Lương thảo cho Cao Khai Thái kỳ thực không cần đợi đội thuyền từ nhà kho Lê Âm bên kia đưa tới, số lương thực trong đại doanh của Phương Giải đã đủ cung cấp rồi. Đôi bên vừa đàm phán xong, Phương Giải lập tức hạ lệnh cho Hứa Hiếu Cung dẫn binh hộ tống lương thực đưa tới. Đồng thời nhờ Hạng Thanh Ngưu an bài ba lão đạo của Nhất Khí Quan đi theo. Lại chọn một vài tinh nhuệ của Kiêu Kỵ Giáo đóng giả làm đạo sĩ, đi theo ba lão đạo kia tới quân của Cao Khai Thái.
Sau khi trở về, Phương Giải liền mở hội nghị, các tướng lĩnh đứng trang nghiêm hai bên.
Phương Giải nhìn các chư tướng, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thời cuộc biến đổi, ta vốn định chiếm Trường An, nhưng việc cấp bách gây giờ là ngăn cản người Mông Nguyên. Lúc này binh mã của Thôi Trung Chấn, Trần Bàn Sơn, Trần Định Nam cùng với thủy sư đã tới sông Nghi Thủy bố trí phòng ngự ở Hà Đông Đạo. Yến Tăng thì dẫn theo binh tấn công Linh Môn Quan. Còn chỗ này, ta cần một người trấn thủ.
Hắn chậm rãi nói:
- Người Mông Nguyên muốn đánh, nếu Cao Khai Thái nhường đường đi tới Trường An, vậy thì thành Trường An ta cũng muốn.
- Hạ Hầu.
Phương Giải nhìn Hạ Hầu Bách Xuyên, phân phó:
- Ngươi vẫn chỉ huy đại quân tiên phong, đợi cho Cao Khai Thái xuất phát thì liền tiến binh tới thành Trường An.
- Tuân lệnh!
Hạ Hầu Bách Xuyên chắp tay nói.
- Lưu Ân Tĩnh.
Nghe thấy chủ tướng gọi mình, lão tướng Lưu Ân Tĩnh đứng ra chắp tay nói:
- Có thuộc hạ!
Ông ta và Hứa Hiếu Cung đều được Phương Giải cứu về. Nhưng sau khi được cứu, Phương Giải gần như không dùng tới hai người bọn họ. Cho dù dùng, cũng chỉ là mấy chuyện không nặng không nhẹ. Lần trước Phương Giải vốn định cho ông ta và Hứa Hiếu Cung dẫn binh tới Tây Bắc, chiếm lấy quặng sắt. Nhưng chuyện xảy ra về sau khiến kế hoạch này tạm thời hoãn lại.
Sau khi Phương Giải suất quân về hướng bắc, kỳ thực hai người bọn họ đều kích động. Hai người bọn họ đều từng là Đại tướng quân của chiến binh Đại Tùy, sự cố chấp ăn sâu vào trong người. Lúc trước bọn họ lựa chọn lưu lại, cũng là vì trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan đang ở trong Hắc Kỳ Quân.
Hiện tại Phương Giải muốn tiến binh vào Trường An, Dương gia chỉ còn lại một mình Dương Thấm Nhan mà thôi. Chỉ cần Phương Giải vào Trường An, cho dù hắn không muốn ngồi trên long ỷ kia thì cũng phải ngồi. Đám thuộc hạ của hắn sẽ là người khoác long bào lên người hắn.
Chỉ cần Phương Giải ngồi vững Trường An, vậy thì hai người bọn họ liền danh chính ngôn thuận làm Đại tướng quân. Thế lực gia tộc sau lưng bọn họ cũng có thể trở về triều đình.
- Lão tướng quân vất vả rồi.
Phương Giải nói với Lưu Ân Tĩnh:
- Lão tướng quân dẫn theo binh mã của mình, đóng ở phía đông Linh Môn Quan. Yến Tăng tạo áp lực lên Linh Môn Quan, còn lão tướng quân thì phối hợp tác chiến. Chỉ cần Linh Môn Quan không mất, người Mông Nguyên liền không tiến vào được Giang Bắc Đạo. Bất kể Mông Ca muốn tới Kinh Kỳ Đạo hay là Tây Nam để làm loạn căn cơ của ta, thì Linh Môn Quan là con đường mà y bắt buộc phải đi qua. Việc này rất quan trọng, mong lão tướng quân chớ buông lỏng.
- Tuân lệnh!
Lưu Ân Tĩnh gật đầu đáp.
- Đỗ Định Bắc.
Phương Giải phân phó:
- Ta cho ngươi một vạn binh mã đóng ở sông Tần Hà, đề phòng có kẻ gây loạn phía sau Linh Môn Quan.
- Tuân lệnh!
Tiểu tướng Đỗ Định Bắc tiến lên chắp tay lĩnh mệnh.
- Các chư tướng khác.
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Quay về chuẩn bị, cùng ta tấn công Trường An.
…
…
Gió đêm mát mẻ phả vào khuôn mặt mỗi người. Dù đã đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, binh lính vẫn bận rộn. Binh lính đang chuẩn bị hành trang. Lần khởi hành này, mục tiêu chính là thành Trường An, tòa thành được xưng là đệ nhất hùng thành. Mỗi lúc nhắc tới Trường An, kỳ thực người nào cũng cảm thấy hưng phấn kích động. Bởi vì mọi người hiểu ý nghĩa của Trường An như thế nào.
Cao Khai Thái đã rời khỏi thành Trường An, kỳ thực tương đương với việc buông tha tranh giành thiên hạ với Phương Giải. Tới hiện tại, bản thân Cao Khai Thái cũng biết, mình cơ hồ không có phần thắng khi đấu với Phương Giải. Như bây giờ cũng tốt, song phương đều đặt lực chú ý vào Mông Nguyên. Đợi cho giặc ngoại xâm bị đánh bại thì hãy tính toán sau. Lúc đó, nếu may mắn, thì Cao Khai Thái chưa chắc không có cơ hội.
Trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan đứng bên ngoài lều lớn, nhìn những người đi qua đi lại, người nào cũng lộ vẻ hưng phấn. Sự hưng phấn kích động này, dường như không liên quan gì tới nàng. Sắp về thành Trường An rồi, có lẽ chỉ đối vơí nàng mới đúng là về nhà. Còn đối với Hắc Kỳ Quân, thì đó là an cư lập nghiệp.
Cảm giác này, không thoải mái cho lắm.
Dương Thấm Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cố gắng tìm kiếm ngôi sao bảo
hộ của mình. Lúc trước phụ thân từng nói với nàng rằng, thế gian này bất kể thân phận cao hay thấp, giàu hay nghèo, thì mỗi người đều có một ngôi sao bảo hộ cho mình. Nhưng không ai biết, ngôi sao đó là ngôi sao nào.
Nàng bỗng giật mình, nhìn về phía đông.
Ở phía đông có một ngôi sao rất đặc biệt, được mọi người gọi là sao Tử Vi. Nghe nói ngôi sao đó có liên quan mật thiết với Hoàng Đế, cũng đại biểu cho vương triều hưng suy.
Ngôi sao kia
Rất sáng
Dương Thấm Nhan ngẩn ra, bỗng nhiên trong lòng có chút khổ sở. Đại Tùy rơi vào tình trạng như bây giờ, phụ thân của nàng, Thiên Hữu Hoàng Đế đã qua đời, đệ đệ cũng qua đời, dựa theo đạo lý, ngôi sao đó nên tối tăm mới đúng chứ? Vì sao lại sáng lóa mắt như vậy?
Trong lòng đang kinh hoàng, thì thấy Phương Giải từ xa xa đi tới. Các tướng lĩnh đi xung quanh giống như vì sao quanh mặt trăng. Nàng bỗng nhiên sợ hãi, sợ hãi cái khí thế đi đường của Phương Giải.
- Đã lâu không gặp.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người nói chuyện với nàng.
Dương Thấm Nhan quay phắt lại, lập tức thấy một đôi mắt trắng như ngọc đang nhìn mình. Ở ban đêm như vậy, đôi mắt này thật khiến người ta sợ hãi. Mà người này xuất hiện không có tiếng động gì cả, giống như quỷ hồn phiêu đãng nhân gian. Lúc Dương Thấm Nhan nhận ra chủ nhân của đôi mắt này, không nhịn được thở phào
Nàng không xa lạ gì với đôi mắt này. Trên đường chạy trốn khỏi Trường An, đôi mắt này vẫn luôn làm bạn bên cạnh nàng.
Là nữ giáo thụ của Diễn Võ Viện, tên là Khâu Dư.
- Chào tiên sinh.
Dương Thấm Nhan khẽ gật đầu:
- Thực không ngờ là được gặp lại tiên sinh, cho nên vừa rồi hơi thất lễ.
Giáo thụ Khâu Dư của Diễn Võ Viện vẫn ăn mặc như vậy, khuôn mặt nhìn không ra tuổi, vẫn tạo cho người ta một cảm giác đẹp khó quên. Tuy không thể nói rõ đẹp như thế nào, nhưng khí chất trên người nàng cực kỳ đặc biệt.
- Ta cũng tưởng rằng không có cơ hội gặp lại điện hạ…Lần này Phương Giải gặp chút phiền toái, cho nên phái người tìm ta tới. Tuy ta không muốn lại tiếp xúc với chuyện giang hồ và thiên hạ, nhưng chuyện này có liên quan tới Diễn Võ Viện, ta không thể không đến.
Khâu Dư nhìn Dương Thấm Nhan, đôi mắt đó vẫn như nhìn thấu lòng của nàng.
- Điện hạ, có một số việc không thể tiêu tan, cho nên chớ ép buộc chính mình.
Khâu Dư đứng bên cạnh Dương Thấm Nhan, chắp tay ra đằng sau, nói:
- Nếu ta là điện hạ, ta sẽ không thể quên những gì mình đã trải qua. Quên là việc rất khó. Cho nên đâu cần bắt buộc mình phải quên? Cứ nhớ tới, tâm tình của mình như thế nào, chỉ có chính mình mới giải quyết được. Tuy nhiên…nhớ lại không có nghĩa là thay đổi. Hãy nghĩ tới vị Công chúa Trịnh Quốc đã mất nước hai trăm năm trước, có lẽ điện hạ sẽ hiểu mình nên lựa chọn như thế nào.
Vị Công chúa Trịnh Quốc mà Khâu Dư nhắc tới kia, sau khi Đại Tùy diệt Trịnh, không thể nguôi ngoai được, không bao lâu liền già nua như một bà cụ gần đất xa trời. Nhưng nàng vẫn sống rất lâu. Thái Tổ Hoàng Đế Dương Kiên của Đại Tùy vẫn bảo lưu tước hiệu Công chúa của nàng, an bài nàng sống ở Trường An. Cho nên những người đi đường, ngày nào cũng thấy một bà cụ điên điên khùng khùng, gặp ai cũng nói mình bi thảm.
Dương Thấm Nhan sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi.
Nàng sợ mình biến thành người như vậy. Nàng biết Khâu Dư là một người hiểu nhiều biết rộng, quan trọng nhất là nàng ta cũng là nữ nhân, cho nên Dương Thấm Nhan muốn nhờ Khâu Dư dạy mình nên làm gì. Nhưng lúc xoay người lại, Khâu Dư đã biến mất, giống như nàng ta chưa từng xuất hiện vậy.