý, mang binh giết về thành Trường An. Thất Hoàng tử dẫn theo hai trăm gia nô bảo vệ một cửa thành, nghênh đón Tứ Hoàng tử vào kinh.
Nghe nói trước khi lão Hoàng Đế chết, chỉ vào Tứ Hoàng tử, nói:
- Con, là người thích hợp nhất.
Sau đó, Dương Dịch kế thừa ngôi vị Hoàng Đế.
Thú Khí rất cao hứng, thực sự cao hứng.
Giấc mộng của Nhị hoàng tử cuối cùng không thực hiện được, y có thể bắt đầu lại cuộc sống.
Nhưng lúc y chuẩn bị thu thập quần áo cùng với tất cả mọi người trong Vương phủ tiến cung, thì một đội phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử bao vây phòng ở của y. Sau đó Thú Khí nhớ tới ánh mắt của Tứ Hoàng tử Dương Dịch nhìn mình lúc mình mới vào Vương phủ, y không nhịn được rùng mình một cái, như rơi vào hầm băng.
Tứ Hoàng tử, ngay từ đầu đã biết.
Ở trong đại lao của Đại Nội Thị Vệ Xử, ngày qua ngày giống hệt như ở trong lò gạch hoang lúc trước. Thủ đoạn của đám Đại Nội Thị Vệ Xử này giống hệt với thủ đoạn của giáo viên từng huấn luyện bọn họ. Thời gian đó, Thú Khí bắt đầu trở nên béo phì, bởi vì mỗi lần y đều ăn rất no. Trước kia y cũng ăn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ béo phì, về sau y cẩn thận nghĩ lại, có lẽ bị nhốt ở trong tòa đại lao kia, biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, cho nên mới béo tốt lên.
Vào một ngày, cửa lao được mở.
Một người quen xuất hiện ở cửa, nhìn thoáng qua những người trong lao, rồi chỉ vào Thú Khí:
- Ta muốn mang người này đi.
- Tên của ngươi thật khó nghe.
Người mang Thú Khí đi lắc đầu nói:
- Thú Khí, chữ thú không cần phải nói, chữ khí càng mang điềm xấu. Ta muốn làm chuyện lớn, cho nên phải lấy cái tên có điềm tốt. Về sau ngươi tên là Tửu Sắc Tài đi, có tửu, có sắc, chủ yếu nhất là có tài, không phải là không khí.
…
…
Hạ Hầu Bách Xuyên đã vài ngày liên tục quan sát quân địch bố trí ở bên kia sông rồi. Lúc đầu thấy bố trí của Cao gia quân cũng bình thường, trung quy trung củ. Nhưng ngày hôm sau nghĩ tới điều gì đó liền xem lại, phát hiện bố trí như vậy quả nhiên có chút chắc chắn. Ngày thứ bại lại đi quan sát, phát hiện bố trí của Trịnh Tử Vực không có một tia sơ hở nào.
Tới ngày thứ tư, Phương Giải tự mình tới bờ sông.
- Thuộc hạ có tội.
Nhìn thấy Phương Giải tới, Hạ Hầu Bách Xuyên quỳ một gối xuống, nói:
- Chủ Công ra nghiêm lệnh phải nhanh chóng qua sống. Mấy ngày nay thuộc hạ lại bất chiến, phụ sự phó thác của Chủ Công.
- Lý do.
Phương Giải đi tới bờ sông, một Kiêu Kỵ Giáo lập tức đặt một chiếc ghế ở phía sau. Phương Giải phất áo choàng ngồi xuống ghế, chờ câu trả lời của Hạ Hầu Bách Xuyên.
- Không có sơ
hở.
Hạ Hầu Bách Xuyên miêu tả lại mấy ngày quan sát của mình, rồi cúi người đứng một bên, không dám nói gì. Trước khi tiến binh, Phương Giải đã phân phó cuộc chiến qua sông này phải nhanh. Bởi vì không biết khi nào mùa mưa sẽ tới. Một khi mưa lớn nước lên, muốn qua sông liền khó khăn hơn nhiều.
- Không có sơ hở?
Phương Giải lặp lại, sau đó dùng Thiên Lý Nhãn nhìn bờ bên kia.
- Chiến tranh như vậy, khó mà dùng mưu được. Đối phương bố trí không sơ hở, chỉ có thể tấn công trực diện. Địch thủ ta công, không có chiến thuyền trợ giúp, một khi khai chiến tất nhiên thảm thiết. Thuộc hạ lo lắng sẽ tổn thất lớn…
- Ngươi còn cần bao lâu?
Phương Giải hỏi.
- Hai ngày.
Hạ Hầu Bách Xuyên ngẩng đầu nói:
- Mong Chủ Công cho thuộc hạ thời gian hai ngày. Nếu trong vòng hai ngày không thể nghĩ ra được cách qua sông, thuộc hạ nguyện chịu theo quân pháp.
- Tốt, ta cho ngươi ba ngày.
Phương Giải đứng dậy, vứt Thiên Lý Nhãn cho thân vệ:
- Đại quân mấy chục vạn đang nhìn ở sau lưng ngươi, nhiều hơn một ngày liền tiêu hao nhiều quân nhu hơn, ngươi mang binh nhiều năm, lòng dạ biết rõ. Cho dù vận chuyển lương thực từ nhà kho Lê Âm tới đây, thì mười cân lương thực tới quân cũng chỉ còn lại bảy tám cân. Nếu vận lương thực từ Giang Nam tới, mười cân lương thực chỉ còn một nửa. Ta biết thân làm tướng tiên phong, ngươi phải chịu trọng trách lớn. Nhưng ngươi đã đứng ra nhận nhiệm vụ, thì làm việc phải ổn thỏa.
- Tuân lệnh!
Hạ Hầu Bách Xuyên gật đầu mạnh:
- Trong vòng ba ngày, thuộc hạ nhất định nghĩ ra kế sách phá địch!
Phương Giải ừ một tiếng, không nói gì nữa xoay người rời đi.
Sau khi trở về đại doanh, Phương Giải tiến vào lều lớn, vứt áo choàng sang một bên, sắc mặt hơi khó coi. Vừa vặn Độc Cô Văn Tú tiến vào xin chỉ thị, nhìn thấy sắc mặt khác thường của Phương Giải, lập tức biết là chuyện của quân tiên phong.
- Chủ Công, Hạ Hầu tướng quân gặp việc khó gì à?
Độc Cô Văn Tú hỏi.
- Y lo lắng thương vong quá lớn, chậm chạp không dám khai chiến.
Phương Giải thở dài:
- Nhưng Trịnh Tử Vực chính là muốn y chậm chạp không khai chiến. Ta vừa mới từ bờ sông Tần Hà trở về, đường sông đã rộng hơn mấy ngày trước vài mét. Không có bất ngờ gì xảy ra, thì ở thượng du trời đang mưa rồi. Nếu trì hoãn thêm mấy ngày, thì Trịnh Tử Vực thậm chí không cần bố trí phòng ngự ở bờ sông.
Độc Cô Văn Tú nói:
- Kỳ thực Hạ Hầu cũng là suy nghĩ cho Chủ Công…Tần Hà có chiều rộng hơn một dặm. ở cự ly này, uy lực của pháo nhiều nhất chỉ có thể bức lui kẻ địch trên bờ biển. Nhưng nỏ xe và xe ném đá của kẻ địch có thể dễ dàng chặn lại một nửa đội ngũ khi qua sông. Chỉ có một nửa qua được, Trịnh Tử Vực chiếm địa lợi…Trừ phi có thể khiến cho Trịnh Tử Vực không thể dùng được xe nỏ và xe ném đá lúc quân tiên phong qua sông. Bằng không thương vong quả thực sẽ không nhỏ.
- Khiến Trịnh Tử Vực không thể dùng được xe nỏ?
Hai mắt Phương Giải bỗng sáng lên:
- Người đâu, đi gọi Tửu Sắc Tài tới đây.