Phương Giải rời khỏi Cửu tiên sinh đã xụi lơ như đống bùn, chậm rãi trở về nấm mộ rỗng của Vạn Tinh Thần, nhặt cái tẩu lên, dập dập đầu, sau đó lại bỏ thuốc châm lửa.
Hắn hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh nấm mộ.
Hắn bốc một nắm đất đắp lên mộ:
- Lão gia tử, nếu người còn sống liệu có khen ta một câu không?
Lời này, có chút khùng khùng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cửu tiên sinh đã hấp hối, cười cười, màu đỏ trong mắt dần biến mất. Sau đó lại xuất hiện, biến rồi hiện, cứ lặp lại như thế vài lần, hắn cười càng rạng rỡ. Cảm giác khống chế được đôi mắt màu đỏ này thật thích.
- Ta biết ngươi còn có thể nói chuyện. Ta không đập nát miệng của ngươi chính là giữ lại cho ngươi nói.
Phương Giải lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, chính là thứ mà Cửu tiên sinh cho Bát tiên sinh dùng để xuyên qua không gian. Hắn lật qua lật lại rồi hỏi Cửu tiên sinh:
- Vật này là ngươi phát hiện ra. Ta biết hiện tại cho dù đánh chết ngươi, ngươi cũng không nói ra chỗ phát hiện ra thứ này. Ngươi có biết vật này gọi là gì không? Ngươi khẳng định không biết. Ngay cả ta đều không biết, thì ngươi làm sao biết được?
- Tuy nhiên nói gì thì nói, kỳ ngộ của ngươi thật xứng đáng là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết. Bất ngờ phát hiện bảo tàng, phát hiện một số khoa học kỹ thuật còn sót lại, sau đó dùng thứ này để trỗi dậy. Đáng tiếc rằng chung quy ngươi vẫn không phải là nhân vật chính.
Miệng Cửu tiên sinh giật giật, dường như muốn cười lạnh nhưng lại không thể phát ra được tiếng cười.
- Có phải ngươi chưa từng nghĩ tới ngươi sẽ thất bại đúng không?
Phương Giải hỏi.
Cửu tiên sinh hít sâu một hơi, vừa hít cái mũi liền đau đớn khó nhịn. Lúc này y mới nhớ tới mũi mình đã bị Phương Giải dập nát. Y nhìn không thấy Phương Giải, bởi vì hai mắt cũng đã bị phế. Lúc này y vô cùng thê thảm, hai mắt đã mù, cái mũi đã nát, tai không điếc là vì Phương Giải đã khống chế lực lượng để lưu lại thính giác cho y. Tứ chi đã gãy, đan điền Khí Hải bị phá hủy.
Y không thể quay lại với bộ dáng như cũ được nữa.
Hiện tại y chỉ có thể nghe và nói.
- Ta chỉ nghĩ, khi nào mình sẽ thua.
Cửu tiên sinh ho khan vài tiếng, mỗi một lần ho đều tràn ra máu.
- Nhưng ta thật không ngờ lại thua trong tay ngươi. Bởi vì ngươi căn bản không phải là mục tiêu cuối cùng của ta.
Tới lúc này, y vẫn còn khinh thường Phương Giải.
- Có lẽ ngươi đúng. Người như ngươi mới thích hợp sinh tồn ở thời đại này. Tâm của ngươi đủ ác, ngươi dùng cũng là lực lượng hắc ám. Ngươi có thể hy sinh tất cả mọi người trừ mình ra. Ngươi không có tình cảm gì cả, chỉ có dục vọng. Ngươi làm việc bất chấp thủ đoạn, không có thứ tình cảm dân tộc quốc gia trói buộc. Người như ngươi, quả thực nên thành công.
Phương Giải thổi ra một làn khói:
- Ngay cả ta cũng không hiểu vì sao ngươi lại thua. Có lẽ, chỉ vì ta muốn thắng?
Cửu tiên sinh miễn cưỡng cười:
- Ít nhất ngươi còn có tự tin của một cường giả. Ta bại trong tay ngươi, có thể dựa vào điểm ấy để tự an ủi mình rằng ngươi sẽ không giết ta. Có phải ngươi rất muốn biết thứ đó tìm ra ở đâu phải không?
Y không nhìn thấy gì, nhưng y biết Phương Giải hỏi y về cái gì. Vật đó, là thứ duy nhất trong địa cung mà y tìm ra được cách sử dụng.
- Nếu nói, tất nhiên ta sẽ vui. Nếu không nói, cũng chẳng sao cả. Ngươi chỉ có thứ này mà không có thứ khác, chứng tỏ có tới chỗ kia hay không cũng không có ý nghĩa gì. Cho dù tới được đó thì thế nào? Cảm thán di tích mà nền văn minh trước lưu lại đồ sộ sao?
- Nền văn minh trước? Thời đại khoa học kỹ thuật?
Cửu tiên sinh nhạy bén bắt được hai từ mà Phương Giải nói:
- Có ý gì?
Phương Giải bĩu môi:
- Sao ta phải nói cho ngươi biết?
Cửu tiên sinh sửng sốt hồi lâu:
- Nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nói nơi bí mật đó.
Phương Giải vuốt vuốt vật kia trong tay:
- Có lẽ có một ngày, vật này sẽ có tác dụng với ta, cho nên ta phải lưu lại, ai biết về sau xảy ra chuyện gì? Theo công dụng của nó, vật này hẳn là thứ để xuyên qua không gian và thời gian. Thật là nền khoa học tiến bộ a!
- Có ý gì?
Dù đã thành cái dạng này, Cửu tiên sinh vẫn rất hiếu kỳ. HOặc là y không muốn chết trong tiếc nuối.
- Thế giới này sống lâu hơn con ngươi rất rất nhiều, còn nhiều hơn từ khi con người xuất hiện tới nay không biết bao nhiêu. Có lẽ rất lâu về trước, con người đã xuất hiện trên thế giới này. Bắt đầu từ thời đại hồng hoang, từng bước phát triển, có lẽ cũng đã trải qua thời đại như chúng ta. Sau đó dần dần trở thành xã hội tiến bộ. Có thể lợi dụng công cụ để làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chẳng hạn như ngao du vũ trụ, bay từ thế giới này sang thế giới khác.
- Ta cũng từng nghĩ như vậy.
Cửu tiên sinh nói.
- Khoa học kỹ thuật, nói một cách đơn giản là phát triển công cụ tới cực hạn. Thậm chí có thể phát triển thành một thứ thay thế cho con người, suy nghĩ thay cho con người. Tới lúc đó, việc chỉ huy quân đội đều do thứ đó làm. Một cuộc sống mà quá ỷ lại vào công cụ, thì nhân loại sẽ dần diệt vong.
- Không phải là hướng phát triển tốt.
Cửu tiên sinh rõ ràng còn có tâm tư cảm thán.
- Ai mà biết được.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta từng cho rằng đó là phương hướng phát triển chính xác nhất, về sau lại cho rằng nó không chính xác. Lại về sau, ta trở nên mâu thuẫn.
- Công cụ dù mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là công cụ. Sự phát triển của con người mới là quan trọng nhất.
Cửu tiên sinh nhếch miệng, hiện tại bất kỳ chỗ nào trên người y cũng đều đau đớn.
- Giống như ta phát hiện ra thứ này, nhưng ta không sử dụng nó. Chỉ dùng có lần duy nhất, về sau không bao giờ dùng nữa. Vật này đúng là thần kỳ, nhưng tất nhiên có khuyết điểm. Nếu chẳng may ta đang ở trong không gian thì nó bị hư, chẳng phải là ta bị kẹt trong đó không ra được sao?
Phương Giải bật cười:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Cửu tiên sinh cười theo:
- Nếu muốn làm chuyện lớn, không thể không nghĩ nhiều.
- Ngươi đã nói cho ta biết, vậy ta cũng nói cho ngươi biết.
Cửu tiên sinh quay đầu ‘nhìn’ về chỗ Phương Giải, sau đó nói:
-
Có thể đỡ ta qua đó không? Ngồi dựa vào một chỗ vẫn thoải mái hơn.
Phương Giải đứng dậy, đi tới nắm chân của Cửu tiên sinh kéo tới nấm mồ bên kia. Khuôn mặt vốn tàn phá của y càng thêm quái dị. Có lẽ ở thời khắc trước khi chết, đau đớn trên người y càng không đáng nhắc tới nữa rồi.
- Ngươi không thể lễ phép một chút sao?
Y nói.
Phương Giải quay đầu nhìn y:
- Nếu như ngươi đánh ta thành cái dạng này, chỉ sợ ngươi còn đắc ý hơn ta. Hiện tại tốt xấu ta còn có thể hòa nhã nói chuyện với ngươi. Đổi là ngươi chắc đã nghiêm hình bức cung từ lâu.
- Phì!
Cửu tiên sinh phun ra một bụm máu:
- Ta bây giờ, còn chỗ nào có thể dụng hình sao?
Phương Giải nhíu mày:
- Cũng đúng.
Hắn đỡ Cửu tiên sinh ngồi dựa vào nấm mồ của Vạn Tinh Thần. Cửu tiên sinh thoải mái thở phào một tiếng:
- Trước khi chết dựa vào nấm mồ của một kiếm phá vạn pháp Vạn Tinh Thần, coi như là vinh quang rồi. Ngoại trừ tự sát, không phải người nào trên giang hồ cũng được chết ở đây.
- Chỗ đó, ngươi rất quen.
Y nói.
Phương Giải nao nao, không nhớ ra được chỗ mình từng quen lại cất giấu bí mật lớn như vậy.
- Thành Phan Cố!
Ba chữ này của Cửu tiên sinh khiến tim Phương Giải đập thình thịch.
- Chắc chắn ngươi không ngờ được, chúng ta đã gặp qua một lần. Phải nói là ta đã gặp ngươi từ lâu. Chẳng qua lúc đó ở Phan Cố ngươi đã là một nhân vật chói mắt, mà ta thì giấu trong bóng đêm quan sát tất cả. Tuy rằng lúc đó tu vị của ta đã vượt xa sư phụ ta, còn ngươi vẫn chỉ là một phế vật không thể tu hành.
- Ngươi là người cửa thành Phan Cố?
Phương Giải kinh ngạc hỏi.
- Không tính là vậy.
Cửu tiên sinh nói:
- Giống như ngươi, vì một số cơ duyên mà ta mới tới thành Phan Cố, sau đó vẫn sinh hoạt ở một chỗ không ai chú ý tới. Ta yên lặng tu hành, yên lặng nhìn nhân sinh muôn màu của Phan Cố, yên lặng nhìn mọi người vui vẻ, tức giận. Cũng yên lặng nhìn ngươi từ một thiếu niên xa lạ tiến vào thành, biến thành cứu tinh của cả thành. Ngươi giúp những người đó phát tài, bọn họ tự nhiên thích ngươi.
Y thở dài:
- Lúc ngươi mới tới thành Phan Cố, ta đã ở đó. Lúc ngươi rời khỏi thành, ta vẫn ở đó. Thậm chí lúc ngươi dẫn theo người trở về tu sửa tòa thành kia, ta vẫn ở đó. Lúc ngươi đốt vàng mã cho những dân chúng đã chết của Phan Cố, ta vẫn ở đó. Ở một chỗ bí mật nhìn ngươi, trong lòng mắng ngươi ngu xuẩn. Đốt vàng mã cho đám người chết kia có ý nghĩa gì? Trong lòng chứa nhiều tình cảm như vậy có lợi ích gì?
Phương Giải xác định, Cửu tiên sinh đúng là người của thành Phan Cố rồi.
- Chỗ mà ta bất ngờ phát hiện kia, ngay ở sân sau của quán thịt chó Vân Kế do đôi vợ chồng Tô Đồ Cẩu mở. Sân sau nhà đó có một cái giếng cạn, từ giếng cạn đi thẳng xuống là thấy. Cái giếng đó vốn được bịt lại, về sau ta nhảy xuống giếng là vì có người muốn giết ta. Cái người đào giếng này, nếu như đào sâu thêm một mét, có lẽ đã phát hiện ra chỗ đó rồi.
- Trong nhà lão bản nương?
Phương Giải ngơ ngác. Hắn không ngờ sân sau của quán thịt chó Vân Kế lại cất giấu bí mật lớn như vậy.
- Ngạc nhiên?
Cửu tiên sinh cười rộ lên, cười rất khó coi.
- Ta vốn tưởng rằng có thể dựa vào chỗ bí mật kia để chiếm được thiên hạ này. Ta giỏi về tính kế, ta có thiên phú vượt trội, tu vị của ta có thể càng ngày càng mạnh mẽ. Chỉ cần cho ta thêm mấy năm, sẽ không có người nào ngăn cản được ta. Nhưng do ta quá sốt ruột. Nếu ta ngủ đông thêm vài năm, thì ngươi làm sao có thể giết được ta?
Y nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Kẻ thất bại luôn tìm lý do. Ngươi nói vài năm sau tu vị của ngươi sẽ mạnh hơn hiện tại rất nhiều, nhưng chẳng lẽ ta lại dừng lại mà không tiến bộ sao? Có lẽ vài năm sau, ta chẳng cần đào bẫy chờ ngươi tới, mà chỉ cần vung tay nhấc chân là giết được ngươi.
- Ta vẫn luôn chiếm ưu thế, mà ngươi chỉ có một cơ hội giết ta.
Cửu tiên sinh lẩm bẩm nói:
- Có lẽ đây là số mệnh. Ngươi biết bao nhiêu về kết giới của mình? Đó là nguyên giới a. Ta đoán ngươi khẳng định không biết. Một vạn người tu hành thì chưa chắc có một người mở ra được kết giới. Một trăm người mở được kết giới, chưa chắc có một người có được nguyên giới. Con mẹ nó, nếu nói như vậy, thì ngươi quả thực biến thái hơn ta.
Y thở dài một tiếng:
- Ta sắp chết rồi, có lời nào muốn ta chuyển cho Diêm Vương không?
Phương Giải lắc đầu:
- Không cần, bởi vì ta đã thấy ông ta một lần.
Cửu tiên sinh lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ cười lạnh:
- Ngay cả miệng lưỡi ngươi cũng muốn chiếm ưu thế, thật vô vị, thật vô vị.
Y im miệng.
Đã chết.
Phương Giải nhìn thi thể của Cửu tiên sinh, nghiêm túc nói:
- Ta thực sự đã gặp một lần. Đáng tiếc là ngươi không tin.