Tửu Sắc Tài cười khổ:
- Ta chỉ là không muốn tham dự vào trong đó, khiến mình bị thương để trốn tránh. Ngoại trừ Cửu tiên sinh ra, không ai biết thân phận của ta. Chỉ có Cửu tiên sinh mới biết bí mật này, mới biết tất cả những người được Nguyệt Ảnh Đường phái ra ngoài. Cho dù tay Đại tiên sinh kia biết có người nằm vùng trong Hắc Kỳ Quân, cũng không biết là ai. Cho nên y động thủ với ta là sự thật. Nhưng tu vị của y quá yếu, cho nên ta đành phải tự làm mình bị thương.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Ta tin tưởng lời giải thích này của ngươi.
- Xem ra ngươi không phải là Thiên Quân của Nguyệt Ảnh Đường.
Ông ta nói.
Tửu Sắc Tài ừ một tiếng:
- Người như bọn ta được gọi là người đưa tin.
- Ta cố ý nhắc chuyện đầu bếp với ngươi, cho nên ngươi thấy đây là một cơ hội đúng không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Đúng!
Tửu Sắc Tài nói:
- Chỉ là ta không ngờ tới Trác Bố Y đã trở lại.
Y bỗng nhiên cười cười:
- Tuy nhiên, đây không phải là chuyện xấu gì với ta. Ta vốn mượn tay của Hầu gia để diệt trừ Nguyệt Ảnh Đường, như vậy ít nhất có thể khiến trong lòng thanh thản. Bất kể là Bát tiên sinh kia giết đầu bếp hay là ngài giết Bát tiên sinh, thì đều là chuyện tốt với ta. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải ta bị bắt gữ, thì ta sẽ không nói tất cả cho ngài.
Ngô Nhất Đạo cau mày nói:
- Ý ngươi là, tất cả đều là do ngươi cố ý?
- Đúng thế!
Tửu Sắc Tài nói:
- Kỳ thực ta đã ngờ ngợ rằng ngài đang hoài nghi ta. Nhưng nếu ta chủ động tới giải thích cho ngài, chưa chắc ngài sẽ tin tưởng lời ta nói, mà ta cũng không có dũng khí đó.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngươi biết ta đang thử ngươi cho nên ngươi nhân cơ hội này nói với Bát tiên sinh. Làm như vậy, ta có thể giúp ngươi diệt trừ uy hiếp. Nếu Bát tiên sinh chết, ngươi sẽ tiếp tục ẩn núp, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Bát tiên sinh không chết, ngươi sẽ nói ra hết với ta…
- Đúng!
Tửu Sắc Tài gật đầu:
- Ta vốn tưởng rằng chuyện của Nguyệt Ảnh Đường đã qua, giống như chuyện với Nhị hoàng tử sau này. Ta rất muốn toàn tâm toàn ý với Hắc Kỳ Quân, nhưng nếu Nguyệt Ảnh Đường còn chưa bị tiêu diệt trong thành Trường An, ta làm sao có thể yên tâm được? Ngày đó Hầu gia tìm tới ta, ta lập tức hiểu rằng Hầu gia muốn thử ta. Nhưng đó chẳng phải là một cơ hội tốt để diệt trừ Bát tiên sinh đó sao?
- Bát tiên sinh tới Trường An, nhất định là y đã biết chuyện của ta từ Cửu tiên sinh. Y có liên lạc với ta vài lần, thậm chí muốn ta ám sát ngài và Phương Giải. Ta lấy lý do là bị thương nặng để từ chối. Nhưng y uy hiếp ta, nói rằng nếu ta không làm theo lời của y, y sẽ giết ta. Lúc ấy ta nghĩ, ngươi đã muốn ta chết, vậy thì ta liền cho ngươi chết trước. Nhưng ta đánh không lại y, cũng không biết y sống ở chỗ nào. Ngày đó Hầu gia thử ta, cũng là cơ hội duy nhất để ta diệt trừ Bát tiên sinh.
…
…
Ngô Nhất Đạo hơi ngẩn người. Lời khai của Tửu Sắc Tài có vài chỗ nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ông ta đoán được Tửu Sắc Tài là người của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng không ngờ rằng Tửu Sắc Tài căn bản không toàn tâm toàn ý với Nguyệt Ảnh Đường. Giống như chính Tửu Sắc Tài này, làm việc cho Nguyệt Ảnh Đường, còn không quang vinh bằng làm việc cho Hắc Kỳ Quân.
- Nếu không xảy ra chuyện này, liệu ngươi có chủ động nói với ta hết thảy không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Chắc là có!
Tửu Sắc Tài không khẳng định nói:
- Nếu như không xảy ra chuyện về sau, ta căn bản không lo lắng thân phận của mình bại lộ. Nhưng Nguyệt Ảnh Đường lại xuất hiện, ta biết sớm muộn gì bọn họ cũng tìm tới ta. Bảo ta chủ động nói với ngài chuyện này, ta không biết mình có dũng khí đó hay không. Hơn nữa, trong tay Bát tiên sinh có Môn, nếu y biết ta đã nói, y không khó giết ta.
- Cho nên ngươi tự dồn mình tới tuyệt cảnh?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Tửu Sắc Tài cười cười:
- Không có dũng khí nên đành phải làm như vậy. Khiến mình rơi vào tuyệt cảnh, thì mới có thể thổ lộ tất cả.
- Gia, ngài sẽ giết ta sao?
Y hỏi.
Ngô Nhất Đạo không đáp, đứng dậy chuẩn bị rời đi:
- Nói tất cả những điều ngươi biết về Nguyệt Ảnh Đường cho Trần Hiếu Nho, về phần giết ngươi hay không…ta sẽ cho ngươi một đáp án, nhưng không phải là hôm nay.
Tửu Sắc Tài cười nói:
- Đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rồi. Nếu có thể không chết tất nhiên là tốt, nếu phải chết, thì sống tới bây giờ cũng đáng. Không
có mấy người trải qua nhiều chuyện như ta, ta đã trải qua một nhân sinh đầy phấn khích. Tuy nhiên…Hầu gia phải tin tưởng một điều rằng, từ sau khi ta đi theo ngài, ta chưa từng bán đừng ngài, cũng chưa từng bán đứng Hàng Thông Thiên Hạ.
- Đây chính là lý do ngươi có thể không chết.
Thanh âm truyền tới từ bên ngoài, Tửu Sắc Tài quay đầu nhìn, là Phương Giải.
- Lúc Hầu gia tìm tới ta nói chuyện về ngươi, ta liền nghĩ…Tửu Sắc Tài đi theo Hầu gia nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ không có chút cảm tình gì với Hầu gia sao?
Phương Giải ngồi xuống, ra hiệu cho tùy tùng đưa một bầu rượu cho Tửu Sắc Tài. Tửu Sắc Tài nhận lấy nhìn, sau đó nói:
- Nếu như không có câu nói trước của Chủ Công, ta sẽ cho rằng đây là rượu chém đầu.
Y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
- Ngươi và Hầu gia có cảm tình, đây là lý do ngươi không chết, nhưng không phải là điều kiện ngươi không chết.
Phương Giải nói:
- Những lời ngươi vừa nói ta đã nghe được ở bên ngoài. Ngươi nói ngươi là người đưa tin…giữa các ngươi không liên lạc với nhau, cũng không biết thân phận của nhau. Ngoại trừ Cửu tiên sinh ra không ai biết thân phận của các ngươi. Nếu không phải Cửu tiên sinh nói cho bọn họ biết, bọn họ thậm chí không biết làm sao liên lạc với ngươi.
- Đúng vậy!
Tửu Sắc Tài gật đầu.
Phương Giải tiếp tục nói:
- Nhưng đám người đưa tin các ngươi lại có phương thức liên lạc với Cửu tiên sinh…đây mới là lý do ngươi không chết.
Tửu Sắc Tài ngẩng đầu mạnh, hai mắt sáng ngời.
- Phải nhanh!
Tửu Sắc Tài nói:
- Việc Bát tiên sinh bị bắt có lẽ sẽ được người của Nguyệt Ảnh Đường thông báo rất nhanh cho Cửu tiên sinh, bao gồm cả chuyện ta bị bắt. Cho nên nếu muốn để ta liên lạc với Cửu tiên sinh khiến y mắc mưu, nhất định phải giết hết những người của Nguyệt Ảnh Đường ở Trường An. Thân phận của Bát tiên sinh khá là cao, y biết hết những người đưa tin trong thành Trường An. Cho nên ép hỏi y, giết sạch những người đó.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Y đã khai rồi, hiện tại ngươi là hy vọng duy nhất…những người đưa tin khác cũng giống như ngươi, muốn thoát khỏi Nguyệt Ảnh Đường, cho nên bọn họ biết Bát tiên sinh bị bắt, sẽ không nói cho Cửu tiên sinh.
Tửu Sắc Tài sửng sốt hồi lâu, lắc đầu cười khổ nói:
- Cảm giác mạng sống bị nắm trong tay người khác thật không tốt cho lắm…Nói như vậy, đều là Cửu tiên sinh chủ động tới tìm những người đưa tin như bọn ta. Nhưng nếu có chuyện gì quan trọng, bọn ta cũng có biện pháp liên lạc với y. Hiện tại điều duy nhất an ủi ta, chính là ta tin rằng những người đưa tin như ta đã chết gần hết. Trừ ta ra, chắc cũng có người khác được an bài bên cạnh các Hoàng tử. Mà những Hoàng tử kia, sau khi tân hoàng lên ngôi, kết cục đều bi thảm. Nếu không phải lúc trước Hầu gia cứu ta ra khỏi nhà tù, thì ta cũng đã xong đời từ lâu rồi.
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi biết đây là cơ hội duy nhất, vậy thì đi làm đi.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc tới cửa, hắn quay đầu nhìn Tửu Sắc Tài:
- Ta rất hy vọng được gặp mặt vị Cửu tiên sinh kia một lần. Ta cũng muốn cho ngươi một cơ hội tiếp tục đi theo Hắc Kỳ Quân để có được tiền đồ tươi sáng. Vị trí Phó đô thống Kiêu Kỵ Giáo ta tạm thời giữ lại cho ngươi. Liệu có ngồi vững ở đó hay không thì phải dựa vào chính ngươi rồi.
Tửu Sắc Tài gật đầu mạnh:
- Ta hiểu!