Lúc Phương Giải trở lại Hồng Tụ Chiêu đã là tối ngày hôm sau. Vào phòng nghe Đại Khuyển nói Hoành Côn đã chết. Hắn trầm mặc một lúc lâu. Thi thể của Hoành Côn đã bị Đại Nội Thị Vệ Xử mang đi. Hung thủ giết người còn chưa tìm được. Hắn yên lặng xé một miếng vải từ áo cuốn vào cánh tay, sau đó nói với những người trong phòng.
- Ta đã thuê một cửa hàng cách Hồng Tụ Chiêu một con phố ở phía tây. Tiền thuê được nộp lúc từ Sướng Xuân Viên trở về. Ba người dời qua đó đi, chờ ta trở lại.
- Ta đi mang thi thể của Hoành Côn về.
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra cửa chính Hồng Tụ Chiêu.- Ta đi với ngươi.
Kỳ Lân đuổi theo, thanh âm khàn khàn nói:
- Người giết Hoành Côn vẫn còn muốn giết ngươi. Một mình ngươi đi ra ngoài, ta không yên tâm.
Phương Giải dừng lại, quay đầu nhìn Lý Kỳ, nói:
- Từ chỗ này đi về tay trái chừng nửa canh giờ, lại quẹo trái có một cửa hàng bán quan tài. Kỳ Lân cahuynh đi mua một cái quan tài về đây. Xem chừng chủ điếm đã đóng cửa, nghĩ biện pháp nào đóNhớ là đi đường lớn, đừng đi vào ngõ nhỏ. Nhớ đấy.
Kỳ Lân ngẩn ra, do dự một lát, gật đầu nói:
- Đóng cửa, ta liền đập cửa.Phương Giải ừ một tiếng, nhìn Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu:
- Đi thôi, chớ rước thêm phiền toái cho Hồng Tụ Chiêu. Chúng ta là những ngôi sao tai họa, đi tới đâu, tai họa tới đó. Tức đại gia đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, mạng chúng ta cũng chưa đủ cứng. Ai biết còn có cơ hội trả ân tình cho người ta không. Nợ ân tình càng nhiều, trong lòng càng không yên. Không thể trà được, thì ít nhất đừng gây thêm phiền toái cho người khác.
Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu gật gật đầu.
- Phải có người đi theo ngươi.
Trầm Khuynh Phiến một mực im lặng bỗng nói một câu, thanh âm nhẹ nhàng nhưng kiên định.- Ta đi.
Mộc Tiểu Yêu chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Giải, nhìn Phương Giải, thấp giọng nói:
- Tuy ta không biết vì sao ngươi muốn đi ra ngoài một mình, nhưng ngươi chắc chắn có cái lý của mình. Ta vốn định lặng lẽ đi theo ngươi, cho nên vừa rồi không mở miệng. Ta không thông minh bằng muội ấy. Vừa rồi muội ấy nói
Phương Giải lắc đầu, ra hiệu cho Mộc Tiểu Yêu không cần nói tiếp. Hắn cười cười, chỉ nói:
- Trước khi ta trở lại đã biết rồi.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, đi theo sau Phương Giải rời Hồng Tụ Chiêu.Trên lầu ba của Hồng Tụ Chiêu, Tức Họa Mi đứng ở cửa sổ nhìn Phương Giải rời đi, không nhịn được khẽ lắc đầu. Đứng cạnh nàng là Tức Chúc Tâm, cũng hơi hơi nhíu mày. Trầm mặc một lúc, thanh âm có chút giận dữ, nói:
- Hắn là tên ngu ngốc sao?
Tức Họa Mi ngẩn ra, nhìn Tức Chúc Tâm, hỏi:
- Không phải muội vẫn ghét tay Phương Giải đó sao?
- Hiện tại vẫn ghét, bởi vì hắn là một tên ngu ngốc.
Tức Chúc Tâm xoay người về phòng của mình, không nhìn xuống dưới lầu nữa. Tức Họa Mi cảm thấy trong giọng nói của Tức Chúc Tâm có thứ gì đó không giống bình thường. Nhưng cụ thể không giống chỗ nào, nàng lại không nghĩ ra. Nhìn bóng lưng của Tức Chúc Tâm, nàng khẽ lắc đầu lẩm bẩm:- Muội vốn nên được sống cuộc sống tốt đẹp. Nếu để bệ hạ biết muội nhảy điệu Lưu Hoa Thủy Tụ ở tòa lâu này, không biết liệu có lập tức phái phi ngư bào tới đóng cửa tòa lâu này không.
Nhưng nghĩ tới mấy lời của nam tử áo xanh trước khi rời đi, nàng chỉ có thể thở dài.
Sau khi Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, đi được chừng hai trăm mét, phát hiện có một cửa hàng bánh bao còn chưa đóng cửa. Phương Giải vẫn còn tâm tình dừng lại, lấy ra vài đồng tiền mua mười cái bánh bao.
- Tỷ cũng chưa ăn cơm phải không?
Hắn hỏi Mộc Tiểu Yêu.Mộc Tiểu Yêu gật đầu.
Nàng coi rượu là cơm ăn. Nhưng suốt ngày hôm nay, ngay cả rượu cũng không được uống một ngụm. Do trong lòng khó chịu, nên ngay cả rượu cũng uống không trôi.
Phương Giải bảo ông chủ chia số bánh bao làm hai phần. Hắn sáu cái, Mộc Tiểu Yêu bốn cái.
- Ăn đi.
Phương Giải thản nhiên nói một câu, sau đó nhét một cái bánh bao vào miệng. Tuy
bánh bao không lớn, nhưng một ngụm xơi hết có chút khó khăn. Bánh bao nhân trứng gà và nấm, hương vị không tồi. Hắn ăn liên tục ba cái, nhìn sắc mặt khó xử củaMộc Tiểu Yêu, nói:
- Ăn no mới có khí lực. Trước khi trở về, Trác tiên sinh có tìm ta, bảo ta nói với tỷ một việcMấy năm này sở dĩ năng lực của tỳ trì trệ không tiến, là do liên quan tới việc uống rượu. Uống rượu nhiều, sẽ khiến cho tỷ càng ngày càng chậm chạpNếu ta biết việc này sớm, thì đã không mua rượu cho tỷ uống rồi.
Mộc Tiểu Yêu đuổi theo Phương Giải, cầm lấy một cái bánh bao, cắn một cái.
- Khó ăn không?
Phương Giải hỏi.
- Không.- Vậy thì ăn hết đi.
Phương Giải bỏ cái bánh bao cuối cùng vào miệng, theo bản năng sờ sờ thanh đao bị rỉ sét loang lổ ở treo ở thắt lưng. Mộc Tiểu Yêu học bộ dáng của hắn, nhét trọn cái bánh bao vào miệng. Nhưng do miệng nàng quá nhỏ, nuốt không hết. Phương Giải lấy một khăn tay lau nước canh chảy xuống miệng nàng, nhẹ nhàng nói:
- Từ Hồng Tụ Chiêu tới chỗ này, tỷ đã giúp ta đi ba trăm sáu mươi lăm bước, thế là đủ rồi.
- Chưa đủ!
Mộc Tiểu Yêu khó khăn nuốt bánh bao xuống bụng, lắc đầu nói.
- Cửa hàng mà ta thuê ở cách đây không xa, có một quán bán mỳ, kinh doanhkhông tệ, hẳn là ăn rất ngon. Sáng ngày mai chúng ta cùng đi ăn, được không?
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, nhưng lại chuyển giọng:
- Ta không đi.
- Nhất định phải đi.
Phương Giải lau miệng cho Mộc Tiểu Yêu xong, đưa khăn tay cho nàng, sau đó nói một chữ:
- Xem.
Mộc Tiểu Yêu ngây người. Lúc nàng ngây người, Phương Giải đã xoay người đi rồi. Mộc Tiểu Yêu do dự trong chốc lát, cuối cùng không đi theo. Nàng chuyển hướng tới cửa hàng mà Phương Giải thuê, vừa đi vừa ăn bánh bao. Sau đó tự nhiênmà mở khăn tay. Mở khăn tay ra, nàng thấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ.
"Trác tiên sinh ở đây. Ta không tin được triều đình. Nếu xảy ra việc gì, tìm lão già què"
Mấy câu này không ăn nhập với nhau, nhưng ý tứ trong đó lại rất nhiều. Đồng tử của Mộc Tiểu Yêu hơi co rút lại, trong nháy mắt liền hiểu ý Phương Giải. Nàng liền tăng tốc độ, hồng lăng trong tay áo rục rịch.
Nơi nào đó
Một người dấu ở chõ tối, cười cười, nhẹ giọng nói với Trác tiên sinh:
- Lẻ loi một mình, hắn thật tin tưởng ngươi.Trác tiên sinh lắc đầu, không lên tiếng.
Nhưng trong lòng y lại muốn nói. Nếu hắn thực sự tin tưởng ta, thì đã không lẻ loi một mình rồi.
Ăn sáu cái bánh bao, Phương Giải cảm thấy bụng rất thoải mái. So với lượng cơm ăn của hắn, sáu cái bánh bao căn bản không đủ đầy bụng. Dù thêm gấp đôi cũng chưa chắc ăn no. Nhưng hắn chỉ ăn sáu cái. Đương nhiên không phải hắn tiếc tiền, mà là hắn biết ăn no sẽ hỏng việc.Con người ăn no, sẽ cảm thấy thỏa mãn. Mà một khi thỏa mãn rồi, phản ứng ít nhiều sẽ chậm chạp đi.
Hắn đi trên đường cái, không nhanh không chậm. Người đi trên đường cái càng ngày càng ít. Các cửa hàng ven đường cũng dần đóng cửa. Lúc đi tới đầu một ngõ nhỏ, Phương Giải do dự một lát, vẫn xoay người rẽ vào. Ngõ nhỏ rất sâu, rất yên tĩnh. Phương Giải hơi cúi người, chân đạp một cái, mạnh mẽ xông tới.
Động như thỏ chạy.