Tuần tra xong, Phương Giải trở về doanh trại ăn qua loa vài thứ. Đại quân chuẩn bị xuất phát rồi, sau khi qua sông Tần Hà, ở Kinh Kỳ Đạo đã không còn nơi nào hiểm yếu. Tuy còn phải đánh mấy trận với Cao Khai Thái, nhưng giao phong chính diện ở bình nguyên, từ trước tới nay Hắc Kỳ Quân chưa sợ một ai.
Đại quân mấy chục vạn xuất phát, việc vặt quấn thân.
Phương Giải còn phải bận tậm tới đội ngũ đi về phía tây của Trần Định Nam. Tiến trình của hơn mười vạn binh mã này cũng phải khống chế tốt. Còn phải bận tâm tới cục diện ở Đông Cương bên kia, mười vạn đại quân đã tới đó tiếp viện. Cuộc chiến này không nằm trong phạm vi khống chế của Phương Giải, cho nên càng khiến người ta lo lắng. Phương Giải biết Mộc Quảng Lăng thực sự có bản lĩnh, là một soái tài chân chính. Nhưng hiện tại ở Đông Cương, mâu thuẫn không chỉ giữa người Hán và người nước ngoài, còn có rất nhiều cái ngầm không lộ ra ngoài.
Mười vạn người kia tới Đông Cương, rời xa căn cứ. Cho dù có Hàng Thông Thiên Hạ giúp đỡ, thì một mình xâm nhập là tối kỵ của binh gia.
- Tán Kim Hầu đã trở lại.
Hạng Thanh Ngưu vừa tiến vào liền nói:
- Vừa rồi gặp được người báo tin mà Tán Kim Hầu phái về.
Một người của Hàng Thông Thiên Hạ tiến vào sau Hạng Thanh Ngưu, thấy Phương Giải liền quỳ xuống thi lễ:
- Chủ Công, Hầu gia lệnh cho tỵ chức trở về trước, mời Chủ Công và Đạo tôn chuẩn bị một chút. Chuyện bắc phạt chỉ sợ phải hoãn một thời gian, giờ hậu phương đang không yên ổn…Hầu gia nói, Chủ Công chuẩn bị xong thì chờ Hầu gia về cùng nhau đi luôn. Việc này rất gấp.
Phương Giải biến sắc, đứng bật dậy:
- Ngươi nói vậy là có ý gi?
Người nọ vội vàng giải thích:
- Đây là Hầu gia bảo tỵ chức nhắn lại. Cụ thể như thế nào, tỵ chức cũng không biết. Tỵ chức đi theo Hầu gia gặp Lưu môn chủ, hai người mới gặp mặt nói vài câu Hầu gia liền dẫn theo người trở về, xem ra rất gấp. Hầu gia nói còn phải liên lạc với các chi nhánh của Hàng Thông Thiên Hạ trên đường để an bài, bảo tỵ chức trở về gấp bẩm báo cho Chủ Công.
Phương Giải lo lắng, xoay người nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:
- Việc này khẳng định rất gấp rút, nếu không Tán Kim Hầu đã không bảo ta rời khỏi đại doanh. Hiện tại bắc phạt đang ở thời điểm quan trọng, ta rời khỏi đại doanh, khiến cho bắc phạt trì hoãn, thậm chí có khả năng bại trận. Chắc ông ấy đã tính toán tới việc này rồi, cho nên mới bảo ta chuẩn bị, đợi ông ta trở về rồi cùng nhau rời đi.
- Ừ!
Hạng Thanh Ngưu bước nhanh ra ngoài:
- Có cần ta dẫn bảo mấy lão già của Nhất Khí Quan ở lại đại doanh không?
- Cần!
Phương Giải gật đầu:
- Ngoại trừ ta và ngươi ra, tất cả mọi người đều ở lại đại doanh.
Phương Giải cầm Trực Lộ đao lên đi ra ngoài lều lớn hô một tiếng. Bạch sư Hỗn Độn đang chơi đùa ở phía xa xa lập tức chạy như bay tới. Con bạch sư có linh tính này thấy sắc mặt ngưng trọng của Phương Giải, liền thu hồi tâm tư chơi đùa, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Phương Giải. Sau khi nhảy lên lưng bạch sư, Phương Giải hỏi hướng đi của Tán Kim Hầu rồi giục bạch sư rời đi.
Bạch sư hóa thành một tia sáng, trong nháy mắt rời khỏi đại doanh.
Chạy được nửa giờ, Phương Giải nhìn thấy Ngô Nhất Đạo và vị môn chủ họ Lưu kia.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo chỉ môn chủ họ Lưu:
- Y biết một tin rất quan trọng, tuy chưa thể xác định được nhưng chuyện này liên quan lớn, cho nên ta lập tức dẫn y về gặp Chủ Công.
- Bái kiến Quốc công gia.
Môn chủ họ Lưu kia không ngờ Phương Giải còn trẻ tuổi như vậy. Hơi chút sửng sốt liền vội vàng hành lễ. Lúc này Phương Giải đâu còn tâm tư để ý tới mấy thứ đó, hắn nâng người này dậy:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Là thế này…
Môn chủ họ Lư sửa sang suy nghĩ của mình rồi cố gắng nói đơn giản lại:
- Lúc trước bọn ta nhận được nhiệm vụ từ trên gửi xuống, phụ trách tìm thuyền đưa một đại nhân vật qua sông, cũng không rõ lai lịch như thế nào, phía trên không giải thích cũng không cho phép bọn ta hỏi. Ở nửa tháng trước đã qua Trường Giang, chạy tới Hoàng Dương Đạo bên kia. Ta mới trở về chưa tới hai ngày thì Hầu gia đã tìm tới. Người nọ tuổi không lớn lắm, người đưa y qua sông gọi y là Thất tiên sinh. Bọn họ nói chuyện với nhau, nghe nói là muốn tới đại doanh núi Chu Tước của Hoàng Dương Đạo. Những người đó khá hung ác, cho nên ta không dám nghe lén. Tuy nhiên Thất tiên sinh kia có vẻ không hề e dè, y nói nhiệm vụ lần này thật buồn chán, chỉ là bắt nữ nhân và trẻ nhỏ…nghe nói tu vị của họ Phương kia không tầm thường, trực tiếp giết hắn chẳng phải sảng khoái hơn không.
Phương Giải nghe thấy câu này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
- Chuyện ở đại doanh giao cho Hầu gia.
Phương Giải xoay người nhảy lên bạch sư:
- Chớ tiến binh, chậm rãi lùi lại.
Ngô Nhất Đạo vội vàng nói:
- Đợi Đạo tôn đi cùng.
- Y cũng lưu lại, những người đó là buộc ta phải trở về. Nếu ta mang theo cả hai người các ngươi đi, thì mới là trúng kế của bọn chúng. Có hai người các ngươi ở trong quân, bọn chúng sẽ không dám lỗ mãng.
Thanh âm của Phương Giải từ đằng xa truyền tới:
- Đại quân mấy chục vạn giao cho Hầu gia rồi, nếu có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì lùi. Bảo Hạng Thanh Ngưu phái người tới Tây Bắc mời Tiêu Nhất Cửu trở về.
Lúc thanh âm biến mất, thân ảnh của Phương Giải cũng đã biến mất không thấy.
…
…
Trấn Lăng Hoa cách đại doanh Hắc Kỳ Quân không xa, ngựa không dừng vó tầm nửa ngày là tới. Nơi này từng có biên phòng mà Cao Khai Thái lâp nên, hiện tại đã bỏ chạy hết rồi. Trịnh Tử Vực binh bại, binh lính phòng thủ nếu còn ở đây thì chỉ là uổng mạng.
Thị trấn đã bỏ hoang, thỉnh thoảng có một con chó hoang vô chủ đi qua. Lúc đi qua một tòa nhà, dường như bị thứ gì đó làm cho kĩnh hãi, quay đầu bỏ chạy, phát ra tiếng hoảng sợ.
Sau khi từ biệt Ngô Nhất Đạo, Môn chủ họ Lưu dẫn theo mấy đệ tử trở về. Tới bên ngoài trấn Lăng Hoa, nhìn sắc trời một lát rồi phân phó:
- Trời đã tối, tối nay phải ở nơi này qua đêm, sáng mai liền trở về.
- Sư phụ!
Một nam tử trẻ
tuổi chừng hai mươi hỏi y:
- Vì sao chúng ta phải vội vã trở về? Vị Tán Kim Hầu kia bảo chúng ta ở lại đại doanh nghỉ ngơi vài ngày, đồ nhi còn chưa từng được thấy quân doanh như thế nào. Chỗ đó có thức ăn ngon, vì sao còn phải chạy tới chỗ quỷ quái này ở lại một đêm?
- Ngươi biết cái gì!
Môn chủ họ Lưu trừng mắt nhìn đệ tử của mình:
- Ài…lần này ta không nên tới mới đúng. Nếu không phải lúc trước nhận được ơn lớn từ Tán Kim Hầu, thì ta thực không muốn đắc tội những người kia. Các ngươi còn trẻ, không biết giang hồ hiểm ác. Tán Kim Hầu là ai? Cho dù là loạn thế nói y quyền khuynh thiên hạ cũng không đủ. Phương Giải là ai? Hiện tại tất thế lực ở Trung Nguyên đều không ai bằng hắn. Dưới trướng có trăm vạn đại quân, bách chiến bách thắng. Hai người đó, chúng ta không thể đắc tội. Nhưng...những người bên kia chúng ta cũng không đắc tội nổi. Nếu hiện tại chúng ta ở trong đại doanh của Hắc Kỳ Quân, khó đảm bảo tin tức không truyền ra ngoài. Tới lúc đó những người kia có thể dễ dàng đoán được là chúng ta lộ tin tức cho Tán Kim Hầu. Ngươi không biết đám người đó tàn ác cỡ nào đâu, mà ta thì biết…Nếu hai bên đều không đắc tội nổi, vậy thì nhanh nhanh trở về trốn tránh thì tốt hơn.
Y thở dài:
- Không những không thể ở lại trong Hắc Kỳ Quân, sau khi trở về chúng ta còn phải lập tức chuyển nhà. Tuy Tán Kim Hầu có ý tốt, bảo tông môn của chúng ta gia nhập vào Hắc Kỳ Quân làm việc. Nhưng việc này còn chưa có kết quả thì ta không dám gặp bọn họ. Tốt nhất là tìm một chỗ để trốn. Đợi việc này qua đi, chúng ta lại tới đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân cũng không muộn. Mấy năm qua ta tích cóp được một ít bạc, đủ cho chúng ta tới một chỗ sống thoải mái một thời gian.
- Đáng tiếc…
Đệ tử của y lắc đầu:
- Nếu có thể mặc một bộ áo giáp lãnh binh tác chiến, thì thật uy phong.
- Uy phong cái rắm!
Môn chủ họ Lưu mắng:
- Mơ mộng thì cũng phải sống sót đã, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
- Ngươi là một người thông minh.
Lời này không phải là đệ tử của y nói, mà là từ sân ngoài truyền vào. Thanh âm tuy mang ý cười, nhưng hàn ý trong đó còn đậm đặc hơn, đặc tới khiến người ta không nhịn được rùng mình.
- AI?
Môn chủ họ Lưu xoay người nhìn về hướng cửa, đệ tử của y cũng đều đã rút binh khí ra.
- Bọn họ đều gọi ta là Ngũ Gia, ngươi có thể gọi ta là Ngũ tiên sinh.
Một nam tử mặc nho xam màu xanh nhạt chậm rãi đi vào, hai tay chắp sau lưng. Nhìn tướng mạo tuổi chừng ba mươi, nhưng tóc mai hai bên đã bạc. Người này thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt của y, liền sẽ thấy được sự lạnh lẽo bên trong hiền lành kia.
- Ta không biết ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì?
Môn chủ họ Lưu đề phòng nói.
- Đợi ngươi, sau đó cảm ơn ngươi.
Người tự xưng là Ngũ tiên sinh kia cười cười, ngữ khí ôn hòa.
- Cảm ơn ta? Cảm ơn ta cái gì?
Môn chủ họ Lưu hỏi.
- Nếu không nhờ có ngươi, Phương Giải đã không rời khỏi đại doanh Hắc Kỳ Quân nhanh như vậy. Không còn chủ soái, trận chiến này Hắc Kỳ Quân đánh như thế nào? Nếu hắn mang theo cả Ngô Nhất Đạo và Đạo tôn kia thì tốt hơn. TỚi lúc đó trong quân doanh không còn người tu hành nào ra dáng, vậy thì chẳng phải mặc cho ta bài bố sao?
Y cười hắc hắc, ánh mắt híp lại.
Môn chủ họ Lưu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau vài bước:
- Ngươi theo dõi ta?
- Đúng vậy, tuy nhiên tu vị của Ngô Nhất Đạo không tầm thường, cho nên không thể tới quá gần.
Ngũ tiên sinh thở dài:
- Tới, nói cho ta biết các ngươi đã nói ra những gì?
Môn chủ họ Lưu vừa lùi vừa nói:
- Ta cảnh cáo ngươi chớ xằng bậy. Ta lăn lộn trên giang hồ nhiều năm không phải chỉ dựa vào dọa người khác…hơn nữa Tán Kim Hầu và Đạo tôn đều không rời khỏi đại doanh. Chỉ cần ngươi dám làm xằng bậy, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết tử tế.
- Hai người bọn họ không cùng đi? Vậy thì thật đáng tiếc…
Khuôn mặt của Ngũ tiên sinh đầy vẻ thất vọng, nhưng lại mỉm cười:
- Nhưng không sao, Phương Giải rời khỏi đại doanh là đủ rồi. Có Thất Gia chờ hắn ở phía nam, kết cục của hắn liền không tốt lành gì. Để ta nói với ngươi, rơi vào tay Thất Gia còn đau đớn hơn rơi vào tay ta nhiều. Người kia thích nhất là dùng mấy thứ ghê tởm giống như con sâu chui ra chui vào cơ thể. Tuy ta thích chui cũng thích bị chui, nhưng chui như vậy hơi ghê tởm. Dù sao, khiến Phương Giải rời đi đã là một công lớn. Cho nên ta định thưởng cho ngươi…thưởng gì bây gì nhỉ?
Y suy nghĩ một lát, sau đó híp mắt nhìn môn chủ họ Lưu:
- Thưởng ngươi một cái chết sung sướng, thế nào? Ta cam đoan ngươi chưa từng hưởng sự sung sướng này. Sướng tới mức chết cũng không biết.