Ngô Nhất Đạo nhíu mày:
- Hiện tại có nên phòng bị trước không?
Ông ta nhìn bản đồ, trầm trọng nói:
- Đã chia ra mười vạn tới Tây Bắc hội quân với Trần Định Nam, còn phải đối mặt với đội quân của Cao Khai Thái. Chúng ta không biết Cao Khai Thái rốt cuộc có tâm tư gì. Hiện tại y bất động là vì y và Mông Nguyên không chung một đường, hay là vì y đang đợi người Mông Nguyên tới, chúng ta không thể xác định. Nếu Mông Ca thực sự đi theo đường này tới đánh lén chúng ta, vậy thì chính là cơ hội tốt với Cao Khai Thái. Hiện tại y bất động, có khả năng là nghỉ ngơi dưỡng sức. Cho nên, nếu lại chia quân tấn công Linh Môn Quan, bố trí trạm kiểm soát ở ven đường, thì binh lực của chúng ta càng thêm mỏng.
Phương Giải gật đầu:
- Nếu Cao Khai Thái đồng ý gặp ta, thì hơn nửa y và Mông Nguyên không chung đường. Nếu y không gặp… tám chín phần là y đang đợi Mông Nguyên tới đánh lén chúng ta.
- Thực sự là ác độc.
Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên nghĩ tới đám người của Nguyệt Ảnh Đường:
- Nguyệt Ảnh Đường ám sát tướng lĩnh trong quân, kỳ thực không phải là trông cậy điều này có thể giúp Cao Khai Thái chiến thắng. Nguyệt Ảnh Đường làm vậy, chỉ là muốn làm loạn tầm mắt của chúng ta. Sau đó phái cao thủ tới Tây Nam muốn ám sát vợ con của Chủ Công, khiến Chủ Công không có lòng dạ nào quan tâm tới quân vụ….
Trần Hiếu Nho cả kinh:
- Hóa ra đây là liên hoàn kế!
- Tám chín phần là như vậy.
Trong lòng Ngô Nhất Đạo khó có thể bình tĩnh được:
- May mắn, Chủ Công bảo ta ở lại, bằng không quân doanh đại loạn, không ai chủ quản, tất nhiên sẽ không chú ý tới lang kỵ từ Linh Môn Quan bên kia đánh tới. Hiện tại Linh Môn Quan vẫn còn ở trong tay Cao Khai Thái. Nếu bọn họ cấu kết với nhau, lang kỵ dễ dàng qua được Linh Môn Quan…
- Chỉ là bọn chúng không ngờ tới, Chủ Công lại trở về Tây Nam nhanh như vậy.
Ngô Nhất Đạo tiếp tục phỏng đoán:
- Nếu dựa theo hành trình bình thường mà tính toán, Chủ Công cần mất ít nhất ba tháng để trở về Tây Nam. Có ba tháng này, lang kỵ thừa thời gian để từ Tây Bắc tới Linh Môn Quan.
- Chỉ tiếc…bọn chúng tính kế không hoàn mỹ. Lỗ hổng chính là chưa hiểu hết về Chủ Công. Bọn chúng không ngờ rằng Công chúa lại trở về Tây Nam nhanh như vậy, cũng không ngờ rằng thích khách phái đi bị Chủ Công giết chết dễ dàng. Nếu ta đoán không sai, bọn chúng tính toán như thế này…
Ngô Nhất Đạo trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bức Chủ Công trở về Tây Nam, có thể giết Chủ Công là tốt nhất. Nếu không giết được Chủ Công, cũng có thể trì hoãn được Chủ Công. Nếu chủ tướng trong quân lại bị bọn họ ám sát hết, không có người chủ quản, trong quân tất loạn. Lúc này lang kỵ đã từ Linh Môn Quan tới đây, cùng Cao Khai Thái nam bắc giáp công…bọn chúng muốn chính là, một hơi nuốt trọn Hắc Kỳ Quân của chúng ta.
Trần Hiếu Nho bị dự đoán này của Ngô Nhất Đạo làm cho hoảng sợ:
- Sau đó Mông Nguyên liên kết với đại quân của Cao Khai Thái tiến binh Tây Bắc, có thể bao vây binh mã của Trần Định Nam lại.
- Tính toán khá lắm!
Ngô Nhất Đạo không nhịn được hít một hơi:
- Người tạo ra bố cục này, trí tuệ thật không tầm thường. Nếu là người khác, sao có thể tính toán sâu rộng như vậy được. Một khi ván cờ này được tạo thành, Hắc Kỳ Quân của chúng ta liền lành ít dữ nhiều. Người này điều động trăm vạn đại quân Mông Nguyên, điều động binh mã Cao Khai Thái, thậm chí còn muốn điều động Hắc Kỳ Quân của chúng ta đi theo ván cờ của y…người này, tâm cơ thật đáng sợ.
…
…
Tây Bắc
Phan Cố
- Sư phụ, lúc người đi lên đã thấy gì?
Thiếu niên kia ngồi một bên chống cằm hỏi. Lúc này cậu ta đã bị chuyện của sư phụ thu hút. Cậu ta không có bất kỳ cảm xúc gì với chuyện xưa này, nhưng đây đúng là một chuyện hay thu hút người nghe. Với tuổi của cậu ta, khó mà kháng cự được một chuyện xưa hay như vậy.
- Người chết!
Cửu tiên sinh bình thản nói hai chữ.
- Người chết?
Thiếu niên sửng sốt:
- Đôi vợ chồng của cửa hàng này đã chết? Không phải tu vị của bọn họ khá cao cường sao? Sao có thể bị giết dễ dàng như vậy được? Chẳng lẽ Tứ Thiên Quân rời đi rồi trở lại.
- Không!
Cửu tiên sinh lắc đầu:
- Tu vị của hai người đó đều là Cửu Phẩm, Tứ Thiên Quân muốn thắng một trong hai người thì không khó, nhưng nếu cặp vợ chồng này liên thủ với nhau, thì Tứ Thiên Quân rất khó thắng được.
Hai mắt của y lóe lên một cái:
- Ta tìm được rất nhiều thứ mới lạ trong địa cung này, nhưng lại không thể giải thích được sự tồn tại của nó. Nơi này khiến ta mê muội, ta lập tức quyết định vừa ở nơi này tu hành, vừa tiếp tục thăm dò. Nhưng là người dù sao cũng phải ăn, mà trong này chẳng có đồ ăn gì. Lúc ta từ thành giếng leo lên, cẩn thận di chuyển tảng đá kia, lại phát hiện đôi vợ chồng đó không ở trong cửa hàng.
- Lúc mới đi ra ta thấy yên tĩnh, nhưng rất nhanh có tiếng kêu thảm truyền tới…
Cửu tiên sinh dừng một lát, sau đó cảm thán nói:
- Trong thành đang đồ sát…Lúc đầu ta không hiểu chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đi ra ngoài xem, phát hiện khắp nơi trong thành trọng giáp kỵ binh đang giết người. Dân chúng nơi này bị kỵ binh tập hợp ở chợ phía tây. Bọn họ không biết
rằng kỵ binh tập hợp bọn họ lại chính là vì muốn giết bọn họ.
Y nhìn đệ tử của mình, nói:
- Ta ở đó nhìn, nhìn kỵ binh giống như cái cày, mỗi một lần cày xuống, dân chúng đều đổ rạp. Cũng không biết có bao nhiêu người bị chiến mã dẫm thành thịt nát. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy quân đội giết hại dân chúng…ngay cả ta cũng bị dọa.
Y trầm mặc một lúc, nhớ lại chuyện ngày đó.
Ngày đó y tập trung tìm kiếm trong đám người, nhưng không tìm thấy bóng dáng của thiếu niên đẹp trai kia, cũng không tìm thấy bóng dáng của hai hộ vệ, không tìm thấy bóng dáng của đôi vợ chồng trong cửa hàng. Lúc ấy y còn thở phào thay cho người thiếu niên, trong lòng tự nhủ, may mà hắn trốn được lần đại nạn này.
- Nhìn thấy cảnh tượng này, ta tự nhiên muốn biết lý do đằng sau. Quân đội của Đại Tùy, lại giết hại dân chúng Đại Tùy…
Cửu tiên sinh nhìn thiếu niên, hỏi:
- Nếu muốn điều tra ra một việc, phương pháp đơn giản nhất là gì?
- Tìm người hỏi.
Thiếu niên trả lời rất tự nhiên, Cửu tiên sinh cười khổ, buông tha cho việc kích thích trí tuệ của đệ tử mình.
- Biện pháp đơn giản nhất, chính là tìm được người hạ lệnh giết chóc.
Cửu tiên sinh tiếp tục nói:
- Không khó tìm được người này, nhưng tu vị của y lại khá cao, ta mất không ít khí lực mới lặng lẽ tới gần được. Nếu muốn biết chân tướng, không cần ép hỏi, chỉ cần tới gần y, nghe y nói chuyện, tất nhiên có thể đoán ra được mọi việc. Ngày đó, thậm chí ta chẳng cần mất công đoán..
- Hạ lệnh tàn sát dân trong thành chính là một người tên Lý Viễn Sơn, là một Đại tướng quân của chiến binh Đại Tùy. Tổ tiên của y tên là Lý Khiếu, là người được mọi người kính nể nhất trong lịch sử Đại Tùy. Một nửa lãnh thổ của Đại Tùy là do ông ta đánh xuống. Mà sở dĩ Lý Viễn Sơn hạ lệnh tàn sát dân trong thành, là vì có người điều tra ra được y muốn tạo phản.
Ánh mắt của y hơi híp lại, y nhớ rõ tất cả mọi điều mà mình nghe thấy.
Trong phủ Biệt tương Phan Cố.
Lý Viễn Sơn đứng ở trước cây hồng, nhìn Lý Hiếu Tông, nói:
- Chuyện này ngươi làm không được đẹp cho lắm. Nếu ngươi có thể khiến Ngô Bồi Thắng chết vì tai nạn, thì ta đâu cần mang binh tàn sát dân trong thành này? Không thể tìm được kẻ chết thay, ta cũng chỉ có thể đổ lỗi này cho người Mông Nguyên. Nhưng Hoàng Đế không phải là kẻ ngu, không dễ gì giấu được y. Còn cần chuẩn bị một đám sâu mọt trong thành Trường An, để bọn chúng liên thủ lại khiến Hoàng Đế tin tưởng.
Lý Hiếu Tông cúi thấp đầu, thanh âm run rẩy:
- Đại tướng quân, ta vốn định giá họa chuyện này cho cái tay Phương Giải kia, bởi vì hắn không rõ lai lịch, bên cạnh còn có hai cao thủ, để Ngô Bồi Thắng giết Phương Giải, sau đó ta nhân cơ hội giết Ngô Bồi Thắng, rồi giá họa chuyện giết Ngô Bồi Thắng cho Phương Giải. Tuy đây không tính là diệu kế gì, nhưng có thể dùng được…chỉ có điều không ngờ tới, lại thu hút sự chú ý của mấy cao thủ trong thành.
- Chớ nói nữa.
Lý Viễn Sơn khoát tay:
- Dân chúng trong thành đã bị giết hết rồi, 800 biên quân dưới trướng của ngươi cũng đã bị giết. Điều ngươi cần làm bây giờ là nên nói như thế nào. Thành Trường An nhất định sẽ phái người tới điều tra. Lúc trước Ngô Bồi Thắng là thái giám cầm bút của tiên đế, quyền cao chức trọng. Cho dù Dương Dịch không tin tưởng y, đoạt hết quyền lực của y, nhưng lời nói của người này vẫn còn sức nặng. Y muốn được Dương Dịch trọng dụng, cho nên mới có lần tuần tra Tây Bắc này. Về sau không ngờ y tra ra được ta khai quật quặng sắt chuẩn bị cho chiến tranh…chuyện này liên lụy tới quá nhiều người, cho nên sẽ có không ít người trong triều đình nói chuyện giúp ta. Ngươi chỉ cần không nói sai là được. Về phần tổn thất của ngươi, về sau ta sẽ cho ngươi nhiều hơn.
- Thuộc hạ ghi nhớ.
Lý Hiếu Tông cúi thấp đầu nói.
- Ừ!
- Chuyện này cứ như vậy đi. Ngô Bồi Thắng có địa vị cao, dân chúng và biên quân trong thành chôn cùng y là đủ rồi. Tuy nhiên người Mông Nguyên mang tiếng xấu này cũng không oan. Dù sao bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ nhập quan.