Vừa nói hết lới, Phương Giải liền thấy lạnh sau lưng:
- Vậy chẳng phải người này cũng đã sống hơn 200 năm rồi sao?
- Giang hồ thực sự rất lớn.
Khâu Dư lắc đầu:
- Vạn lão gia tử được công nhận là đệ nhất thiên hạ, nhưng hiện tại ngươi cũng biết, Tang Loạn vẫn chưa chết. Có y, cái danh đệ nhất thiên hạ của Vạn lão gia tử chỉ sợ là hữu danh vô thực. Cho dù không có Tang Loạn, lúc Đại Luân Minh Vương còn cực thịnh, chỉ sợ còn hơn Vạn lão gia tử một chút. Cho dù không thắng, cũng sẽ không bại.
- Những người này, đều nổi tiếng thiên hạ, cho nên ta và ngươi đều biết. Mà trong chốn giang hồ lại có bao nhiêu người không muốn xuất đầu lộ diện? Chẳng hạn như người đầu bếp trong Diễn Võ Viện kia. Có lẽ ông ta cảm thấy nấu cơm xào rau cho các giáo thụ và học sinh của Diễn Võ Viện còn hay hơn là đi lại trên giang hồ.
- Sau khi Diễn Võ Viện suy bại, người đó đã đi đâu?
Phương Giải hỏi.
Khâu Dư lắc đầu:
- Ai lại để ý tới một đầu bếp?
Phương Giải hít một hơi, quả nhiên là vậy.
- Đúng rồi, ta vẫn không biết Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường tên là gì, chết như thế nào?
Phương Giải hỏi.
- Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường tên là Từ Hi. Nguyệt Ảnh Đường được lập nên từ khi Trịnh Quốc mới lập nước. Thực ra nó có không ít chỗ tương tự với Vạn Kiếm Đường. Năm đó tổ tiên của Từ Hi là Từ Quân lập ra Nguyệt Ảnh Đường với mục đích là trợ giúp Thái Tổ Hoàng Đế của Trịnh Quốc tranh bá thiên hạ. Sở dĩ tên là Nguyệt Ảnh Đường, là vì bọn họ là một đám sát thủ. Chuyên ám sát kẻ địch, ám sát tướng lĩnh quân địch cho Thái Tổ Trịnh Quốc, lập nhiều công lao hiển hách. Cái tên Nguyệt Ảnh Đường, ý nghĩa chính là một đám người không xuất hiện vào ban ngày.
Khâu Dư ói:
- Sau khi Đại Trịnh lập quốc, Từ Quân được phong Hầu, Nguyệt Ảnh Đường lập tức đi ra từ chỗ tối, vẫn luôn là thế lực giang hồ phụ thuộc vào triều đình Trịnh Quốc. Do có triều đình làm hậu thuẫn, Nguyệt Ảnh Đường càng lúc càng lớn. Tuy nhiên, giúp Nguyệt Ảnh Đường đi lên đỉnh cao, chính là do Từ gia mấy đời liên tiếp đều xuất hiện người có kinh tài tuyệt diễm. Phụ thân Từ Hi là Từ Vô Định, cả đời không có đối thủ. Nghe nói không ai phá được Bi Tình Kiếm của ông ta.
- Từ Hi có thiên phú cực cao, thuở nhỏ đã được coi là sự kiêu ngạo của gia tộc. Lúc mười mấy tuổi Từ Hi đã có thể tiến vào Nhất Phẩm Lầu của Nguyệt Ảnh Đường. Cái gọi là Nhất Phẩm Lầu, là những người có cảnh giới nhất định mới được đi vào. Năm đó một trong những nguyên nhân mà Nguyệt Ảnh Đường bị tiêu diệt, là có bốn, năm người đại tu hành của Nhất Phẩm Lầu quy thuận nghĩa quân.
- Về phần Từ Hi chết như thế nào…
Khâu Dư lắc đầu nói:
- Có rất nhiều lời đồn. Lời đồn mà giang hồ hay truyền lưu nhất, chính là Từ Hi tâm cao khí ngạo, bị Vạn lão gia tử đánh bại, không thể chịu được, buồn bực sầu não mà chết. Có người nói ông ta tự sát, còn có người nói ông ta bị Vạn lão gia tử đánh trọng thương, rồi bị phản đồ ám sát. Tuy nhiên mọi người đều xác định rằng ông ta đã chết. Bởi vì nếu ông ta còn sống, chỉ cần Vạn lão gia tử ra tay, có ai có thể tiêu diệt được Nguyệt Ảnh Đường?
…
…
- Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường đều là các đời của Từ gia đảm nhiệm?
Phương Giải hỏi.
Khâu Dư gật đầu:
- Nguyệt Ảnh Đường sáng lập là vì ám sát kẻ địch. Lúc Hoàng tộc Trịnh Quốc còn tranh giành thiên hạ, đó là một ổ thích khách. Về sau Từ Quân được phong Hầu, ông ta chính là đại diện cho phía triều đình quản lý giang hồ. Nguyệt Ảnh Đường và triều đình liên thủ với nhau, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu tông môn giang hồ bất mãn với Đại Trịnh.
- Một thanh lợi khí như vậy, Hoàng Đế Trịnh Quốc tất nhiên sẽ không làm như các tông môn giang hồ khác là chọn lựa người giỏi nhất hoặc đức hạnh tốt nhất để kế thừa. Cho dù người của Từ gia không có tu vị cao cường, thì Hoàng Đế Trịnh Quốc đều ủng hộ sau lưng, địa vị tất nhiên là cố định.
- Như vậy…
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Cửu tiên sinh bây giờ của Nguyệt Ảnh Đường, chẳng lẽ cũng là người của Từ gia?
- Có vẻ như Nguyệt Ảnh Đường bây giờ đã thay đổi rồi.
Khâu Dư nói:
- Nguyệt Ảnh Đường lúc trước, Đại đường chủ là người có địa vị tối cao vô thượng, không ai trong tông môn có thể khiêu khích. Về sau bổ nhiệm thêm các đường chủ khác, mỗi người có nhiệm vụ riêng. Nhưng Nguyệt Ảnh Đường bây giờ, địa vị các Thiên Quân không cố định, ai giành được thì là của người đó. Nếu Cửu tiên sinh là người của Từ gia, chẳng lẽ y không lo lắng địa vị của mình bị
đoạt sao? Huống chi, địa vị của y là giành được từ người khác.
Phương Giải gật đầu:
- Tuy nhiên, không hề nghi ngờ rằng, Nguyệt Ảnh Đường như vậy mới khiến người ta lo lắng. Địa vị của các Thiên Quân không có định, cho nên thực lực của các Thiên Quân luôn được bảo đảm.
- Ta muốn nhờ tiên sinh cùng ta trở về Trường An.
Phương Giải nói:
- Giáo thụ Ngôn Khanh và Tạ Phù Diêu đã tới Tây Bắc, các giáo thụ khác thì ta không quen thuộc cho lắm. Hơn nữa bọn họ đã đường ai nấy đi, khó mà tìm được. Cho nên nếu muốn điều tra đầu bếp trong Diễn Võ Viện kia, chỉ có tiên sinh là thích hợp nhất. Sau khi trở lại thành Trường An, ta muốn nhờ tiên sinh điều tra người này. Nếu như có thể tìm được ông ta là tốt nhất. Như vậy liền biết được thân phận của Đàm Thanh Ca. Có lẽ cũng có thể tìm được người của Nguyệt Ảnh Đường.
Khâu Dư gật đầu:
- Ta đã tới đây rồi, vậy thì nên trở lại thành Trường An một chuyến. Dù sao cũng phải trở về Diễn Võ Viện, tiện thể thăm hỏi vài người bạn cũ luôn.
- Đa tạ tiên sinh!
Phương Giải chắp tay nói lời cảm ơn.
Khâu Dư khoát tay nói nói:
- Ngươi đã nghĩ tới nên an trí vị Công chúa điện hạ kia như thế nào chưa? Nàng ta là một con dao hai lưỡi. Lưu nàng ta lại, có thể giúp ngươi thu phục nhân tâm. Nhưng nếu ngươi giải quyết không tốt, thì cũng có thể đẩy ngươi tới đầu sóng ngọn gió.
- Ta sẽ không giết nàng ta.
Phương Giải nói.
Khâu Dư biết:
- Ta hiểu tính cách của ngươi. Nếu đổi thành người khác, sau khi củng cố địa vị ở Trường An, chắc sẽ nghĩ biện pháp giết nàng ta, hoặc là bệnh chết, hoặc là không cẩn thận bị thương, tóm lại sẽ không giữ lại. Sau đó giả vờ giả vịt mở một quốc tang lớn, ngăn cản miệng lưỡi thiên hạ. Tính cách này của ngươi, thật không giống một kiêu hùng.
Phương Giải cũng cười:
- Kiêu hùng hay không kiêu hùng chẳng sao cả, quan trọng là không phụ lòng mình.
Khâu Dư ừ một tiếng:
- Việc ở Diễn Võ Viện giao cho ta. Nếu ngươi có tâm xây dựng lại Diễn Võ Viện, ta sẽ hỗ trợ. Đường xa tới đây cũng đã mệt rồi, nếu không còn việc gì thì ta đi nghỉ đây, sau đó tới thăm Ninh Nhi…Nếu căn cốt tốt, đồ nhi này là của ta đấy.
Phương Giải cười khổ, trong lòng tự nhủ, không chỉ tiên sinh là muốn tranh làm sư phụ của Ninh Nhi.
…
…
Thành Trường An
Màn đêm buông xuống, đường phố dần yên tĩnh. Mấy tháng trước Vi Mộc dẫn theo áo giáp quân đồ sát một vòng, khiến dân chúng trong thành vẫn còn ám ảnh. Không ai biết lần đồ sát này lại diễn ra khi nào. Lần trước là giết đám nhà giàu, tiếp theo sẽ là ai?
Trong phủ tướng quân rất yên tĩnh, binh sĩ áo giáp quân đứng im ở cửa giống như bức tượng.
Mộc Tam đi ra phủ tướng quân rồi nhìn lên bầu trời, trong lòng cảm thấy đè nén. Có lẽ vì trời quá tối, hoặc là vì tâm sự nặng nề. Tới lúc này, Mộc Tam cũng không thể xác định được Vi Mộc có đầu hàng hay không. Suy nghĩ của kẻ điên thật khó mà nắm bắt được. Lúc thì nói muốn tới một chỗ yên tĩnh để sống nốt quãng đời còn lại. Lúc thì nói muốn có địa vị, có địa vị thì mới bảo đảm sống sót.
Y mang theo tâm sự nặng nề lên xe ngựa, bụng kêu vang. Vi Mộc lưu y lại ăn cơm nhưng nghĩ tới con sâu trong thân thể Vi Mộc, y liền thấy buồn nôn.
Hiện tại thân phận của Mộc Tam đã khá rõ ràng. Thành Trường An đều biết y là người phát ngôn của Trấn Quốc Công Phương Giải. Cho nên y rất được hoan ngênh. Hôm nay nhà này mời khách, ngày mai nhà kia mời khách. Các quán rượu nổi tiếng trong thành Trường An y đều ăn tới mệt mỏi. Huống chi hiện tại trong thành Trường An vật tư thiếu thốn, cũng không có món ăn mới lạ gì. Lương thực không thiếu, nhưng vẫn thiếu nhiều thứ khác.
Mộc Tam vén rèm lên nhìn ra ngoài, phát hiện một hẻm nhỏ còn sáng đèn, loáng thoáng nhìn thấy treo một chữ ‘Rượu’. Mộc Tam lệnh cho xe ngựa dừng lại. Y xuống ngựa, chậm rãi đi tới.