Tranh Bá Thiên Hạ

Giết tất cả nữ nhân


trước sau

Đồng tử của Thất tiên sinh co lại, sự sợ hãi trong nháy mắt đó khiến y gần như cảm thấy mình xong rồi. Nhưng rất nhanh, cảm giác trói buộc kia đã bị tu vị của y làm cho sụp đổ. Cảm giác mất đi tự do lập tức biến mất, điều này khiến y thở phào nhẹ nhõm.

Lúc y lấy lại tự do, y dùng toàn bộ nội kình vào bán cầu màu đen. Bán cầu màu đen không ngừng thay đổi hình dáng, khi thì như con mãnh hổ, khi thì như nộ long, cuối cùng phá tan bức tường vô hình tiếp tục tiến về phía trước.

Xa xa

Trên trán Mộc Tiểu Yêu lấm tấm mồ hôi.

Lúc trước nàng dùng tinh thần lực ngăn cản bán cầu màu đen, hao phí rất nhiều tinh thần.

- Là kết giới chưa thành hình.

Bởi vì hiểu rất rõ Phương Giải, cho nên nàng lập tức nhận ra bán cầu màu đen kia là thứ gì. Chỉ có kết giới, mới có lực lượng cường đại như vậy. Một khi bị kết giới nuốt gọn, chẳng khác nào mặc người chém giết.

- Ta chủ quan rồi.

Mạt Ngưng Chi sau khi đứng vững lại, sắc mặt hơi trắng bệch. Nàng nhìn Trầm Khuynh Phiến với vẻ cảm ơn:

- Đa tạ.

- Người này ở đâu tới vậy?

Trầm Khuynh Phiến hơi cau mày hỏi.

- Thuộc hạ không biết…đột nhiên xuất hiện, thuộc hạ phái người cảnh báo, muốn ngăn cản y lại một thời gian, nhưng tu vị kém cỏi…

Hắc Trạch giải thích, Trầm Khuynh Phiến khoát tay nói:

- Ngươi quay về nghỉ ngơi đi, an bài người bảo vệ Táp Táp và Ninh Nhi. Kẻ này tới đối phó với chúng ta, chưa chắc có một người.

- Vâng!

Hắc Trạch lên tiếng, rời đi theo hướng Ngưu Gia đồn. Lúc trước y hao tổn quá nhiều tinh thần, bước đi khá thất thểu. Tuy vừa nãy y không có cơ hội trả đòn nào, còn sống trong kết giới đã không hề dễ dàng rồi. Nếu đổi thành một người có tu vị mạnh hơn y, chỉ sợ đã bị làn khói màu xám có ở khắp nơi kia giết chết.

- Kỳ quái, ở đâu xuất hiện cao thủ như vậy.

Mộc Tiểu Yêu tới bên cạnh Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi, nhìn hai nàng, nói:

- Kết giới của người này cơ bản còn chưa hoàn chỉnh, bằng không đã không bị ta ngăn cản. Các muội đã từng thấy qua kết giới của Phương Giải, kết giới của người này khác với kết giới của Phương Giải…Tuy kết giới của Phương Giải đã đầy đủ, nhưng còn chưa quen thuộc. Kết giới của người này không hoàn chỉnh, nhưng vẫn đầy đủ lực lượng hùng mạnh.

Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi gật đầu, người nào cũng lộ vẻ ngưng trọng.

Các nàng đều biết kết giới là cái gì, người tạo ra được kết giới khó ứng phó như thế nào. Phương Giải còn chưa quen thuộc hoàn toàn với kết giới, cho dù phát huy toàn bộ uy lực cũng không đạt được ba tới năm thành. Kết giới của người này hiển nhiên đi theo hướng cực đoan. Y không đợi kết giới hình thành đã bắt đầu tu luyện, nên phát huy được một nửa này tới cực hạn.

- Ta còn tưởng thiên hạ này chỉ có Phương Giải là kẻ biến thái.

Sắc mặt của Mạt Ngưng Chi vẫn khó coi. Lúc trước giao chiến thua một bậc khiến trong lòng nàng không thoải mái. Nàng vốn người tu hành có phẩm chất cực cao, chỉ kém Phương Giải một chút, bởi vì dù sao thể chất của Phương Giải quá kinh khủng. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một người thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nàng, cảnh giới lại hơn nàng. Một người cao ngạo như nàng, tất nhiên cảm thấy khó chịu.

- Để ta xem, kết giới chưa hình thành này rốt cuộc khó chơi như thế nào.

Mạt Ngưng Chi hít một hơi thật dài rồi tiến về phía trước. Dù nàng thua, nhưng không bị thương nặng. Lúc này bình ổn khí tức, muốn thử tấn công lần nữa.

- Chớ lỗ mãng, ta và cô hợp lực.

Trầm Khuynh Phiến kéo nàng lại:

- Chúng ta không biết lai lịch của người này, cho nên nhanh chóng giải quyết y rồi trở về bảo vệ Táp Táp và Ninh Nhi. Sư tủy, muội và Ngưng Chi tấn công trực diện, tỷ ở đằng sau hỗ trợ cho bọn muội.

Mộc Tiểu Yêu gật đầu:

- Cẩn thật.

- Yên tâm.

Trầm Khuynh Phiến vung hai ống tay áo ra đằng sau, cơ thể bay lên nhẹ như chim yến. Ở giữa không trung, nàng không ngừng vung tay áo lên, vô số kiếm khí bay ra từ ống tay áo của nàng.

Kiếm Vũ

Vô số kiếm khí không thể đếm hết được, mỗi kiếm khí đều khiến người ta hoảng sợ. Nàng bay trên trời như tiên nữ hạ phàm, tùy tiện vung tay đều là thần tích. Cùng lúc đó, hai mắt Mạt Ngưng Chi trợn lên, vô số mâu nhận lướt mặt đất xông tới. Hai người, một cao một thấp, tuy lần đầu tiên phối hợp, nhưng cực kỳ hoàn mỹ.

Thất tiên sinh nhíu mày, dường như y đang nín cơn giận thật lớn. Cũng không biết lửa giận này từ đâu tới, vì sao tới. Nhưng nhìn qua, giống như y có thể bị lửa giận của mìnhthiêu đốt bất kỳ lúc nào.

- Nữ nhân!

Thất tiên sinh bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

- Vì sao vẫn là nữ nhân! Ta vốn không muốn lại giết nữ nhân, Cửu Gia vì muốn khảo nghiệm ta mà phái ta tới giết nữ nhân của Phương Giải thì cũng thôi, vì sao các ngươi đều đi tìm cái chết? Ta đưa ra lựa chọn để vì không giết nữ nhân, đây đều là các ngươi bức ta.

Theo tiếng hét to của y, khói đen tỏa ra từ bán cầu, một nửa tiếp đón kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến, một nửa tiếp đón mâu nhận của Mạt Ngưng Chi. Thoạt nhìn, giống như mực nước rơi xuống giấy rồi lan ngoài. Khói đen giống như những con rắn, bay ra ngoài, bay lên cao như muốn che cả bầu trời, bay xuống đất như muốn phủ kín cả mặt đất.

Mực

Thất tiên sinh bỗng nhiên nhớ tới lời của Cửu Gia nói với y trước khi đi:

- Mặc dù trong tay ngươi không có bút và giấy, nhưng ngươi có một ao mực, tùy ý sử dụng. Thế giới này chỉ có hai màu, là đen và trắng. Mà ngươi chỉ có một màu…tâm tính của ngươi chưa đủ trầm ổn, cho nên mực của ngươi khó có thể thành hình. Nhưng lòng dạ của ngươi đủ độc ác, độc ác với ngay cả bản thân, cho nên đối với người khác, ngươi cũng có thể.

- Ta có thể!

Thất tiên sinh gầm lên một tiếng, quần áo bay bổng, tóc dài rối tung, như mực, như ma.





Đó là một số lượng mà dùng mắt thường không thể phân biệt được. Kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến và mâu nhận của Mạt Ngưng Chi hòa vào một chỗ, có thể triển khai một lễ rửa tội cho đại địa. Nhưng số lượng khói đen kia còn khổng lồ hơn, hơn nữa một một nhánh khói đen đều được nam tử trẻ tuổi kia khống chế một cách chính xác, nuốt gọn tất cả kiếm khí và mâu nhận.

- Kiếm Lâm Thiên Hạ.

Ở giữa không trung, Trầm Khuynh Phiến hít sâu một hơi, sau đó hai tay nắm lại, giống như cầm một thanh kiếm vô hình. Lúc trong tay nàng có kiếm, giống như bản thân nàng cũng biến thành một thanh kiếm. Kiếm, một sát chiêu đâm thẳng tắp tới, Trầm Khuynh Phiến chính đang làm động tác này.

Hai tay cầm kiếm,
đâm thẳng.

- Hóa Đao

Cùng lúc đó.

Hai mắt của Mạt Ngưng Chi cũng ngưng trọng lên. Nàng nắm thanh trường đao, sau đó chém về phía trước. Sát chiêu của kiếm, là một cú đâm thẳng đơn giản. Sát chiêu của đao, là một cú chém đơn giản.

Giữa đất trời, một thanh trường kiếm dường như có thể đâm thủng tất cả xuất hiện, một thanh trường đao dường như có thể cắt đứt tất cả xuất hiện. Đao và kiếm đều từ hai nữ tử tuyệt mỹ công ra ngoài, đơn giản tới cực hạn, cũng phát huy uy lực của đao và kiếm tới cực hạn. Hai nàng vốn là những nử tử kinh tài tuyệt diễm, ông trời không những ban cho hai nàng dung nhan khuynh đảo chúng sinh, cũng ban cho hai nàng thiên phú vượt trội.

Lúc Tang Loạn ở trên vách núi của thư viện Thông Cổ uống rượu với Lịch Thanh Phong, nhìn Thắng Đồ hút nội kình, từng bàn luận võ học thiên hạ. Ông ta nói mình bác học nhưng không tinh thâm, tuy tu vị đã tới cảnh giới này nhưng vẫn còn rơi vào tiểu thừa. Người tu hành chân chính sẽ không cái gì cũng muốn nếm thử như ông ta, mà chuyên tâm tu một môn. Cho nên ông ta nói, nếu Đại Luân Minh Vương giao thủ với Vạn Tinh Thần lúc thời kỳ mạnh nhất, nhất định sẽ thua.

Vạn Tinh Thần chuyên tu kiếm đạo, phát huy uy lực của kiếm tới cực hạn. Nếu lúc trước không phải trong lòng Vạn Tinh Thần có tạp niệm, làm ra một chuyện không biết đúng hay sai, là chia một nửa tu vị cho Dương Kiên, thì Vạn Tinh Thần đã không rơi vào kết cục như vậy.

Dùng kiếm nhập đạo.

Lúc ấy Lịch Thanh Phong hỏi, ngài bác học như vậy, thiên hạ này không có võ công nào mà ngài không hiểu, vì sao ngài lại tán thưởng những người chuyên tu luyện một môn?

Tang Loạn đáp, bởi vì bọn họ đơn giản.

Ông ta nói:

- Còn ta thì quá phức tạp, tự ta bước lên con đường phức tạp. Đại Luân Minh Vương cũng như vậy, y cũng đi sai đường. Cái gọi là nhất pháp thông vạn pháp thông, căn bản chỉ là chê cười mà thôi. Nhưng Vạn Tinh Thần từ đầu tới cuối chỉ sử dụng kiếm, không dùng tới cái gì khác, dốc toàn bộ tinh lực để chuyên tu như vậy, tất nhiên tốt hơn những người chia ra để học nhiều thứ.

Trầm Khuynh Phiến chuyên tu kiếm đạo, Mạt Ngưng Chi chuyên tu đao ý.

Tuy hai người tu luyện khác nhau, nhưng đều đi trên một con đường không có ngã rẽ.

- Mực của ta, có thể bôi tận thiên hạ.

Thất tiên sinh biến đổi.

Cả người biến thành màu đen.

Mặt đen, tay đen, cả người trên dưới đều đen.

Tóc của y bay loạn điên cuồng, thật giống như một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt.

Sau đó y thực sự biến thành mực, thân hình vừa động, cả người biến mất, giống như dung hòa vào bán cầu màu đen kia. Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi không biết y đang làm cái gì, cũng không biết vì sao y đột nhiên biến mất. Đây là vì các nàng vẫn chưa hiểu hết về kết giới, bởi vì khả năng lĩnh ngộ của các nàng còn chưa tới cấp độ đó.

Kết giới, là thế giới của người thi triển.

Ở bên trong kết giới, bọn họ có mặt khắp mọi nơi.

Lúc này ở bên trong bán cầu màu đen, mỗi một nhánh mực đều có thể là Thất tiên sinh thật.

Đây chính là lý do mà Bát tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường vẫn luôn muốn diệt trừ y. Một người trẻ tuổi mà đã có tu vị, cảnh giới như vậy, trải qua vài năm nữa ai biết y có thành tựu lớn cỡ nào? Bát tiên sinh e ngại mình sẽ thua trận, bởi vì y biết sớm muộn gì Thất tiên sinh cũng sẽ khiêu chiến y. Nếu không phải Cửu Gia ngăn cản, thì y đã giết Thất tiên sinh rồi.

Bởi vì Thất tiên sinh đã giết Ngũ tiên sinh và Lục tiên sinh để trở thành Thất tiên sinh.

Lúc Thất tiên sinh thực sự dung hợp vào kết giới của mình, quả cầu chỉ có một nửa bắt đầu lớn lên. Một chiêu Kiếm Lâm Thiên Hạ cực mạnh của Trầm Khuynh Phiến đánh vào kết giới, bị một luồng khói đen bao lại rồi như rơi vào vũng bùn. Mà Hóa Đao của Mạt Ngưng Chi, chém xuống cũng không chém được bán cầu màu đen kia. Nếu đối mặt với một tảng đá cứng rắn, kiếm sẽ đâm thủng nó, đao sẽ chém đứt nó, nhưng bán cầu màu đen này không phải là tảng đá, có thể biến hóa tùy ý. Nó có thể cứng rắn vô cùng, cũng có thể mềm dẻo vô song.

Đao và kiếm, đều bị lún vào trong đó.

- Kết giới nuốt kiếm khí của ta.

Trầm Khuynh Phiến biến sắc, vô thức muốn thu hồi kiếm khí. Mà lúc này, đao ý của Mạt Ngưng Chi cũng bị bán cầu bám chặt, dần dần bị nuốt vào. Một kích mạnh nhất của Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi, lại như thuốc bổ với Thất tiên sinh, đang giúp y hoàn thành bán cầu màu đen kia.

- Để ta giúp các muội.

Mộc Tiểu Yêu tiến lên một bước, hai mắt mở to. Nàng dùng tinh thần lực biến thành hai bàn tay lớn, muốn kéo sát chiêu của Trầm Khuynh Phiến và Mạt Ngưng Chi trở về.

- Ngươi cũng tiến vào đi!

Thất tiên sinh lộ ra cái đầu từ bán cầu, âm trầm nói một tiếng:

- Giết nữ nhân…giết nữ nhân của Phương Giải…giết tất cả nữ nhân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện