Tranh Bá Thiên Hạ

Ta sẽ không thừa nhận


trước sau

Đứng ở trên mái nhà Phong Vũ lâu bên cạnh bờ hồ của Sướng Xuân viên có thể nhìn thấy một mảnh ngói vàng của Thái Cực cung nơi xa xa. Hai nơi này thật ra cách nhau cũng không tính gần nhưng ở trong thành Trường An, bất kể là Sướng Xuân viên vẫn là Thái Cực cung, tựa hồ đều có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người. Bất kể là ai vào sống nơi này đều sẽ có người vì thế mà thăng thiên hoặc là vì thế mà xuống dốc.

Phương Giải đứng trên lầu ba của mộc lâu, tay vịn lan can có chút thất thần mà nhìn Thái Cực cung nơi xa xa.

Hắn chỉ là chợt nghĩ đến, từ khi nào hắn đã trở nên lãnh khốc như thế. Lúc trước, khi còn ở thành Phàn Cố, thậm chí tại trước lúc đến thành Phàn Cố, hắn chỉ sợ cũng sẽ không làm ra được những chuyện như giờ. Khi ấy lòng của hắn vẫn còn rất bao dung, vẫn còn đơn thuần như hồi kiếp trước, nhưng mà bây giờ ngay cả Phương Giải cũng thấy bản thân dường như đang dần biến thành một người khác.

Một bản thân khác luôn mai phục tại sâu trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra đoạt lấy quyền khống chế cơ thể này.

Mộc Tam mặc quần áo cẩm y thật cẩn thận từ dưới lầu đi lên, bước chân của gã rất nhẹ, rất nhẹ, tựa hồ sợ bản thân sẽ quấy nhiễu ban đêm yên tĩnh này. Hoặc có lẽ gã đang sợ quấy rầy đến người thanh niên đứng trên lầu ba ra vẻ đang nhìn xa xa, cũng có lẽ đang nhìn xuống cả thiên hạ kia.

Bộ quần áo trên người này đại biểu cho cái gì trong lòng Mộc Tam hiểu rất rõ. Cũng bởi vì biết rõ cho nên gã mới có thể tôn kính thanh niên kia đến mức tột đỉnh. Từ xưa đến nay, chưa có một thái giám trong cung nào có thể đường đường chính chính mà mặc quan phục Tứ phẩm. Ngay cả thái giám Ngô Bồi Thắng quyền thế ngập trời tại thời Chân Tông Đại Tùy, hay thái giám Tô Bất Úy rất được hoàng đế Thiên Hữu lúc tại vị tín nhiệm cũng chưa từng có được vinh quang như vậy.

Dưới con mắt của người ngoài, thái giám cho dù có được hoàng đế trọng dụng đến cỡ nào thì cũng vẫn là thái giám. Bọn họ không có khả năng được phong thưởng như những triều thần kia, chỉ bởi vì triều đình sẽ không chấp nhận một kẻ không vẹn toàn đứng trên triều đình chung hàng với những người khác.

- Chủ công.

Mộc Tam đứng phía sau Phương Giải, cúi đầu thật sâu mà gọi một tiếng.

Mỗi lần bị Phương Giải triệu kiến, tâm Mộc Tam đều như đang hành hương. Mỗi khi gã nhìn hướng Phương Giải, gã đều sẽ kích động đến mức muốn quỳ xuống mà dập đầu cúng bái.

- Mộc Tam, ngươi đứng ở đây xem Thái Cực cung đi, ngươi cảm thấy thế nào?

Mộc Tam đứng thẳng lên, nhanh chóng nhìn thoáng qua, sau đó lại nhanh chóng gục đầu xuống:

- Tầm mắt nô tì quá thấp, cho dù đứng ở chỗ cao như thế này cũng không thấy được có gì khác biệt. Tuy nhiên, trong lòng nô tì lại có một suy nghĩ… Đứng ở nơi cao bên ngoài nhìn Thái Cực cung tuy thấy đẹp nhưng nó cũng không đẹp bằng khi ngồi ở Thái Cực cung lại nhìn không thấy bên ngoài chính nó.

Phương Giải quay đầu lại nhìn Mộc Tam liếc mắt một cái, cười cười.

- Có thể nói ra lời này, chỉ để ngươi quản lí chút việc vụn vặt trong cung cũng thật là ủy khuất ngươi.

- Nô tì làm gì cũng không sao, chỉ cần được làm việc cho Chủ công là tốt rồi. Việc của Chủ công không có việc gì là nhỏ, cho nên nô tỳ không ủy khuất mà chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.

Nếu những lời này do kẻ khác nói ra, có lẽ trong lòng Phương Giải sẽ cảm thấy có chút ghê tởm. Nhưng xuất phát từ miệng Mộc Tam, những lời ấy cố tình lại trở nên thực tự nhiên, cũng thực đương nhiên.

- Ngươi tuy mặc vào quan phục Tứ phẩm nhưng bây giờ ngươi vẫn còn là người đứng bên ngoài triều đình. Ta vẫn muốn tìm lí do để cho ngươi đứng vào trong hàng ngũ vào triều, tuy nhiên ngươi cũng biết đấy, tâm tư những người đó không dễ thay đổi. Dù sao ngươi cũng phải lập thêm một chút công lao, ta mới có thể để ngươi đứng ở nơi ấy một cách danh chính ngôn thuận được, ai cũng không dám nói này nói kia.

- Tạ ơn Chủ Công!

Mộc Tam vội vàng bái một cái.

Gã biết mình lại có chuyện rất trọng yếu phải làm, nói thật, hai năm sống trong thành Trường An khi trước, gã luôn cảm thấy mình sống thật không có ánh sáng, mỗi ngày qua đi có lẽ đều là một ngày trước khi chết, loại cảm giác ấy làm cho gã chịu không nổi. Nhưng khi Hắc Kỳ Quân vào thành, thứ cảm giác như xóa tan mây mù ấy khiến gã sung sướng không cách nào diễn tả. Gã rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, làm chuyện nguy hiểm cũng không đáng sợ, bởi vì làm xong nó sẽ có được hồi báo thật to.

- Trong nhà ngươi còn có người nào sao?

Phương Giải hỏi.

- Trong nhà đã không có, tuy nhiên còn một đại bá. Trong nhà đại bá có hai đứa con trai. Một người tên là Mộc Liêu, năm nay đã ba mươi mấy tuổi, nghe nói huynh ấy đã có hai đứa con trai. Thứ tử tên Mộc Trọng, có ba đứa con gái. Nhưng nô tỳ thật lâu chưa liên hệ với bọn họ, kinh kỳ bị chiến loại bủa vây, cũng không biết bọn họ có còn ở nơi ấy không.

Phương Giải gật gật đầu:

- Lát nữa ta sẽ để Trần Hiếu Nho phái người đi thăm dò xem, đem bọn họ đều đưa vào trong thành Trường An. Trong hai đứa con trai của đường huynh Mộc Liêu của ngươi, ngươi chọn một đứa làm con thừa tự. Ta sẽ giao cho ngươi làm một chuyện, sau khi làm xong ta cho ngươi một tước vị có thể thừa kế.

Mộc Tam quỳ phốc xuống:

- Nô tì... Nô tì cảm động đến rơi nước mắt!

Phương Giải lắc lắc đầu:

- Đứng lên đi, ngươi đi theo ta làm rất nhiều chuyện, mấy thứ ấy vốn nên cho ngươi. Nhưng thế giới này chính là như thế, cũng bởi vì cơ thể ngươi không vẹn toàn cho nên sẽ bị nhân kỳ thị. Vì thế nếu như ngươi muốn thoát ra khỏi điều ấy, ngươi phải trả giá, cố gắng gấp đôi, thậm chí gấp nhiều lần hơn những người khác. Chỉ cần ngươi có nghị lực, ta sẽ cho ngươi có được tiền đồ.

- Chủ Công yên tâm, mệnh nô tì đều là của ngài, mặc kệ ngài phân phó cái gì, nô tỳ cho dù có phải liều chết cũng nguyện ý.

- Cũng không có gì… Mới nãy ta đã nói, ngươi tuy rằng quan cư Tứ phẩm, nhưng lại là người đứng ngoài triều đình, cho dù ở trong Hắc Kỳ quân ngươi cũng vẫn là người đứng xem. Cũng chính vì ngươi là người đứng xem cho nên ngươi xem người bên trong đó rõ ràng hơn người bên trong. Ngươi nói một chút, những tướng lĩnh trong Hắc Kỳ quân ra sao?

Mộc Tam vốn đang chờ Phương Giải giao việc gì đó cho làm, bỗng nhiên bị hỏi như thế làm gã không khỏi hơi sửng sốt.

- Cứ nói đừng ngại

Phương Giải nhìn gã một cái nói.

...

...

- Trước tiên nói một chút về Độc Cô đi.

Phương Giải nói.

Sau một lúc trầm ngâm thật lâu, Mộc Tam mới chậm rãi nói:

- Kỳ thật nô tỳ không quá hiểu biết về Độc Cô đại nhân. Nhưng thuộc hạ luôn nghe được những lời khen ngợi từ những người khác. Bọn họ nói Độc Cô đại nhân có tài của Tể tướng. Lời này không những do người trong Hắc Kỳ quân nói ra mà những triều thần trước kia trong triều đình cũng nói như thế. Có thể để những người đó tin phục trong thời gian ngắn như vậy chứng tỏ Độc Cô đại nhân không đơn giản.

Gã dùng ba từ Không đơn giản kia.

- Còn gì nữa không?

Phương Giải hỏi.

- Này, nô tì thật sự nói không tốt. Độc Cô đại nhân có tài học có năng lực, bằng không Chủ công cũng sẽ không trọng dụng. Nhưng, chẳng qua nô tì cảm thấy, dường như trọng trách nên người Độc Cô đại nhân quá nặng một chút,
thời gian này không ai bận rộn bằng ngài ấy. Chuyện trong Hắc Kỳ quân ngài ấy phải làm, chuyện chỉnh lí trong triều đình ngài ấy cũng phải làm, chuyện nơi an trí ngài ấy cũng quản, quân vụ dân sự cũng như thế. Nô tì nghe nói ngài ấy mỗi ngày ngủ không bao giờ quá được hai canh giờ.

Phương Giải gật gật đầu.

- Nói về Trần Hiếu Nho đi.

Thời gian trầm ngâm lần này của Mộc Tam lại càng lâu:

- Trần Đô thống có thể quản lí Kiêu Kỵ giáo tốt như vậy, năng lực của ngài ấy tự nhiên không thể nghi ngờ. Thậm chí, nô tì cảm thấy ngài ấy so với La Gia cùng Hầu Văn Cực chưởng quản thị vệ Đại nội khi trước còn tốt hơn nhiều. La Gia làm việc cái nhìn đại cục thì ổn nhưng xử lí về chi tiết lại không tốt, cho nên thường xuất hiện lỗi bên dưới. Hầu Văn Cực làm việc rất tinh tế nhưng chính bởi vì quá tinh tế cho nên cái nhìn đại cục không tốt. Hai người bọn họ vốn là tuyệt phối, Dương Dịch an bài hai người ấy cộng sự với nhau cũng vì lo lắng như vậy. Đáng tiếc chính là hai người họ nhìn như thân mật nhưng thật sự lại không hề tin tưởng lẫn nhau, cho nên mọi chuyện xử lí của thị vệ Đại nội vẫn luôn nằm ngoài sự chưởng khống của La Úy Nhiên.

- Trần Đô thống làm được nhiều hơn hai người đó. Ngài ấy biết nên cho cấp dưới bao nhiêu quyền lợi. Cũng biết nên cho thuộc hạ bao nhiêu tín nhiệm. Mười ba Thiên hộ trong Kiêu Kỵ giáo không một ai nói Trần Đô thống không công bình, đây là một chuyện rất khó được. Trước kia khi nô tỳ ở trong cung, một thái giám chủ quản Hoán y phòng quản lí cỡ một trăm người già yếu mà còn bị mấy chục người mắng sau lưng, qua đó mới thấy muốn quản tốt người bên dưới cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Phương Giải gật gật đầu:

- Nói khuyết điểm.

Mộc Tam suy nghĩ một chút nói:

- Khuyết điểm... Có lẽ cũng do xuất thân từ thị vệ Đại nội nên trên người Trần Đô thống ám khí quá nặng. Chuyện gì ngài ấy cũng thích xử lí trong bí mật mà không phải phơi nó ra ngoài ánh sáng. Cho nên nếu ai bị Trầm Đô thống nhìn chăm chú, nhất định sẽ không dễ chịu.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Nói về Ngô Nhất Đạo thử.

Sắc mặt Mộc Tam thay đổi, sau một trận trầm mặc thật lâu gã mới lắc đầu, nói:

- Nô tì không dám bình luận bất cứ câu nào về ngài ấy, bởi vì nô tì... Nhìn không thấu.

Phương Giải cười cười, hắn hiểu được ý của Mộc Tam. Dựa theo tư duy của người bình thường, nếu Ngô Nhất Đạo muốn tạo phản, bằng quyền thế của y không tất yếu phải dựa vào Phương Giải. Phải biết, khi ấy Phương Giải chẳng khác nào một con cá nhỏ, mà trong Trung nguyên giao long lại nhiều như vậy, ai cũng đều có khả năng xoay người. Cho dù bản thân Ngô Nhất Đạo tự tổ chức thế lực tạo phản cũng dễ dàng hơn lựa chọn trợ giúp Phương Giải khi ấy một chút. Dù sao đi theo Phương Giải, đắc tội quá nhiều thế gia nhà giàu, rất nhiều thực lực của Hóa Thông Thiên Hạ Hành đều phát huy không được.

Cho nên Mộc Tam mới nói nhìn không thấu.

- Ta đã để Tán Kim hầu chọn ra ba trăm tinh nhuệ từ trong Hóa Thông Thiên Hạ Hành, sau đó lại khiến Hạng Thanh Ngưu tuyển một trăm người nữa, ta sẽ lấy thêm một trăm người trong bộ binh Kì Lân Tinh ra, tổng cộng năm trăm người cho ngươi... Từ hôm nay trở đi, năm trăm người đó sẽ nghe lệnh của ngươi mà làm việc, sống chết của bọn họ đều nằm trong tay ngươi.

- Chủ công... Nô tì làm cái gì?

Mộc Tam khẩn trương hỏi một câu.

- Người trong triều cũng tốt, người của Hắc Kỳ quân cũng thế, ngươi đều có quyền lợi đi thăm dò, nhưng đều phải tra từ một nơi bí mật gần đó. Bao gồm Độc Cô, bao gồm Trần Hiếu Nho. Sự tồn tại của ngươi và những người ấy không thể để cho bất kì ai biết, ngay cả Kiêu Kỵ giáo cũng không ngoại lệ. Nếu tin tức này tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không thừa nhận, thậm chí sẽ giết ngươi.

Mộc Tam sợ tới mức bả vai không tự chủ được run run. Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn cùng kích động trong lòng lại thay thế được cảm giác khẩn trương và sợ hãi.

- Ta muốn xây dựng lại Diễn Võ Viện, quá trận này năm trăm người kia sẽ lấy danh nghĩa khác điều vào trong Diễn Võ viện. Huấn luyện của bọn họ không cần ngươi quản, ngươi cũng không huấn luyện bọn họ được cái gì. Về võ nghệ, những người này đều là tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một. Về tâm trí, bọn họ tự nhiên cũng là tốt nhất. Ta sẽ thỉnh La Úy Nhiên huấn luyện võ nghệ cho bọn họ tại sau núi Diễn Võ viện, dạy cho bọn họ biết nên làm thế nào để có thể trở thành một kẻ ẩn hình.

- Nô tì đã biết.

Mộc Tam lập tức kịp phản ứng:

- Giống như trong nha môn của Thị vệ Đại nội khi trước. Lúc đó có một đám người thường, bọn họ không có võ nghệ, nhưng bọn họ đều là những sát thủ rất mạnh. Không một ai để ý đến bọn họ bởi vì dù bọn họ đứng ở nơi nào cũng sẽ không bị thấy được.

- Ừ.

Phương Giải gật gật đầu:

- Cho nên ta mới sẽ nghĩ để cho La Úy Nhiên tới huấn luyện bọn họ. Nhớ kĩ quyền lợi ta trao cho ngươi, người của ngươi không cần làm bất kì chuyện gì khác, chỉ cần âm thầm tựa như ruồi bọ chăm chú nhìn thức ăn, nhìn chăm chăm mỗi một quan viên cho ta. Ngươi trực tiếp báo tin tức cho một mình ta, trừ ta, ai cũng không thể điều động được các ngươi.

- Vâng!

Mộc Tam gật đầu thật mạnh:

- Như vậy... Thật là ai cũng có thể tra?

Phương Giải nhìn gã một cái:

- Ta biết ngươi muốn một cái thân phận, thậm chí là một thủ lệnh ta đưa cho ngươi để ngươi dễ làm việc. Nhưng thứ đó ta sẽ không cho, thậm chí ta sẽ không thừa nhận từng có cuộc nói chuyện này với ngươi.

Mộc Tam hiển nhiên do dự một chút, sau đó gã cúi người, nói:

- Nô tì hiểu được.

...

...

Tán Kim hầu phủ.

Ngô Nhất Đạo đẩy cửa đi vào phòng của Tửu Sắc Tài, nhìn thoáng qua kẻ đang cười lớn đón mình, nói:

- Thương thế đã tốt hơn chút nào chưa?

Tửu Sắc Tài run run đống thịt béo trên người, trả lời:

- Đã muốn khỏi hẳn, gia có gì phân phó?

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Không có việc gì phân phó, ngược lại ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện