Tranh Bá Thiên Hạ

Cự thú yên lặng nhiều năm


trước sau

Lúc Trần Hiếu Nho tiến vào thì trời đã tối, người báo cáo tình hình chiến đấu ở sông Tần Hà bên kia cũng vừa mới lui ra ngoài. Trần Hiếu Nho đi vào, thấy sắc mặt của Phương Giải không có gì khác thường, trong lòng khẽ thở phào. Điều này chứng tỏ Tần Hà bên kia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Chủ Công, Hạ Hầu tướng quân đã vượt qua sông chưa?

Y cười hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Đã qua hơn vạn người. Đội ngũ của Trịnh Tử Vực lui về phía sau hai mươi dặm, chuyện qua sông coi như đã xong. Đêm nay, quân tiên phong của Hạ Hầu có thể qua được hơn nửa. Cho dù Trịnh Tử Vực muốn chỉnh đốn nhân mã ép Hạ Hầu trở về cũng không hề dễ dàng. Tuy nhiên..tổn thất hơn hai nghìn người, Hạ Hầu đã cố gắng hết sức rồi.

Trần Hiếu Nho thở dài:

- Hạ Hầu tướng quân vừa phải nghĩ biện pháp qua sông, vừa phải phá trận hình của Trịnh Tử Vực, tổn thất lớn là hợp tình hợp lý.

- Đao khách kia đã khai ra rồi à?

Phương Giải hỏi.

- Đã khai.

Trần Hiếu Nho đưa bản ghi chép khẩu cung cho Phương Giải:

- Đạo tôn không đoán sai, đám đao khách đó quả nhiên đều là người của Nguyệt Ảnh Đường. Kẻ mà Chủ Công giết chính là Đại Thiên Quân, một trong chín Thiên Quân của Nguyệt Ảnh Đường.

- Đại Thiên Quân?

Phương Giải khẽ nhíu mày:

- Cái tên thật là khí thế, nhưng thực lực của người này nhiều lắm cũng chỉ là Cửu Phẩm. Người như vậy nếu đã có thể là Đại Thiên Quân, vậy thì vài Thiên Quân khác chẳng phải yếu hơn sao?

- Không…

Trần Hiếu Nho nói:

- Hai trăm năm trước Nguyệt Ảnh Đường bị Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường là Vạn Tinh Thần dùng một kiếm phá nát tổng đài, sau đó không gượng dẩy nổi. Về sau bị các tông môn giang hồ khác thừa cơ bao vây tiêu diệt, liền mai danh ẩn tích. Tuy nhiên, thực lực của Nguyệt Ảnh Đường quá lớn, vẫn có không ít người thoát được trận chém giết kia. Trong hai trăm năm này, Nguyệt Ảnh Đường dần khôi phục lại. Tuy nhiên Nguyệt Ảnh Đường bây giờ khác với lúc trước. Bọn họ làm mọi việc đều trong bóng tối, không để lộ ra ánh sáng.

- Đại Thiên Quân của Nguyệt Ảnh Đường là người có thực lực yếu nhất trong chín Thiên Quân. Cửu Thiên Quân mới là mạnh nhất.

Nghe Trần Hiếu Nho giải thích, Phương Giải gật đầu:

- Đại Thiên Quân yếu nhất, Cửu Thiên Quân mạnh nhất.

Phương Giải nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu bĩu môi nói:

- Ra vẻ huyền bí, thật là vô nghĩa.

Đang nói chuyện, thì có tiếng của Ngô Nhất Đạo muốn vào bẩm báo.

- Chủ Công bắt được một đao khách?

Vừa tiến vào, Ngô Nhất Đạo liền hỏi.

- Ừ!

Phương Giải nói:

- Đã tra hỏi được một ít tin tức, còn Hầu gia thì thế nào?

- Cũng có một ít tin tức, nhưng tin tức mà ta tìm hiểu được đều từ mấy tiểu nhân vật không xếp hạng trên giang hồ, cũng không quá tỉ mỉ. Bọn họ đã trở về gặp môn chủ của bọn họ, ngày kia môn chủ đó sẽ tới gặp ta, ta sẽ hỏi chi tiết hơn.

Ngô Nhất Đạo hỏi:

- Đúng là người của Nguyệt Ảnh Đường?

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- Đúng vậy, là người của Nguyệt Ảnh Đường. Người ở trong doanh Trịnh Tử Vực, là Đại Thiên Quân của Nguyệt Ảnh Đường. Nhóm người này có thực lực yếu nhất trong chín Thiên Quân. Đao khách bị bắt là đệ tử của Đại Thiên Quân. Người này có địa vị kém quá xa so với các Thiên Quân khác trong Nguyệt Ảnh Đường. Nguyệt Ảnh Đường coi trọng thực lực, vị trí của các Thiên Quân không phải là cố định. Chỉ cần cảm thấy có thực lực, ai cũng có thể khiêu chiến với Thiên Quân. Thắng có thể trở thành Thiên Quân mới, thua thì phải xem người thắng xử lý như thế nào. Người thắng muốn kẻ thua chết, kẻ thua chỉ có thể chết.

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

- Một tông môn ẩn nấp trong giang hồ hơn hai trăm năm, dựa vào phương thức như vậy để không ngừng cường đại. Nếu Đại Tùy vẫn như lúc trước, nếu sư phụ còn sống, nói không chừng tông môn này sẽ tiếp tục ngủ đông. Hiện tại bọn họ biết người đại tu hành trên giang hồ đã chết gần hết, cho nên mới đi ra…Đám người này thật biết nhẫn nại.

- Hơn hai trăm năm trước, sư phụ của ta đánh bại Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường, sau đó vốn không có ý định làm gì Nguyệt Ảnh Đường. Nhưng lúc đó Nguyệt Ảnh Đường cây to đón gió, thống trị giang hồ nhiều năm, ân oán rất nhiều. Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường vừa mất, Nguyệt Ảnh Đường liền biến thành chuột qua phố, người người đều đánh. Các tông môn liên kết với nhau tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường…

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Hiện tại xem ra, Nguyệt Ảnh Đường bây giờ đã hoàn toàn khác với Nguyệt Ảnh Đường lúc trước. Hơn hai trăm năm này, Nguyệt Ảnh Đường dựa vào thực lực tích tụ trong bóng tối, phong cách làm việc không còn giống với Nguyệt Ảnh Đường từng thống trị giang hồ lúc trước. Tuy nhiên, Nguyệt Ảnh Đường bây giờ mới khiến người ta đau đầu, bởi vì chúng ta không biết gì về bọn chúng.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Ta hành tẩu thiên hạ đã nhiều năm, vẫn không biết Nguyệt Ảnh Đường còn tồn tại trên giang hồ, đủ thấy tông môn này giấu được rất sâu.

Trần Hiếu Nho nói:

- Vừa rồi tra hỏi đao khách kia, bởi vì địa vị của y không cao, biết cũng ít, thậm chí y không biết từ Tam Thiên Quân trở nên tên gọi là gì, là ai. Y là đệ tử của Đại Thiên Quân, chỉ từng thấy qua Nhị Thiên Quân. Theo như y nói, việc kinh doanh hắc đạo của Nguyệt Ảnh Đường đều giao cho Đại Thiên Quân và Nhị Thiên Quân. Hơn hai trăm năm qua, từ Tam Thiên Quân trở nên, không hề tham dự vào chuyện kinh doanh.

- Bởi vì Đại Thiên Quân và Nhị Thiên Quân có tu vị không quá cao, cho nên dù ra mặt ở giang hồ cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Thủ đoạn kinh doanh của bọn chúng là khống chế những tông môn nhỏ không xếp hạng rồi nhận ám sát. Không chỉ vậy, bọn chúng còn khống chế số lượng không nhỏ các tiêu cục, khách giang hồ ở tầng cấp thấp. Nhưng những người bị khống chế này, cũng không biết là bọn họ đang làm việc cho Nguyệt Ảnh Đường.

- Đao khách bị Chủ Công bắt, là đệ tử trực hệ của Đại Thiên Quân, cho nên mới biết coi như là nhiều. Nếu bắt một người ngoài Nguyệt Ảnh Đường, vậy thì không tra hỏi được gì.

- Mục đích mà bọn chúng liên thủ với Cao Khai Thái là gì?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho dừng một lát, sau đó ngữ khí khác thường nói:

- Mục đích lần này…chính là giết Chủ Công và Đạo tôn. Bởi vì…Chủ Công và Đạo tôn có quan vệ với Vạn lão gia tử.

- Hiển nhiên không chỉ như vậy.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Hoặc là y còn chưa khai hết, hoặc là chính y cũng không biết nhiều.





Hạng Thanh Ngưu khó chịu đi qua đi lại trong lều lớn, căm tức nói:

- Đám người Nguyệt Ảnh Đường kia đúng
là có mắt như mù. Lúc trước sư phụ ta đấu với Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường là đường đường chính chính. Khi đó hai người đều đứng trên đỉnh võ lâm, trận chiến ấy mặc kệ ai thua ai thắng đều truyền lưu muôn đời. Cho dù về sau Nguyệt Ảnh Đường bị tiêu diệt, nhưng nó chẳng liên quan gì tới Vạn Kiếm Đường cả. Người của Vạn Kiếm Đường chưa từng giết một người nào của Nguyệt Ảnh Đường.

- Giờ nói mấy cái đó cũng vô dụng.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Ta không tin, một tông môn ẩn nhẫn hơn hai trăm năm lúc xuất hiện chỉ là vì báo thù. Cho dù người nắm Nguyệt Ảnh Đường hiện tại là hậu nhân của Đại đường chủ lúc trước, thì hơn hai trăm năm qua, nếu thù hận sâu như vậy, thì bọn chúng đã không ngồi yên rồi. Có thể ẩn nhẫn, nói lên rằng thù hận không ảnh hưởng quá lớn tới bọn chúng.

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Ý của Hầu gia à?

- Bọn chúng hướng tới, không chỉ là Chủ Công và ngươi.

Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát rồi nói:

- Vào lúc này, Nguyệt Ảnh Đường bỗng nhiên liên hệ với Cao Khai Thái, kỳ thực mục tiêu không khó đoán. Mượn thế lực của Cao Khai Thái để quay lại giang hồ…sau đó thì sao? Là muốn trở lại làm bá chủ giang hồ, hay là có mục đích lớn hơn?

- Lớn hơn?

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt:

- Chẳng lẽ còn muốn làm tới Hoàng Đế?

- Đại Thiên Quân kia có tu vị Cửu Phẩm?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Cửu Phẩm Hạ, còn chưa tới đỉnh cao.

Ngô Nhất Đạo lại hỏi Trần Hiếu Nho:

- Tay đao khách kia có nói gì về thực lực của Nhị Thiên Quân không?

- Đao khách kia không nói rõ ràng, nhưng y nói lúc ở trước mặt Nhị Thiên Quân, Đại Thiên Quân rất cung kính, không dám làm trái. Từ điểm này phỏng đoán, thực của Nhị Thiên Quân ít nhất cũng là Cửu Phẩm đỉnh cao. Nếu cảnh giới không chênh lệch khá lớn, thì Đại Thiên Quân không cần cung kính như vậy. Theo đao khách kia nói, năm năm trước Đại Thiên Quân là Nhị Thiên Quân, là bị Nhị Thiên Quân bây giờ khiêu chiến rồi đánh bại. Nhị Thiên Quân không giết y, cho nên y mới rớt xuống vị trị Đại Thiên Quân.

- Cửu Phẩm đỉnh cao…

Ngô Nhất Đạo trầm ngâm một lúc ồi nói:

- Như vậy Tam Thiên Quân thì sao? Ít nhất cũng phải là cao thủ Thông Minh Cảnh, Tứ Thiên Quân, Ngũ Thiên Quân…Tới Cửu Thiên Quân có thực lực hùng mạnh nhất, tu vị sẽ cao bao nhiêu?

- Nếu Nguyệt Ảnh Đường hùng mạnh như vậy, vì sao tới hiện tại mới ra tay?

Hạng Thanh Ngưu không nhịn được hỏi:

- Theo như Hầu gia phân tích, chẳng phải tu vị của Cửu Thiên Quân gì đó còn cao hơn sư huynh ta là Tiêu Nhất Cửu sao? Nếu như đúng, tông môn cường đại như vậy, đã tái xuất giang hồ từ lâu rồi, đâu cần chờ tới hiện tại? Cho nên, ta nghĩ bọn chúng chưa chắc mạnh như vậy.

- Đáng tiếc, chúng ta biết vẫn còn quá ít.

Phương Giải lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:

- Ngươi còn nhớ miếng ngọc bội không?

Hạng Thanh Ngưu tất nhiên còn nhớ. Lúc trước Hồng Tụ Lâu xuôi nam tới Ung Châu, cùng đi với Hồng Tụ Lâu ngoài Phác Hổ ra, còn có một thư sinh trẻ tuổi không biết lai lịch. Trên người thư sinh trẻ tuổi kia, có một miếng ngọc bội khắc dấu Nguyệt Ảnh Đường. Tuy nhiên, nghe nói là Vạn lão gia tử tặng cho y làm vật kỷ niệm…

- Nếu…

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt:

- Người đó đúng là người của Nguyệt Ảnh Đường?

Trong lòng Phương Giải cũng không thể bình tĩnh:

- Điều này chứng tỏ đại bản doanh của Nguyệt Ảnh Đường có lẽ ở ngay trong thành Trường An, hơn nữa bọn họ đã thẩm thấu vào cả bên trong Diễn Võ Viện.

- Nếu y thực sự là người của Nguyệt Ảnh Đường, thì đã không động thủ với ta.

Hạng Thanh Ngưu cẩn thận suy nghĩ:

- Như vậy Nguyệt Ảnh Đường tái xuất giang hồ, liên thủ với Cao Khai Thái căn bản không chỉ vì giết ta và ngươi. Lý do này chỉ để lừa những đệ tử cấp thấp. Mục đích của Nguyệt Ảnh Đường lớn hơn nhiều.

- Hiện tại nên tập trung vào chuyện quân vụ.

Ngô Nhất Đạo nói với Phương Giải:

- Hạ Hầu đã qua sông, nhưng không đánh bại được Trịnh Tử Vực. Kế tiếp Trịnh Tử Vực sẽ điên cuồng vố tới, chiến đấu liền khó khăn. Giải quyết xong chuyện của Trịnh Tử Vực rồi hẵng nói tới Nguyệt Ảnh Đường. Ngày kia là môn chủ của tiểu tông môn kia tới rồi, chắc y biết một ít về Nguyệt Ảnh Đường. Tông môn này cũng dựa vào làm thích khách mà sống. Ta có chút ân tình với y, có lẽ y sẽ không giấu diếm gì ta.

Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:

- Ta sẽ thu tiểu tông môn này, để bọn họ làm việc cho Hắc Kỳ Quân. Nếu Nguyệt Ảnh Đường biết môn chủ tông môn này tiết lộ tin tức cho Hầu gia, chỉ sợ tông môn này sẽ bị tiêu diệt.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Vẫn là lấy quân vụ làm trọng.

Phương Giải nhìn về phía Trần Hiếu Nho:

- Đao khách kia còn sống không?

- Còn sống.

- Vậy thì tiếp tục tra hỏi, mang theo quân đội. Nhớ tới cái gì thì hỏi, có lẽ một câu lơ đãng, có thể gợi ý cho chúng ta nhiều điều.

- Mặt khác…

Phương Giải nói:

- Từ hôm nay trở đi phải đề phòng nghiêm ngặt. Ta giết Đại Thiên Quân, có khả năng Nhị Thiên Quân sẽ tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện